Hỗn Nguyên Võ Tôn

Chương 359: Q.3 - Chương 359: Ta là Diệp Phong




Thấy người phe mình trong nháy mắt đã chết dưới tay Diệp Phong, Diêm Hắc La cùng một cao giai võ tông hãi hùng, không dám giao đấu mà chia ra bỏ chạy.

Diệp Phong ngẩn ra một chốc rồi nở nụ cười lạnh tàn nhẫn, ném võ tông trong tay đi, cánh tay trở lại nguyên hình.

“Giờ mới chạy thì muộn rồi.” Gã đứng im, hai ngón giữa hơi chụm lại, chân nguyên hồn hậu tích tụ lên đầu ngón tay trong khoảnh khắc.

"Ngưng chỉ Thần thông thuật!" Môn hình thể Thần thông thuật này biến mười ngón tay trở nên cực kỳ nhanh nhẹn, ngưng tụ và hữu lực, đồng thời mang hiệu quả của ba loại cơ sở Thần thông thuật: Cự lực thuật, Thiết bì thuật, Tấn tật thuật. Vu võ khi cận chiến thường tri triển môn này, chỉ lướt như gió, cứng như thép, không gì không xuyên qua được.

Linh tê nhất chỉ có uy lực chủ yếu ở cường độ ngưng tụ nguyên lực nhưng lực đạo ngón tay và khả năng chịu đựng cũng bị ảnh hưởng. Tru thần tiễn kỹ có uy lực vượt xa Linh tê nhất chỉ vì Tru Thần cung và kim nguyên lực đồng nguyên, cực kỳ dung hợp, có thể phát huy được hiệu quả sắc bén đến mức cao nhất.

Cường độ chỉ lực của gã hiện giờ tăng vọt, tuy không đạt đến mức của Tru thần tiễn kỹ nhưng lực sát thương của Linh tê nhất chỉ đâu chỉ tăng thêm một lần? Diệp Phong tả hữu khai cung, lẫm liệt búng ra, hai đạo tiễn mang màu vàng tía lớn hơn gấp hai lần lúc trước chia ra xẹt vào hai đối thủ.

"Phập!" Lưng võ tông Duệ Kim tông thủng một lỗ lớn chừng cổ tay, xuyên thấu tới ngực, thậm chí có thể nhìn sang phía kia qua cái lỗ đó. Rùng rợn cực độ.

Diêm Hắc La vốn khó thoát nhưng tốc độ của Quỷ Vô Cực còn nhanh hơn, thoáng cái đã đến trước mặt thủ hạ kéo mạnh. Tiễn mang của Diệp Phong xẹt qua sườn y, đánh gãy khớp xương trên cánh tay chưa kịp rút lại, chỉ còn lại nửa khớp xương dính theo da thịt lủng lẳng trên vai. Cơn đau khiến da mặt y co rút, thê thảm cực độ.

“Đi.” Quỷ Vô Cực mang theo Diêm Hắc La, đằng không bay lên, định lợi dụng ưu thế phi hành của võ tôn bỏ chạy. Phong loan đáp ứng không xuất thủ, chỉ bằng thực lực của Diệp Phong tuyệt đối không chặn được y.

Tinh quang lóe lên trong mắt Phong loan, thân hình xuất hiện trước mặt y như thuấn di, hai cánh vẫy mạnh, khí lực kinh nhân bức y dạt xuống trước mặt Diệp Phong.

“Tôn giá có giữ lời không?” Quỷ Vô Cực sắc mặt cực kỳ khó coi.

“Quác, quác. Ta đã nói ngươi thắng được y thì ta không làm khó. Nhưng giờ ngươi không chiến đấu mà bỏ chạy, bản tôn không thèm giết ngươi nhưng không cho phép ngươi đào tẩu.” Phong loan cười khành khạch: “Tiểu Phong tử vừa đột phá, đang cần một đối thủ thực lực tương đương để rèn luyện, sao lại để ngươi chạy được?”

“Đáng ghét.” Quỷ Vô Cực phẫn hận nhưng không có chỗ phát tiết. Đường đường nhất phương bá chủ, tam giai võ tôn lại bị đối phương biến thành đối tượng rèn luyện, quả là đại sỉ nhục.

“Phong lão nói không sai, chỉ cần thắng được mỗ thì ngươi được tha, kể cả thủ hạ của ngươi.” Diệp Phong liếm môi, giao đấu với võ tông ban nãy còn chưa đáng là làm nóng người, quá ư chán nản.

Quỷ Vô Cực thầm nhủ, Diệp Phong hiện tại tuy đáng sợ nhưng với thực lực của y cũng không phải sợ. Hơn nữa bí thuật nào cũng không thể thi triển vô hạn chế, chỉ cần đợi khi bí thuật kết thúc, y sẽ không chiến mà thắng…

“Không còn thời gian cho ngươi cân nhắc, đồng ý hay không?” Diệp Phong chợt cười lạnh. “Ta biến thân chỉ được trong hơn mười phút, nếu ngươi chống cự được đến cùng thì sẽ giữ được tính mạng cả hai.”

“Được, hai vị nói phải giữ lời.” Quỷ Vô Cực tuy nói hai vị nhưng lại nhìn Phong loan. Với y, yêu thú này mới là địch nhân có thể uy hiếp đến mình.

“Quác quác. Chỉ cần người không chạy, lão Phong ta quyết không nhúng tay.” Phong loan cười lạnh.

Diệp Phong nở nụ cười mãn ý: “Đợi chốc nữa.”

Không trung lóe lên tàn ảnh vàng tía, Diệp Phong hiện rõ thân hình cách đó mấy chục thước, dưới chân gã là Kim Thiên Dực bò dưới đất khác nào con chó nhà có tang, xem ra có vẻ nhân lúc hai người chiến đấu mà lén bỏ đi.

“Hôm nay giết thế đủ rồi, ngươi sợ gì…” Mắt Diệp Phong lộ rõ nét trào lộng.

“Khốn kiếp. Thật ra ngươi là ai? Bọn ta và ngươi không thù không oán, vì sao ngươi phải giết bọn ta.” Kim Thiên Dực thấy không thoát được, liền gầm vang.

Diệp Phong định đáp, đột nhiên thể nội huyết mạch rung rung. Tâm niệm của gã máy động, tay phải đưa về phía eo Kim Thiên Dực.

Chát! Huyền thiên như ý bổng từ trữ đại vật bay ra, đáp xuống tay gã.

Cảm nhận xúc cảm quen thuộc, gã hoan hỉ vô cùng. Bảo bối sau rốt cũng quay về.

“Ngươi… ngươi…” Kim Thiên Dực như thể gặp phải việc gì đó, miệng há hốc, tỏ ra không tin nổi.

Cây thanh sắc mộc bổng lọt vào tay hắn, hắn từng nghiên cứu qua nhiều lần. Từng thấy Diệp Phong khi sử dụng cây bổng này có thể đấu với trung giai võ tông, phần lớn công lao bắt nguồn từ vũ khí này, nếu hắn có thể thi triển thì thực lực càng kinh nhân. Tiếc rằng cây thanh bổng này trừ không thể phá hoại thì không khác gì mộc côn thông thường.

Cây bổng giờ chủ động quay về, nếu hắn không quá ngốc thì hiểu ngay là ý gì…

“Không sai. Ta là Diệp Phong lúc trước sa vào miệng giao, ngươi thất vọng lắm hả…. Ta không hề chết.” Diệp Phong cởi mặt nạ sắt xuống, nở nụ cười lạnh đáng sợ khiến Kim Thiên Dực run rẩy tận đáy lòng.

“Không… không thể nào.”

“Đáng tiếc, Thanh giao đã khiến ngươi thất vọng.” Hai tay Diệp Phong đặt lên vai đối phương, hai tiếng lách cách vang lên, năng lượng kinh hồn dồn từ đó xuống thân thể Kim Thiên Dực, vai hắn gãy thành từng đốt, cơn đau nhói vào tim dâng lên óc.

Chát chát. Mũi chân gã như gió, đá nát hai đầu gối Kim Thiên Dực. Hắn sụm xuống, y phục ướt đẫm mồ hôi vì đau đớn.

“Tiểu vương bát đản! Có giỏi thì giết ta đi.” Hắn biết rơi vào tay do thì đừng mong thoát được, thà cứ để gã giết phắt đi thì đỡ phải chịu hành hạ.

“Giết ngươi?” Diệp Phong mỉm cười: “Không đâu… bất quá ngươi yên tâm, ta sẽ tiếp tục giày vò ngươi. Đây chỉ để đề phòng ngươi trốn chạy…”

“Các hạ thật ra muốn gì?” Kim Thiên Dực lại có hy vọng, có lẽ Diệp Phong e ngại thế lực của Duệ Kim tông nên định bàn điều kiện với hắn? Chỉ cần hắn còn sống, tất sẽ tìm được cơ hội trả thù… Diệp Phong, ngươi đợi đấy.

Tình thế nằm trong tay Diệp Phong nên Kim Thiên Dực không ngờ mình bị gạt, vốn hắn chuẩn bị tự sát nhưng vì thế mà từ bỏ ý định này.

“Chốc nữa chúng ta sẽ từ từ tính nợ.” Thân ảnh Diệp Phong loáng lên quay lại chỗ cũ, đối diện Quỷ Vô Cực: “Giờ là lúc chúng ta giải quyết vấn đề.”

Quỷ Vô Cực tỏ ra ngưng trọng, không còn hứng thú để ý đến sống chết của Kim Thiên Dực. Y không biết ai là Diệp Phong nhưng đối phương đã bộc lộ thân phận, khẳng định sẽ không để hai người bọn y rời khỏi đây. Nhưng với thực lực gã vừa thể hiện, tuyệt đối không thể đánh bại y trong vòng mười phút… Y có lẽ không thắng được gã nhưng không thể bại nhanh đến thế.

Nếu Phong loan không xuất thủ, Quỷ Vô Cực không nghĩ ra lý do gì mình sẽ thất bại.

Nhìn gương mặt Diệp Phong vừa hết nét ngây thơ, y thật không nghĩ ra một thiếu niên chưa đầy hai mươi tuổi làm cách nào tu luyện được chiến lực yêu nghiệt đến thế. Hơn nữa đối phương lấy đâu ra lòng tin mà đối diện một tam giai võ tôn vẫn nắm chắc sẽ đánh bại trong tích tắc.

“Để Quỷ mỗ lĩnh giáo thực lực của các hạ.” Quỷ Vô Cực hít sâu một hơi, thu liễm tâm thần, đẩy nguyên lực lên đến tám thành, chuẩn bị sẵn sàng. “Dù trường chiến đấu này có kết quả sau cùng thế nào, Quỷ mỗ đều không tiết lộ việc này với ai hết.”

“Hắc hắc, lúc trước ra cho các ngươi cơ hội nhưng tự ngươi từ chối. Giờ hối hận thì đã muộn.” Diệp Phong tất nhiên hiểu ý Quỷ Vô Cực nhưng gã không định tỏ vẻ từ bi. Bất kỳ ai cũng nên trả giá cho sai lầm của mình.

Ầm! Ngoài da gã mọc lên một lớp gai tím vàng. Gã giơ quyền đầu đang to dần, trông không khác gì hai quả cầu gai khổng lồ.

"Cự chùy Thần thông thuật!" Chân gã giậm mạnh, thân ảnh vút lên mơ hồ xẹt vào Quỷ Vô Cực.

Bùng! Bùng!

Hai đạo quyền ảnh bức Quỷ Vô Cực lùi liền bốn bước, nguyên lực hộ giáp lõm vào hai vết có thể nhìn rõ. Lực đạo cao thêm hai phần thì có lẽ đã tạo thành thương tổn thực chất.

“Võ tôn, quả nhiên võ tông không so được.” Diệp Phong hưng phấn vặn vẹo cổ, hai tay vỗ vào nhau bồm bộp: “Ngươi đáng cho ta dốc toàn lực.”

Quỷ Vô Cực cảm thấy bất an cực độ. Đối phương vận dụng võ kỹ gì đó và một lớp gai năng lượng thuần túy chứa lực đạo mà y suýt nữa không phòng ngự được. Ở đại lục có bí pháp đề thăng nhục thân đáng sợ như vậy sao?

Đòn công kích tiếp theo của Diệp Phong khiến y không còn thời gian cả nghĩ, buộc phải toàn lực thôi động khí hải bố trí phòng ngự kiên cố nhất quanh mình. Một lớp mộc nguyên hộ giáp dày cả thước bọc kín thân thể y, hình thành thế trái ngược với năng lượng màu vàng tía của Diệp Phong.

"Cự lực thuật!" Cơ sở Thần thông thuật có thể hòa cùng Hình thể Thần thông thuật, ngọn quyền thạch phá thiên kinh của Diệp Phong, không gian quanh đó tựa hồ bị chấn đến mức độ cong queo, dòng khí hùng hậu thổi sạch những nơi gã lướt qua.

"Mộc nguyên linh cầu!" Quỷ Vô Cực ôm hai tay thành vòng cung, một quả thanh sắc năng lượng cầu nhanh chóng lớn lên, cấp tốc chuyển động. Quyền phong của Diệp Phong vừa tới, y đẩy mạnh cả hai tay. kinh.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.