“Sau cùng cũng làm được gì đó cho sư phụ lão nhân gia…” Xử lý xong Ninh Thu Vũ, gã lại hụt hẫng, lực lượng chống cự mạnh nhất của thánh đã tan rã về cơ Bản. Gã đứng im trầm ngâm một lúc rồi đưa Tiểu Hôi lao về phía thánh sơn.
“Phong ca ca, chúng ta không đuổi theo bốn kẻ kia?” Tiểu Hôi hiếu kỳ.
“Bốn tên chia ra chạy trốn, dù tốc độ của ta có nhanh hơn cũng không thể đuổi được.” Diệp Phong cười bảo: “Đằng nào mục đích của chúng cũng là về thánh sơn, chúng ta về đó đợi là được.”
“Ca ca thông minh lắm.” Nó cười khả ái, thể hiện rõ tâm tính trẻ con.
Tuy gã mất thời gian với Ninh Thu Vũ nhưng tứ tông cũng không chọn con đường về thánh sơn gần nhất, nên coi như ngang bằng. Tốc độ của gã hơn xa tứ tông, không có gì bất ngờ thì sẽ về trước để kịp chặn đường.
Thinh không lóe lên một dải cầu vồng màu vàng tía, với tốc độ cực cao lướt về thánh sơn.
Lúc Diệp Phong đến thánh sơn, thấy một toán cường giả của Võ hoàng đồng minh vây chặt sơn môn. Nhưng họ tụ tập lại một chỗ, có vẻ bất lực với sơn môn nên đang thương nghị gì đó.
Toán võ hoàng này lúc trước được gã phái đi ngăn chặn viện binh của thánh sơn, theo tình hình thì Võ hoàng đồng minh đã thắng lợi.
Chúng nhân thấy gã tới đều tỏ ra vui mừng, ùa lên nghênh đón.
“Diệp minh chủ, kết quả thế nào rồi.” Dáng vẻ Diệp Phong như vừa kịch chiến xong, kỳ thật gã không đáp thì những người khác cũng đoán được kết quả. Chỉ là họ muốn chính miệng gã xác nhận.
“Chúng ta thắng rồi.” Gã mỉm cười, chúng võ hoàng lập tức hoan hô như sấm nổ, đồng thời rũ bỏ được tảng đá đè nặng trong lòng. Đối thủ của họ là thánh sơn từng thống trị đại lục, bảo là không có áp lực gì là nói dối.
“Bất quá hiện tại chưa phải lúc chúc mừng, trong ngũ tông chỉ có Bích Thủy cung Ninh Thu Vũ bị tại hạ giết, tứ tông chi ra chạy trốn. Tại hạ tính rằng không lâu nữa chúng sẽ chạy về đến nên quay lại đợi.” Gã đợi chúng nhân hoan hỉ một chốc rồi nghiêm mặ tnhắc.
Nghe nói Ninh Thu Vũ bị giết còn tứ tông bỏ chạy, các võ hoàng đều tỏ vẻ kính sợ. Trước đây họ tập hợp toàn bộ sức mạnh lại cũng không làm gì được cao giai ngũ hành chiến trận, giờ Diệp Phong một thân một mình vẫn chiến thắng, thực lực của gã lại triệt để chấn nhiếp chúng nhân.
“Các vị sao lại tụ tập ở đây?” Gã cũng hiếu kỳ.
“Bọn lão phu làm theo lệnh của minh chủ, mai phục trên đường từ thánh sơn đến Mộ Dung gia. Sau đó …” Đối phương nhìn Tiểu Hôi đung đưa trên vai gã, hiển nhiên có ấn tượng rất sâu với tốc độ của nó.
“Lúc nó đưa Diệp Lam xông qua, thánh sơn cũng có ba ngũ hành chiến trận truy đuổi. Bọn lão phu bèn đột nhiên hiện thân đánh cho chúng không kịp trở tay, lập tức đánh tan một tổ.” Các võ hoàng đều tỏ vẻ đắc ý, họ chỉ có thực lực trung và sơ giai, trong chớp nhoáng có được thành quả đó cũng không dễ dàng gì.
“Sau đó thì sao?”
“Rồi bọn lão phu đấu với hai tổ trận thế còn lại. Thực lực của chúng cao hơn nhưng chúng ta có ưu thế đông người, nhất thời ngang ngửa nhau.” Ông ta giới thiệu lại đơn giản tình hình, rồi tiếp tục: “Vốn thực lực của chúng ta không thể chiếm được thượng phong nhưng ban nãy hai tổ chiến trận tự loạn trận cước, bị bọn lão phu tấn công dồn dập thì rút hết vào trong thánh sơn.”
“Quanh thánh sơn có phòng ngự cấm chế phi thường lợi hại. Dù chúng ta liên thủ cũng không thể lay chuyển. Lực lượng tàn dư của thánh sơn dựa vào chướng ngại này mà cậm cự với chúng ta.”
Gã gật đầu, phòng ngự cấm chế của thánh sơn có thể chặn được thánh giai toàn lực công kích. Nếu trận thế có người chủ trì thì càng chắc chắn hơn.
“Đối phương tự loạn trận cước, chắc vì tin tiền phương triệt để chiến bại, nên mới buộc phải quay lại thánh sơn.” Diệp Phong hơi ngẫm nghĩ rồi phân tích: “Nhất định chúng phải có cách liên hệ với nhau.”
“Minh chủ nói không sai. Bọn khốn thánh sơn đó không chỉ có trận thế lợi hại như ngũ hành chiến trận mà còn có thánh khí được thánh địa ban cho, có thể giao lưu ở cách nghìn dặm cũng không lạ.”
“Như vậy có thể sẽ có chút phiền hà.” Gã nhíu mày: “Mỗ có thể nghĩ được việc đợi ở thánh sơn để chúng tự đâm đầu vào lưới thì chúng cũng tuyệt đối không ngốc. Nếu tứ tông thương lượng cùng xông vào thánh sơn thì với sức một mình mỗ không thể đồng thời cầm chân tất cả.”
“Còn có Tiểu Hôi, Tiểu Hôi có thể cầm chân một tên.” Tiểu Hôi nhảy ra tự đắc.
Diệp Phong bật cười, vuốt đầu nó: “Đúng. Lần này Tiểu Hôi lại có thể lập công.”
“Hai tông còn lại để bọn mỗ chi làm hai cánh chặn đường.” Những võ hoàng khác nhất tề xin đi.
“Cứ thế đi.” Diệp Phong nhất thời không nghĩ ra kế vẹn toàn, nên chấp nhận đề nghị.
“Các vị, Ninh cung chủ đã không còn nữa.” Mộc tông, Hỏa tông, Thổ tông, cùng nhận được tin từ Kim tông qua một vật thể nhỏ bên mình. Dù đã chuẩn bị tâm lý mà vẫn rùng mình.
Họ mới phân tán đào tẩu hơn mười phút mà Ninh Thu Vũ đã lặng lẽ mất mạng, nên nếu bị Diệp Phong đuổi kịp thì sẽ gặp hậu quả gì? Chúng nhân đều có nỗi buồn thố tử hồ bi.
“Hiện tại đường sống duy nhất của chúng ta là trón vào thánh sơn, dựa vào phòng ngự đại trận để ngăn địch.” Kim tông lại truyền tin.
“Nhưng Diệp Phong đã giết Ninh cung chủ, hắn tất nhiên sẽ biết đường chặn chúng ta ở quanh thánh sơn.”
“Đó là việc mỗ định nói với các vị, để chắc chắn chúng ta có hy vọng trốn về thánh sơn, trong bốn người phải hy sinh một.” Kim tông trầm mặc một chốc rồi truyền tin.
“Ý Kim tông là?”
“Các vị đều có truy binh, bất quá tại hạ thấy không có gì uy hiếp.” Ngũ tông đều có trong tay thánh khí uy lực vô cùng, tuy tu vi của họ không thể phát huy uy lực thánh giai nhưng đối phó mấy cao giai võ hoàng thì không vấn đề gì.
Trước đó nếu Diệp Phong không xuất thủ quá gọn ghẽ, không cho Ninh Thu Vũ cơ hội thi triển thánh khí, bằng không tất gặp phiền hà không nhỏ.
“Bất kể dùng giá nào cũng phải rũ bỏ được truy binh, để bớt phiền hà.” Kim tông ngữ khí nghiêm túc truyền ấm.
“Giải quyết truy binh không khó nhưng sử dụng thủ đoạn sau cùng rồi thì gặp Diệp Phong sẽ thế nào? Uy hiếp thật sự của chúng ta không phải truy binh.” Tam tông còn lại chưa hiểu ý Kim tông.
“Các vị cho rằng với thánh khí trong tay thì chống nổi Diệp Phong? Các vị tự so thực lực với Thủy tông thì sao?” Kim tông lạnh lùng nhắc: “Trước đây chúng ta sử dụng sức mạnh thánh giai chân chính còn không là đối thủ của hắn, mấy món đồ chơi chỉ phát được sức mạnh ngụy thánh giai sao có thể ngăn được hắn!”
“Vậy chúng ta nên làm sao?” Tam tông hiển nhiên cũng hiểu điều đó, mặc nhận tình hình.
“Cắt đuôi truy binh xong, chúng ta ước định thời điểm, cùng xông vào thánh sơn. Diệp Phong mạnh đến đâu cũng chỉ ngăn được một người…”
“Vậy người đó sẽ…” Tam tông cũng hiểu ý, lấy một tông chủ làm con mồi thu hút chú ý của Diệp Phong, tam tông sẽ nhân cơ hội chạy về thánh sơn.
“Chỉ còn cách đó giúp ba trong số chúng ta an toàn về được thánh sơn.” Kim tông nói: “Nhưng chỉ cần chúng ta còn lực lượng, Diệp Phong và Võ hoàng đồng minh sẽ còn e dè, có lẽ vị tông chủ trong tay hắn không nhất định sẽ mất mạng.”
“Hắn dã dám giết Thủy tông thì tất nhiên không hạ thủ lưu tình với chúng ta.” Hỏa tông vẫn không yên tâm. Trừ Ninh Thu Vũ thì lão là người có xung đột với Diệp Phong sâu nhất.
“Chúng ta liều thôi.” Hai tông còn lại tán đồng. Liều thì còn một tia sinh cơ, nếu cứ chạy lung tung thì kết quả tất nhiên là tất cả đều xong đời. Kim tông nói rất có lý, chỉ cần thánh sơn còn chút uy nhiếp, Diệp Phong sẽ không dám làm quá.
Họ tuy không đối phó được Diệp Phong nhưng Võ hoàng đồng minh còn không ít người không phải đối thủ của họ. Hơn nữa gã cũng còn vướng víu như Mộ Dung gia và Vô Song môn.
Tam tông đều tán đồng, Hỏa tông không còn gì để phản đối. Bốn người chia ra chạy.
Mộc tông đang lao đi thì thấy một toán võ hoàng chặn đường. “Các hạ bó tay chịu trói?” Hỏa Vân tà hoàng lộ vẻ trào lộng.
“Bằng vào các ngươi chưa xứng.” Mộc tông đanh mặt, trong tay xuất hiện một cây mộc côn xanh biếc, khí hải nguyên lực điên cuồng tràn ra, mộc côn tự động đằng không, hình thành một hư ảnh cự chùy khí tức bàng bạc, năng lượng ẩn chứa trong đó khiến người khác rùng mình.
“Không được, tránh mau.” Cự chùy ngưng tụ chỉ trong tích tắc, hung hãn giáng vào mấy võ hoàng truy đuổi, họ đều biến sắc, cùng dốc sức ngặn chặn luồng công kích đáng sợ này.
“Còn dám đuổi theo thì các ngươi sẽ càng phải trả giá nghiêm trọng.” Bị Mộc tông uy hiếp hạ, bọn Hỏa Vân tà hoàng tỏ vẻ kinh hãi, đứng ngoài xa không dám đuổi theo.