Diệp Phong lặng lẽ nhìn Bạch Thủy Ngạc một lúc lâu, khóe môi hiện lên nụ cười trào lộng.
“Cứ thử xem.” Ngữ khí thản nhiên thốt ra từ miệng gã khiến Bạch Thủy Ngạc biến sắc mấy lần.
Lão dám không? Lão không dám, nếu nguyên nhân vì lão bức ép mà Diệp Phong giết Bạch Thủy Ưng, Bạch Thủy Nham nhất định không tha cho lão. Tuy Diệp Phong câu nào cũng bảo sẽ giết Bạch Thủy Ưng nhưng gã chưa động thủ, chỉ cần Bạch Thủy Ưng còn một hơi thở, lão đều lo lắng sự an toàn của thiếu chủ.
Diệp Phong hiển nhiên nắm chắc điểm này, Bạch Thủy Ngạc không phải là Bạch Thủy Nham, tất không dám làm chủ. Hà huống Bạch Thủy Ưng rơi vào tay gã, lão không thể thoái thác trách nhiệm, tâm trạng hiện đang như canh hẹ…
Bất quá cao thủ Bạch Thủy gia được cầu viện chắc sẽ đến nhanh, gã không thể chần chừ quá lâu, bằng không sẽ sa vào khốn cảnh.
“Hiện tại ta mang hắn đi, chỉ cần ta phát hiện trong thị tuyến của mình có người Bạch Thủy gia bám theo, đầu hắn sẽ nát bét.” Diệp Phong lạnh lùng ném lại một câu, thuận tay nhặt Huyền thiết bổng cắm trên tường xuống, xách Bạch Thủy Ưng nằm mềm oặt như đống bùn nhão lên, nhanh chóng lướt đi.
Bạch Thủy Ngạc biến sắc mấy lần, thân thể run lên vì giận và bức bối, quyền đầu nắm chặt khiến khớp xương kêu canh cách, nhưng không dám vọng động. Sai một ly đi một dặm, Bạch Thủy Ưng bị bắt, tội sơ ý của lão khó thoát được, nếu bức Diệp Phong giết người, dù lão giết được gã cũng khó tránh được lửa giận của Bạch Thủy Nham.
Toán hộ vệ Bạch Thủy gia không được lệnh nên không truy kích, hà huống trừ Bạch Thủy Ngạc, không ai là đối thủ của Diệp Phong. Ai nấy trơ mắt nhìn gã ung dung bỏ đi, đoạn nhìn nhau, không giấu được nét chán chường vì thất bại.
Thủ lĩnh hộ vệ Diệp gia thần sắc phức tạp, từ từ lắc đầu, tựa hồ cố gắng tỉnh khỏi cơn chấn kinh.
Một thiếu niên mười sáu tuổi đối diện với mười mấy hộ vệ Bạch Thủy gia, không chỉ trọng thương hơn mười người mà bắt sống cả yếu nhân của đối phương: Bạch Thủy Ưng. Khó tin hơn là gã toàn thân rút lui trong tay một hộ vệ cao cấp tứ giai võ sĩ. Tuy có thiếu chủ đối phương trong tay, nhưng đó không phải là nhân tố quyết định để gã thoát thân.
Việc này không đơn giản chỉ thực lực là làm được. Luận thực lực, gã không phải đối thủ của Bạch Thủy Ngạc, nhưng phán đoán cực kỳ chuẩn xác tình thế, tâm lý, tính cách đối phương nên thắng được ván cờ tưởng thua chắc, tìm ra lối thoát.
Nếu không phải gã khích tướng, Bạch Thủy Ngạc đời nào mắc bẫy, Bạch Thủy Ưng cũng không rơi vào tay gã.
Nếu Bạch Thủy Ngạc không mắc hỡm, trong lòng không luống cuống sợ hãi thì đã không bị nhiễu loạn tâm cảnh, đến nỗi bị khí thế của Diệp Phong áp đảo. Tình huống lúc dó, người ngoài cuộc đều hiểu thấu, Diệp Phong đến chín phần không dám giết Bạch Thủy Ưng... Nhưng Bạch Thủy Ngạc không dám mạo hiểm.
Bất kể sự việc lần này kết thúc thế nào, tình hình hôm nay sẽ in sâu vào tâm khảm mỗi người, trở thành truyền kỳ khó quên của Ngọa Lăng thành.
oOo
Năm phút sau, Bạch Thủy Nham khí thế hung hung dẫn theo mười mấy hộ vệ cao cấp đến nơi, đập vào mắt cảnh tượng thảm thương, Diệp Phong và Bạch Thủy Ưng đã khuất bóng.
“Thật ra là việc gì?” Bạch Thủy Nham ngạc nhiên, cả kinh hỏi.
Bạch Thủy Ngạc thấp thỏm tả lại sự tình, đương nhiên giấu biến việc mình mắc hỡm, chỉ đổ cho thực lực của Diệp Phong vượt ngoài ý liệu, lão không phòng bị nên bị gã cướp mất Bạch Thủy Ưng.
“Ngu xuẩn.” Bạch Thủy Nham vả mạnh lên mặt Bạch Thủy Ngạc khiến lão văng xa, rớt phịch xuống đất.
“Các ngươi cứ thể để Diệp Phong thoát hả?” Bạch Thủy Nham dậm chân phải xuống đất, nhảy choi choi gầm hét.
“Bọn thuộc hạ… chỉ vì an toàn của thiếu gia.” Thủ lĩnh hộ vệ lí nhí.
“Đánh rắm.” Bạch Thủy Nham cách không phát chưởng vào viên thủ lĩnh hộ vệ, khí kình rực lửa xuyên qua tứ giai võ đồ cách đó ba thước, máu văng tứ tán. “Phế vật! Đần độn, sao ta lại nuôi một lũ ngu xuẩn các ngươi nhỉ.”
“Các ngươi đuổi theo, Ưng nhi còn đường sống. Nếu Diệp Phong an toàn thoát khốn, Ưng nhi sống thế nào được.”
Sắc mặt Bạch Thủy Ngạc cứng lại, lão không phải loại ngốc, được Bạch Thủy Nham nhắc nhở, lập tức tỉnh ngộ. Lão… đi sai nước cờ rồi. Chịu uy hiếp, Diệp Phong sẽ không dám khinh cử vọng động, một khi an toàn thoát thân, gã sẽ giết Bạch Thủy Ưng báo cừu.
Vì mắc hỡm là loạn cả tâm cảnh. Thật đáng chết, nếu bị Bạch Thủy Nham biết lão trúng kế khích tướng của Diệp Phong khiến Bạch Thủy Ưng bị bắt, e rằng kết cục của lão còn thảm hơn hộ vệ ban nãy… Lòng Bạch Thủy Ngạc dấy lên nỗi sợ.
“Tộc trưởng, Diệp Phong mang theo Ưng nhi, nhất định chưa ra khỏi Ngọa Lăng thành! Hiện tại chúng ta truy kích, có lẽ còn kịp.” Bạch Thủy Ngạc vội hiến kế, nếu cứu được Bạch Thủy Ưng, tất cả đều xong xuôi, lão cũng sẽ không bị trách phạt.
“Hắn chạy theo hướng nào?” Bạch Thủy Nham hỏi gấp, biết hiện giờ không thể chần chừ.
Bạch Thủy Ngạc chỉ tay, quả nhiên là phạm vi thế lực của Diệp gia.
“Hừ, nếu Diệp gia cản trở ta truy bắt hung thủ thì đừng trách ta không khách khí.” Sự việc liên quan đến sinh tử của con trai độc nhất, Bạch Thủy Nham không ngại toàn diện xung đột với Diệp gia.
“Ngươi truyền lệnh của ta… bảo các hộ vệ tìm kiếm trong rừng vây chặt ba thông đạo bên ngoài thành.” Bạch Thủy Nham bố trí cực kỳ cẩn mật, là chưởng môn nhân của Bạch Thủy gia, lão quả thật có mấy phần bản lĩnh.
“Các ngươi… hai hộ vệ cao cấp thành một tổ, từ vòng ngoài tìm trở vào, một khi phát hiện tung tích Diệp Phong, lập tức phóng tín hiệu.”
“Còn lại phong tỏa ba cửa thành, có phát hiện gì thông báo ngay.” Mệnh lệnh nhanh chóng được truyền ra, người Bạch Thủy gia lập tức khẩn trương hành động.
“Nếu bị người Diệp gia cản trở tìm kiếm, không cần dài dòng, cứ hạ thủ, chỉ cần không dẫn đến án mạng là được.” Chưa đến lúc vạn bất đắc dĩ, Bạch Thủy Nham cũng không muốn toàn diện xung đột với Diệp gia, nhưng cũng phải biểu lộ mức độ trọng thị của mình với việc này. Diệp gia... đừng ép ta.
Từ đường phố đến thành môn gần nhất, với thực lực của Diệp Phong, chít ít cần mười lăm phút, xách theo Bạch Thủy Ưng thì tốc độ càng chậm. Với tốc độ của hộ vệ cao cấp, chỉ vài phút là đủ để chặn hết mọi cửa ra. Diệp Phong mà muốn thoát khỏi Ngọa Lăng thành khi bị vây kín thì cực kỳ khó khăn. Dù gã ra được, vẫn còn trung cấp hộ vệ đội từ ngoài rừng trở về, giăng mắc thiên la địa võng. Trừ mọc cánh, gã không thể thoát được…
“Tộc trưởng...” Bạch Thủy Ngạc rụt rè hỏi: “Liệu Diệp Phong có chạy vào Diệp gia ẩn náu không?”
À… Bạch Thủy Nham nheo mắt. Bạch Thủy Ngạc nhắc nhở khiến lão nhớ ra một điểm.
Theo tính cách của Diệp Phong, vị tất tìm đến Diệp gia nhờ che chở. Gã báo thù cho phụ thân…có một nơi nhất định gã sẽ đến.