“Hai con đường nào?” Tô Chiến Thiên lúc này lòng dạ rối bời, quyết sách thế này chưa đến lượt Điền Trí lắm lời.
“Thứ nhất bang chủ và Diệp Phong nắm tay giải hết oán cừu, uy hiếp sẽ tan biến từ đây.” Điền Trí thận trọng liếc Tô Chiến Thiên, tiếp lời: “Nguyên do Diệp Phong có cừu oán với chúng ta là hắn giết Tô Kiệt thiếu gia, nếu hắn chỉ là võ giả bình thường thì dù đem hắn ra tùng xẻo, hủy thân diệt tộc cũng chỉ một câu của bang chủ là xong.”
“Nhưng giờ sự tình không đơn giản như thế nữa. Thực lực của hắn tăng trưởng xứng danh nghịch thiên, bang chủ tin rằng hắn chỉ một mình sao? Một gia tộc nhỏ ở một nơi hẻo lánh, một thiếu niên chưa đầy hai mươi, dù tư chất yêu nghiệt đến đâu cũng không thể đạt đến trình độ đó. Sau lưng hắn tất nhiên có một vị sư phụ đáng sợ hoặc một thế lực thần bí, tuy thuộc hạ không đoán được địa vị của hắn trong lòng họ, nhưng khó nói được tương lai họ có ra mặt vì hắn không. Dù không thì với tốc độ tiến bộ của hắn, mấy năm sau e rằng bang chủ cũng vị tất kiềm chế được… Ba thế lực kia ở Vân Châu cũng đang nhúc nhích hành động, Lục Lâm bang gần đây liên tiếp thiệt hại, dù không ảnh hưởng đến thực lực cơ bản nhưng cứ thế này sẽ thập phần bất lợi với chúng ta. Nếu bang chủ lấy cơ nghiệp bản bang làm trọng, hóa can qua thành ngọc bạch, đó là cách giải quyết thích hợp nhất.”
“Mối thù của Kiệt nhi lẽ nào cho qua?” Tô Chiến Thiên nghiến răng nhưng bất ngờ là không nổi giận.
“Tô Kiệt thiếu gia không thể phục sinh, dù giết Diệp Phong và Diệp gia cũng chỉ trút được cơn giận trong lòng bang chủ. Chỉ là hiện giờ cái giá trút giận không nhẹ tí nào.”
“Dù ta dừng tay thì hắn sẽ không chống đối Lục Lâm bang nữa sao? Nhỡ may hắn dùng kế hoãn binh, đợi khi hắn trưởng thành thì là tâm phúc đại hoạn.” Tô Chiến Thiên biến đổi sắc mặt liên tục, do dự nói.
“Kỳ thật Diệp Phong và bản bang không có thâm cừu đại hận. Nếu lúc trước bang chủ không vì nỗi đau mất con mà hạ lệnh thông tập, hắn phải tự vệ thì dù cho Diệp gia mười cái mật cũng không dám đối địch với Lục Lâm bang. Sau này mấy lần giao phong với Diệp Phong, hắn đều chiếm tiện nghi, không hề thiệt hại gì. Chỉ có lần vừa rồi, chúng ta vây bắt Diệp gia tàn đảng, giết chết một phần tộc nhân của hắn nhưng những nhân vật chủ yếu của Diệp gia vẫn còn sống, đang nằm trong tay chúng ta.” Điền Trí phân tích với vẻ chắc chắn: “Chúng ta từng tìm kiếm tin tức về Diệp Phong tại Ngọa Lăng thành, hắn từng bị Tô Kiệt thiếu gia phế khí hải, quan hệ với tộc nhân không tốt lắm, nên việc này chưa chắc hắn chú ý.”
“Diệp Phong suy cho cùng chỉ là một tiểu tử gặp may, mâu thuẫn giữa hắn và Lục Lâm bang chủ yếu vì tự vệ. Nếu bang chủ chịu lấy thân phận tôn quý cầu hòa với hắn, e rằng hắn mong mà không được. Hiện tại Diệp gia tan tành, một mình hắn trừ khi ngọc thạch câu phần phản kháng ra còn làm được gì, nếu có con đường khác, sao hắn lại không tiếp nhận?”
“Nhưng Diệp Phong dù thế nào vẫn là mối uy hiếp. Như thế thật không yên lòng.” Tô Chiến Thiên lắc đầu.
“Ha ha, bang chủ nghe thuộc hạ nói xong đã.” Điền Trí cười âm hiểm: “Không thể để cho hắn phát triển, nhân vật như thế mà không thu dụng được thì phải từ diệt ngay. Thuộc hạ có một kế, xin bang chủ cân nhắc.”
“Kế gì, nói đi xem nào.”
“Chúng ta chọn ngày lành chiêu cáo Vân Châu, lấy hơn mười tộc nhân quan trọng của Diệp gia làm điều kiện mời Diệp Phong đến đàm phán. Bang chủ có thể hứa rằng sẽ thu hắn làm nghĩa tử, cho hắn ngôi vị kế thừa. Trong tình huống đó, dù hắn có oán hận phần nào cũng sẽ tan hết. Bang chủ thuận tiện chiêu lãm Diệp gia, lấy đó là con tin, Diệp Phong sẽ không dám có lòng này lòng nọ.”
“Như vậy một là hắn sẽ nằm trong tay bang chủ, dùng hay giết là tùy bang chủ. Dùng tất bản bang sẽ đại tăng thực lực, có thêm một võ tông chỉ là vấn đề thời gian. Giết cũng trừ được mối uy hiếp và dẹp yên mối hận trong lòng bang chủ.”
Ánh mắt Tô Chiến Thiên trầm xuống nghĩ ngợi, hồi lâu mới hỏi: “Nhưng nếu hắn cự tuyệt thì sao?”
“Đó là lựa chọn thứ hai mà thuộc hạ nói.” Điền Trí âm trầm: “Nếu hắn không biết điều, đấu đến cùng với bản bang thì phải dùng kế sách lúc trước. Bày thiên la địa võng ở nơi đàm phán, một khi hắn đến thì không để hắn thoát thân nữa, dùng tất cả lực lượng của bang phái, dù tổn thất thảm trọng cũng phải trừ đi mối uy hiếp đáng sợ này.”
“Hắn sẽ mắc lừa?” Tô Chiến Thiên không yên tâm.
“Trong tay chúng ta có tộc nhân của hắn, dù biết là mưu kế thì hắn cũng sẽ đến.” Điền Trí ngừng lại, hơi biến sắc: “Giờ quan trọng nhất là lập tức ngừng nghiêm hình bức cung Diệp gia tộc nhân. Vạn nhất có kẻ không chịu nổi mà xảy ra gì sơ sót, lại bị hắn biết được thì sẽ bức hắn đến đường cùng. Hàng chữ bằng màu đó không phải uy hiếp suông đâu.”
Tô Chiến Thiên nhớ lại lời thị uy đầm đìa máu ban nãy: “Nếu dám tổn thương một sợi tóc của người Diệp gia, ta sẽ khiến mọi võ sư Lục Lâm bang bồi táng.” Hắn liền biến sắc.
Diệp Phong hiện tại tuyệt đối có thực lực và lá gan đó. Cách hai trăm thước mà vẫn bắn chết một cao giai võ sư, thủ đoạn ám sát đáng sợ đó khiến người ta không phòng bị được, hơn nữa còn có cả một võ tông trưởng lão tại trường mà cũng không làm gì được. Gã bảo là sẽ giết hết mọi võ sư, chỉ cần đủ kiên nhẫn là sẽ thực hiện được. Nếu thành viên chủ chốt bị giết sạch, Lục Lâm bang có khác gì bị hủy diệt. Vì mấy người Diệp gia, không đáng để đánh cược điều đó.
“Điền Trí, ngươi tự đi đi, xử lý thế nào do ngươi toàn quyền phụ trách. Tuyệt không để người Diệp gia có gì sơ sảy.” Tuy trong lòng vạn phần bất cam nhưng Tô Chiến Thiên cũng hiểu được đại cục.
“Thuộc hạ sẽ đi.”
oOo
Trong tử lao ở dưới đại lâu tổng bộ. Diệp Thừa Thiên và mười mấy Diệp gia tộc nhân bị treo trên trụ gỗ lớn bằng thùng nước, khí hải bị phong bế, toàn thân bị trói bằng xích sắt. Trên mình mỗi người đầy vết thương, những nơi chưa lành lại vẫn còn nhỏ máu.
Nhưng nét mặt họ đầy bất khuất và phẫn hận, nhìn chằm chằm kẻ tra tấn, phảng phất muốn nuốt sống đối phương.
“Còn không chịu nói ra nơi tàng thân của Diệp Phong? Chọc giận lão tử thì cứ giết vài tên xem các ngươi còn cứng miệng nữa không?” Võ sư phụ trách bức cung phun nước bọt, nắm dao nhọn trong tay vạch qua ngực nhị trưởng lão.
“Nói hay không?”
“Phụt!” Nhị trưởng lão thổ nhổ ra ngụm nước bọt lẫn máu, phun lên mặt đối phương.
“Mẹ kiếp, muốn chết hả!” Võ sư bức cung thẹn quá hóa giận, giơ tiêm đao lên định đâm vào tim nhị trưởng lão.
“Người Diệp gia ở đâu, đưa ta đến đó.” Một tiếng gầm từ ngoài cửa vang lên, võ sư nhận ra là một võ tông trưởng lão. Hắn vội thu dao về, không hiểu võ tông trưởng lão đến tìm người họ Diệp làm gì. Nhất thời hắn không dám làm càn.
Thoáng sau, võ tông trưởng lão mặt đầy giận dữ tiến vào, ánh mắt đầy toán độc và điên cuồng, liếc nhìn toán phạm nhân rồi quát: “Ai là người đứng đầu Diệp gia ở đây?”
“Đây, hắn là Diệp gia tộc trưởng.” Võ sư bức cung chỉ vào Diệp Thừa Thiên: “Không biết trưởng lão đến có việc gì?”
“Diệp Phong giết con ta, ta phải lấy tộc nhân của hắn ra đền mạng. Ngươi là Diệp gia tộc trưởng thì ta lấy ngươi ra khai đao. Hôm nay ta tự thay giết ngươi.” Mắt lão rực lên, định động thủ.
Lúc Diệp Phong xông ra nam môn, sát nhân vô số, nhi tử của vị võ tông này cũng bị vỡ đầu trong trường chiến loạn, ô hô ai tai. Ông ta đuổi theo ra ngoài Thiết Hùng thành nhưng không thấy tung tích của Diệp Phong, thì dốc hết phẫn nộ lên mình Diệp gia tộc nhân.
“Xin trưởng lão cân nhắc.” Người bức cung vội cản: “Còn chưa tra ra tung tích của Diệp Phong, bang chủ có dặn không được động đến tính mạng y. Nếu thân phận của Diệp Phong bí mật thì tộc trưởng có thể là người biết rõ nhất.”
“Được, thân phận cao tiếp theo là ai?” Tô Chiến Thiên đã dặn thì lão đành lùi một bước.
“Đây là Diệp gia đại trưởng lão, bất quá nói về thân phận của Diệp Phong, trừ tộc trưởng thì có thể hắn là người biết rõ nhất.” Người bức cung cười âm u: “Thuộc hạ cho rằng trưởng lão nên lấy hắn ra khai đao, thân phận của hắn tại Diệp gia không thấp, có thể giải hận cho nhi tử của trưởng lão.”
Hiển nhiên là tá đao sát nhân. Nếu hắn động thủ tất sẽ phải phí lời giải thích nhưng nếu trưởng lão trút giận thì không liên can gì đến hắn.
“Thôi vậy, chọn cho ta hai người Diệp gia, ta giết một lượt để trút giận.” Dưới ánh lửa, sắc mặt trưởng lão hung hãn vô cùng.
Bảo thủ hạ ấn Diệp gia nhị trưởng lão và hai tộc nhân đã hôn mê xuống nền đá, trưởng lão cầm dao giơ lên, chuẩn bị động thủ.
“Tiêu trưởng lão, dừng tay.” Điền Trí vội vàng đến.
“Họ Điền kia, ngươi dám ra lệnh cho lão phu?” Tiêu trưởng lão nổi giận nhìn đối phương. Điền Trí thật ra chỉ là quân sư, trước mặt trưởng lão thì không được phép ra vẻ.
“Bang chủ có lệnh, từ giờ không được động đến nửa sợi tóc Diệp gia tộc nhân, bằng không xử trí theo bang quy.” Thấy Tiêu trưởng lão vẫn muốn động thủ, Điền Trí vội đem Tô Chiến Thiên ra.
“Cái gì!” Tiêu trưởng lão nổi giận: “Bang chủ sao lại hạ lệnh như thế!”
“Tiêu trưởng lão có gì nghi ngờ xin cứ đến tìm bang chủ. Hiện tại thả hết người Diệp gia rồi vào thành tìm dược sư chữa trị cho họ.” Điền Trí hất hàm với mười mấy thủ hạ, tất cả bước lên cởi trói cho Diệp gia tộc nhân.