Lại có thổ nguyên khí hải, đồng thời học được phương pháp tu luyện Nguyên Thần quyết, tâm tình Diệp Phong hân hoan, hớn hởn về nhà.
Vào nhà, phát hiện Thẩm Lan không ở đó, còn tiểu nha đầu ở cùng đang nhắm mắt xếp bằng tu luyện trên giường.
Thu Tố Nhã còn một chút việc, nên dẫn chúng đệ tử đi trước, chừng một tháng sau sẽ về Ngọa Lăng thành đón Thẩm Lan, coi như dành cho cô và gã chút thời gian bên nhau sau cùng.
Trước khi đi, bà ta để tiểu nha đầu lưu lại Ngọa Lăng thành bầu bạn với Thẩm Lan, một là truyền thụ cho cô bí pháp tu luyện của Bích Thủy cung, thứ hai để cô hiểu sơ qua một chút tình huống trong cung. Tiểu nha đầu rất thích Thẩm Lan, nên ở luôn lại nhà, cùng phòng với cô.
Phát giác có người vào, tiểu nha đầu mở mắt, nhận ra Diệp Phong liền tỏ vẻ không vui.
“Tiểu nha đầu, Thẩm Lan thư thư đi đâu rồi?” Diệp Phong tùy tiện hỏi, tuy tiểu nha đầu ở đây mấy ngày chưa từng nói câu nào với gã, nhưng gã không chấp nhặt, coi là vì chưa quen nhau, hơn nữa tiểu nha đầu thường tu luyện một mình trong sân, gã không muốn quấy nhiễu.
Thẩm Lan không có nhà, lại thấy tiểu nha đầu không chú ý nên mới hỏi.
Tiêu nha đầu nhắm mắt lại, không thèm để ý.
“Này… Tiểu nha đầu!” Diệp Phong cho rằng tiểu nha đầu không nghe thấy nên cao giọng: “Thẩm Lan đâu rồi?”
Cái mũi hơi nhăn nhăn, tiểu nha đầu vẫn ngó lơ, hếch cằm lên như con thiên nga trắng cao ngạo đang đứng đó.
“Đệ tử Bích Thủy cung đúng là vô lễ…” Diệp Phong lầm bầm, tựa hồ gã không đắc tội tiểu nha đầu, song không hiểu sao đối phương luôn ngó lơ.
“Các sư thư bảo ngươi là một tên lừa gạt trái tim, bằng không vì sao một phế nhân không có khí hải lại lừa được Thẩm Lan thư thư hết lòng vì ngươi.” Tiểu nha đầu thật thà đáp, ngôn ngữ đầy khinh thị.
“Một toán nữ nhân điên khùng.” Diệp Phong nghiêm răng, thầm phẫn hận. Tình cảm của gã và Thẩm Lan, họ hiểu được sao!
“Sư phụ thường nói, gần mực thì đen, gần đèn thì rạng nên ta phải cách xa ngươi, không dễ lừa như Thẩm Lan thư thư đâu.” Tiểu nha đầu nói đầy nghiêm túc.
Trời ạ, tiểu nha đầu này không hiểu trừ tu luyện ra, đầu óc toàn bùn hả? Diệp Phong bất lực vỗ vỗ trán.
“Còn nữa, sau này không được nói xấu Bích Thủy cung. Bằng không ta sẽ giáo huấn ngươi.” Tiểu nha đầu nhíu mày, thần thái dễ thương nhưng ngữ khí mười phần khẳng định.
“Bằng vào ngươi?” Diệp Phong cười thầm, một tiểu nha đầu mười hai tuổi lại nói muốn giáo huấn gã.
“Hừ, hiện tại ta là nhị giai võ đồ, giáo huấn một phế nhân không có khí hải có thừa đi chứ.” Tiểu nha đầu khinh miệt.
Nhị giai võ đồ? Diệp Phong chấn động, gã vất vả lắm khi mười bốn tuổi mới đột phá đến võ đồ, mà tiểu nha đầu còn trẻ con hơn này lại đạt đến nhị giai võ đồ! Xem ra Bích Thủy cung quả nhiên không phải hư danh. Đồng thời gã cũng yên tâm hẳn về Thẩm Lan, luyện tại Bích Thủy cung tất sẽ đạt được thực lực bất phàm.
“Tiểu nha đầu, ta cảnh cáo ngươi, đừng có gọi ta là phế nhân, bằng không ta không vui sẽ đánh đít ngươi.” Diệp Phong mỉm cười trêu. Bích Thủy cung lẽ nào đều mục trung vô nhân như thế? Hi vọng Thẩm Lan đừng học được bản lĩnh này.
Tay phải giơ lên, tư thế của tiểu nha đầu đẹp đẽ vô ngần, Diệp Phong thấy trước mắt trắng xóa, không kịp đề phòng thì thân thể đã bị lực đẩy nhu hòa hất đi, lưng đập vào tường khiến bức tường rung rinh. Kinh ngạc có thừa, gã liếc thấy một dải lụa trắng đẹp đẽ nhanh chóng thu vào ống tay áo tiểu nha đầu.
Cũng may hiện tại gã đã đạt tới võ đồ, một đòn vừa rồi tuy khiến gã hơi thiệt thòi nhưng chưa bị thương.
Thấy gã lắc lắc đầu bình an vô sự đi tới, đồng tử mỹ lệ của tiểu nha đầu thoáng qua nét kinh ngạc. Một đòn ban nãy, dù nhất giai võ đồ, ít nhất cũng nếm khổ đầu, không thể nhẹ tênh như gã.
Khí hải tu luyện giả nếu không vận nguyên lực phòng ngự, cường độ thân thể cũng không lấy gì làm cao, tuy được nguyên lực tự phát ra bảo vệ nhưng quyết không thể bằng người luyện thể như Diệp Phong, thân thể lúc nào cũng đạt đến trình độ phòng ngự của nhất giai võ đồ.
“Tiểu nha đầu! Có dám đánh cược với ta không?” Mắt gã ánh lên giảo trá, cố ra vẻ khinh miệt.
“Đánh cá gì?” Tiểu nha đầu hỏi.
“Chúng ta so tài một phen, nếu ngươi thua, sau này không được gọi ta là phế nhân, mà phải là ca ca. Hơn nữa trong thời gian ở đây, ngươi phải làm một nha đầu ngoan, không được trả treo với ta, không được cãi lời.”
“Còn nếu ngươi thua?” Giọng tiểu nha đầu hơi chói vì tức giận.
“Ngươi tu luyện ở Bích Thủy cung bao năm rồi?” Diệp Phong hỏi một câu vu vơ, tiểu nha đầu ngẩn người đáp theo ý thức: “Sáu năm.”
“Ngươi cũng biết khí hải của ta bị hủy hai năm trước, tức là ta luyện thể mới được hai năm, nếu ngươi thắng ta cũng không có gì tự hào đúng không?”
Tiểu nha đầu lại gật theo ý thức.
“Nên ngươi thắng ta là đương nhiên, bằng không danh dự Bích Thủy cung bị ngươi làm mất sạch.” Diệp Phong mừng thầm, ngoài miệng lại ra vẻ rộng rãi: “Bất quá nếu ngươi thắng, sau này muốn gọi ta thế nào cũng được, hơn nữa chỉ cần ngươi không thích, ta sẽ không xuất hiện trước mặt ngươi. Thế nào?”
Cách đánh cược của gã khác nào không vốn. Tiểu nha đầu vốn không nể mặt gã, luôn gọi gã là lừa đảo, phế nhân, nếu gã thua cũng chỉ là duy trì hiện trạng, thua một tiểu nha đầu quả thật không còn mặt mũi nào xuất hiện trước mặt đối phương nữa.
“Được, ta sẽ cho ngươi thấy đệ tử Bích Thủy cung lợi hại thế nào!” Tiểu nha đầu đơn thuần, rơi vào kế khích tướng của Diệp Phong.
Nghĩ đến cảnh còn phải ở cùng nha đầu điêu ngoa này một thời gian nữa, gã lại nhức óc, thừa cơ hội đánh cược này khiến cô bé ngoan ngoãn một chút. Gã vừa đột phá, lấy luôn đối thủ khó chơi này kiểm nghiệm thực lực, để xem Bích Thủy cung có gì lợi hại.