“Các hạ có dễ bắt nạt hay không thì mỗ không biết, nhưng mỗ vừa vào các hạ đã thị uy là ý gì?” Diệp Phong sau cùng cũng dừng bước, lạnh lùng thấy rõ. Đã không thể kích sát đối phương, thì không cần khiến cho không khí căng thẳng quá mức. Lời lẽ của gã đã cho đối phương lối xuống nước.
Qua Bưu hơi biến sắc, mỉm cười hiểu ra, bớt đi cảnh giác, ôm quyền nói: “Vừa nãy là Qua Bưu không đúng, xin được xin lỗi vị tiểu huynh đệ này.”
Diệp Phong mỉm cười, ngồi xuống một chiếc ghế đã, thái độ tỏ ra tương đối khách khí. Không khí kiếm bạt cung giương giữa hai bên tan biến vào hư vô. Cả hai trầm mặc một lúc, tiếp tục tính toán, đều hiểu rằng tiếp tục châm chích nhau cũng không ích gì.
“Tiểu huynh đệ, ta thấy huynh đệ là người có lòng, không hiểu có phải chăng?” Trầm mặc hồi lâu, Qua Bưu lên tiếng trước, nhìn Diệp Phong với vẻ nửa cười nửa không, lời lẽ có ý hỏi dò.
“À, các hạ đoán bằng cách nào?” Diệp Phong vẫn chưa có chủ ý nên hỏi.
“Tại hạ ở đây không thấy ai nhưng thường có Thánh điện thiên thánh đến thương nghị chiến sự. Họ đều có tu vi cao thâm, thực lực cũng bất phàm nhưng nhắc đến năm vị thần tôn ở thần sơn là đều tỏ ra sùng kính. Tiểu huynh đệ thì khi nhắc đến thần tôn tuy vẫn đủ lễ mạo nhưng không thấy ý gì tôn kính…” Qua Bưu nheo mắt, nhìn Diệp Phong chằm chằm quan sát phản ứng của gã.
Diệp Phong hơi giật mình, hắn quả nhiên không tầm thường, vì ân oán giữa Yêu vương và thần tôn nên gã không có tí nào tôn kính thần tôn, dù bề ngoài có thể giả đò nhưng trong lòng không che giấu được. Ban nãy ngầm xung đột với Qua Bưu, gã vô tình để lộ thái độ đó, cũng là sơ hở lớn nhất hiện giờ của gã. Thử hỏi người Thánh điện, ai dám bất kính thần tôn?
“Ha ha! Các hạ nói vậy là ý gì?” Bất quá gã không kinh hoảng, ấn tượng gã lưu lại cho Thánh điện là cực độ cuồng ngạo, dù thỉnh thoảng không đủ tôn kính thần tôn thì cũng không bị Thánh điện hoài nghi. Hà huống, gã che giấu rất khéo với chúng thiên thánh, Qua Bưu định bắt bẻ gã từ việc này là việc phi thực tế.
“Ha ha! Tiểu huynh đệ đừng hiểu lầm. ta nói thế không phải để bắt bẻ tiểu huynh đệ. Nếu tiểu huynh đệ có ý gì, Qua Bưu rất vui lòng giúp một tay. Tiểu huynh đệ muốn tham ngộ Thần thông thuật, Qua Bưu sẽ toàn lực giúp đỡ.” Qua Bưu hiển nhiên thấy được giá trị lợi dụng Diệp Phong nên lại thăm dò, nhưng hắn vẫn sợ gã tiết lộ ý đồ nên cứ trù trừ mãi.
“Các hạ có gì cứ nói thẳng ra, vòng vo làm gì?” Diệp Phong cực kỳ hiếu kỳ, Qua Bưu định làm gì? Nhất thời gã chưa có chủ ý gì, chi bằng xem đối phương có mục đích gì đã.
“Những lời này, mỗ hy vọng không lọt vào tai người thứ ba nữa.” Qua Bưu tựa hồ đã hạ quyết tâm, hạ giọng: “Mỗ hi vọng được cùng tiểu huynh đệ hợp tác!”
“Hợp tác? Chúng ta có gì để hợp tác?” Diệp Phong càng lúc càng hứng thú, Qua Bưu này xem ra mưu đồ không ít.
“Mỗ có thể truyền Thần thông thuật tinh thâm nhất nhưng tiểu huynh đệ phải cung cấp hồn thạch cho mỗ tu luyện.” Qua Bưu chủ động đến gần Diệp Phong, nói khẽ.
“A! Mỗ không cung cấp hồn thạch thì các hạ cự tuyệt truyền thụ Thần thông thuật sao?”
“Ta không thể cự tuyệt nhưng ngươi vị tất có được Thần thông thuật lợi hại.” Qua Bưu cũng thoáng xác định được Diệp Phong không phải kẻ dễ dàng bị Thánh điện sai khiến, nhưng với lập trường của hắn chỉ cho rằng gã rất có dã tâm, muốn giành lấy quyền thế và thực lực tại Thánh điện, chứ không ngờ mục đích của gã là lấy mạng hắn rồi phản khỏi Thánh điện.
Diệp Phong cười nhẹ gật đầu. Ý Qua Bưu rất rõ ràng. Nếu gã không đồng ý, hắn sẽ chỉ truyền thụ Thần thông thuật vô thưởng vô phạt cho gã, như vậy Thánh điện sẽ không thể chỉ trích được. Hắn là Vu ma duy nhất tinh thông thánh giai Thần thông thuật ở Thánh điện.
“Các hạ có thể cho mỗ biết mục đích là gì không? Nếu các hạ sau này gây ra viêc gì bất lợi cho Thánh điện thì Diệp Phong khó lòng chối được.” Gã không vội, ngồi xuống chiếc bàn đá, cực kỳ thư thái.
“Hoàn cảnh hiện giờ của ta thì còn mục đích gì nữa?” Qua Bưu cắn răng, hắn đã chịu đựng đủ cảnh bị giam lỏng này, tuy giữ được mạng nhưng thật sự sống không bằng chết. Lần này Diệp Phong đến là cho hắn cơ hội, cơ hội có lại tự do.
“Qua Bưu này không ngại cho các hạ biết, bị Thánh điện bắt giữ bao nhiêu năm là bấy nhiêu năm ta bị nô dịch. Dù ta lao tâm lao lực lập vô số công lao cho Thánh điện cũng không thể thay đổi được sự thật mình là Vu ma, Thánh điện không thể tín nhiệm ta. Ta sa vào cảnh này cũng vì một nguyên nhân là thực lực không đủ.”
“Nếu lão tử là một thiên giai, lúc trước đã không bị bắt. Dù bị bắt thì giả như lão tử tấn thăng thiên giai, bọn người Thánh điện này ai dám không trọng thị lão tử? Tộc nhân của lão tử có kẻ ào dám đến giết thiên giai vu thánh? Thứ ta cần nhất bây giờ là thực lực, thực lực không ai có thể chế trụ được.” Qua Bưu phảng phất như con sư tử phát điên, gầm lên trầm trầm với Diệp Phong, hai mắt đỏ ngầu, cực kỳ đáng sợ. Lần đầu tiên hắn bộc lộ bất mãn, suýt nữa không khống chế được.
“Khi các hạ có thực lực thiên giai rồi thì sao?” Diệp Phong vẫn thong thả hỏi.
“Lão tử đã phản lại Vu võ tộc, không còn đường về nữa. Dù tấn thăng thiên giai thì ta vầ là thành viên Thánh điện, sẽ ra sức như trước. Lão tử chỉ hi vọng với tu vi đó khiến Thánh điện triệt để chấp nhận và tín nhiệm chứ không chỉ coi là một công cụ thuần túy để lợi dụng, sống lay lắt trong cảnh bị giam lỏng không bằng chó lợn thế này.” Qua Bưu thở hồng hộc, dần bình tĩnh lại.
“Thế nào? Mỗ thấy tiểu huynh đệ kỳ thật cũng giống mỗ, không phải hạng cam chịu bị sai khiến nên mới tìm mọi cơ hội đề thăng thực lực. Việc về tiểu huynh đệ, ta đã được nghe các vị thiên thánh nói đến, tuy chỉ là hư giai nhưng thực lực không kém địa giai. Nếu tinh thông cả Vu võ Thần thông thuật thì khi trở thành địa giai chắc sánh ngang với thiên thánh chăng? Mối hợp tác này, chúng ta đều có lợi.”
“Đề nghị này đích xác thập phần hấp dẫn, nhưng từ địa giai tấn thăng thiên giai, số lượng hồn thạch không ít đâu. Diệp Phong có tài đức gì mà cung cấp được cho các hạ ngần ấy hồn thạch?” Diệp Phong nhìn Qua Bưu, đợi hắn nói tiếp.
“Ha ha! Đã biết là tiểu huynh đệ thông minh. Tại hạ đương nhiên không mong tiểu huynh đệ một lần cung ứng đủ số hồn thạch đó, dù được thì tại hạ cũng không giấu nổi ngần ấy hồn thạch. Theo tại hạ biết, trước đây thần tôn đại nhân thưởng cho tiểu huynh đệ một món lớn, với tu vi hiện thời chắc tiểu huynh đệ không dùng đến.” Qua Bưu tham lam mỉm cười.
“Nhất thời không dùng đến, lẽ nào sau này cũng không?”
“Với thực lực của tiểu huynh đệ, muốn lấy hồn thạch dễ như trở bàn tay. Dù bớt một phần cho tại hạ thì cũng vẫn đủ dùng. Hơn nữa, tiểu huynh đệ đâu phải cho không số hồn thạch đó, Vu võ Thần thông thuật có thể khiến tu vi vủa tiểu huynh đệ tăng thêm hai đến ba thành.”
Qua Bưu đắc ý giải thích: "Hà huống, hồn thạch tại hạ cần để tấn thăng thiên giai không phải do mình tiểu huynh đệ gánh, cách một thời gian là Thánh điện lại đưa hồn thạch đến cho tại hạ tu luyện. Chỉ là họ đề phòng rất nhiêm, số lượng hồn thạch cung ứng phải mấy nghìn năm mới đủ cho tại hạ tấn cấp. Nhưng lúc đó vạn nhất Vu võ đã triệt để bại vong, chẳng phải mỗ sẽ bị vứt bỏ, thậm chí diệt khẩu vì không còn giá trị lợi dụng sao. Lão tử không cam lòng.”
“Vậy các hạ hi vọng mỗ cung cấp được bao nhiêu hồn thạch?” Diệp Phong thầm đánh giá, như vậy gã có thể tiếp xúc với Qua Bưu bất kỳ lúc nào, sau này muốn lấy mạng hắn cũng thuận tiện hơn. Phải trả một chút hồn thạch, đích xác xứng đáng.
“Các hạ mỗi tháng đến bái phỏng một lần, cung cấp hai trăm khối hồn thạch. Số lượng này, khẳng định tiểu huynh đệ chịu được. Sau trăm năm như vậy tại hạ sẽ chạm được ngưỡng thiên giai, lúc đó Thánh điện không còn lý do giam lỏng tại hạ ở đây nữa.” Thấy Diệp Phong có vẻ động lòng, Qua Bưu thập phần hưng phấn.
“Có thể. Nhưng thiên thánh đại nhân ở ngoài kia có để chúng ta gặp nhau thường xuyên không?” Diệp Phong thầm cười lạnh, Qua Bưu ngươi không còn trăm năm để sống nữa đâu.
“Việc này cứ để tại hạ lo. Kỳ thật Thánh điện vẫn hy vọng có một người chân chính thuộc về Thánh điện có thể thay thế tác dụng của Vu ma mỗ đây. Chỉ cần mỗ tỏ ý hân thưởng các hạ, hơn nữa đồng ý tiết lộ tin tức mới về Vu võ tộc thì họ sẽ để các hạ tiếp xúc với mỗ.” Qua Bưu rất tự tin.
“Vậy thì chúc cho chúng ta hợp tác vui vẻ.” Diệp Phong mỉm cười đưa tay ra, mắt loáng lên sát cơ.
“Tiểu huynh đệ đúng là người sảng khoái. Tại hạ cho rằng với tư chất hơn người của tiểu huynh đệ, sẽ đạt tới địa giai trước khi tại hạ tấn nhập thiên giai. Tất là trụ cột của Thánh điện. Sau này… chưa biết chừng chúng ta còn hợp tác sâu hơn, ha ha.” Qua Bưu nắm tay Diệp Phong cười vang.
“Nhất định sẽ có cơ hội.” Khóe môi gã nhếc lên, khẽ nói.