Hỗn Nguyên Võ Tôn

Chương 128: Q.2 - Chương 128: Trợ thủ






Lâm Đắc Ý thần sắc ngưng trọng nhìn Diệp Phong ung dung đứng đối diện, không dám chểnh mảng tí nào. Thổ nguyên lực tràn ra, lập tức tạo thành lớp giáp kiên cố bên ngoài thân thể gã. Lớp năng lượng phòng ngự này, không có lực công kích cấp võ sư thì không mong phá được. Nhưng như thế cũng ảnh hướng đến uy lực công kích của hắn, chẳng qua vì cẩn thận nên hắn làm vậy.

Hiện giờ hắn đã coi Diệp Phong là đối thủ đẳng cấp võ sư, chỉ cần giữu cho đừng thất bại, lão nhị và lão tứ không bao lâu nữa sẽ về đến tổng bộ, lúc đó gã có chắp cánh cũng không thoát được.

Gã nám chắc Chấn thiên chùy, nét ngưng trọng thấp thoáng trên mặt. Dù thế nào Lâm Đắc Ý cũng là một tứ giai võ sư hàng thật giá thật, trong tình huống không sử dụng con bài tẩy, thực lực của gã quả thật cực khó đối phó được.

Sát khí giữa hai người khiến mấy lâu la gần đó thoái lui đến sát chân tường. Tuy Lâm Đắc Ý ngầm dùng mắt ra hiệu cho chúng đi gọi viện binh nhưng Diệp Phong chặn ở cửa, không ai dám vọng động.

Da mặt giần giật, Lâm Đắc Ý phá tan cục diện trước, hai ngọn âm dương xử tỏa ra ánh xám đâm vào mặt đối thủ. Cách gã nửa thước, hai ngọn cương xử va nhau, tạo thành thổ nguyên công kích tan vàng nát đá cuốn ra.

Thân hình Diệp Phong hơi nghiêng, hai tay cầm chùy, nguyên lực tràn ra dồn vào vũ khí, quét ngang nghênh kích. Hai thổ nguyên tu luyện giả giao đấu, thực ra là so xem lực đạo của ai mạnh hơn. Còn tốc độ, kỹ xảo không quan trọng.

“Choang!” Va chạm kịch liệt khiến cả hai cùng hự lên, lùi lại liên tục mới song song đứng vững.

“Nếu thực lực của ngươi chỉ thế, hôm nay cứ nằm lại đây.” Lâm Đắc Ý tự tin hẳn, lần đầu tiên chính thức giao tranh khiến hắn biết được thực chất của gã. Uy lực công kích của đối phương tương đương nhất giai võ sư, chưa đủ để uy hiếp hắn.

“Đường đường tứ giai võ sư, chỉ biết rườm lời tự lên tinh thần hả?” Diệp Phong cũng tỏ ra tự tin, Lâm Đắc Ý quá cẩn thận, nếu hắn dốc toàn lực ra liều, có lẽ gã còn cố kỵ, nhưng chiến thuật chỉ mong giữ mình chứ không cần đả thương địch của hắn, thật ra là thất bại lớn nhất. Lẽ nào hắn cho rằng thổ nguyên năng lượng phòng ngự là bảo đảm?

“Tiểu tử, ta biết ngươi còn con bài tẩy nhưng nếu không phá được liệt giáp phòng ngự, ngươi chỉ còn nước đợi chết.” Lâm Đắc Ý không vội vàng, hai ngọn âm dương xử múa tít, nhìn có vẻ chủ động công kích Diệp Phong nhưng lúc xuất chiêu đều chưa lối thoát, không chịu toàn lực thi triển, nên Diệp Phong ứng phó rất dễ dàng.

Lúc nào hắn cũng đề phòng tuyệt chiêu thi triển bí pháp của gã, chỉ cần chặn được, coi như gã mất đi nửa phần sức mạnh.

Choang, choang, choang. Tiếng vũ khí va nhau chát chúi, hoa lửa đầy trời, Diệp Phong bị bức đến sát bức tường.

Bát điệp chấn! gã không còn chỗ lùi nữa đột nhiên phát ra kình lực, Chấn thiên chùy đập chéo. Ngọn chùy đen ngòm mang theo thổ nguyên lực hùng hồn bổ vào vai địch thủ.

Lâm Đắc Ý sầm mặt, thân thể cấp tốc lách sang một bên, hai tay cầm âm dương xử vạch thành nửa vòng cung nghênh đón Chấn thiên chùy.

Chấn kích vs liệt kích!

Ầm! Lực đạo kinh hồn khiến hai tay gã run lên, hổ khẩu đau nhói, Chấn thiên chùy vuột tay đập vào bức tường, khoét thủng một lỗ. Đồng thời ngực gã đau buốt, sắc mặt nhợt đi.

Nguyên lực của tứ giai võ sư quả thật Diệp Phong chưa thể chính diện chống chọi được. Lâm Đắc Ý nãy giờ ẩn tàng thực lực, chọn đúng thời cơ mới bạo phát, quả nhiên nhất kích đắc thủ. Đòn công kích của Diệp Phong chỉ khiến hắn lùi ba bước là đứng vững được, thấy vũ khí của đối phương vuột tay, hắn cười đắc ý, lập tức bổ tới.

“Tiểu Hôi, xông lên.” Gã chỉ còn tay không nhưng không sợ hãi, khẽ hô một tiếng, một bóng xám lập tức vút lên. Diệp Phong chuyển sang sử dụng thể kỹ, hóa thành Viên thế, nhảy nhót tránh né đòn công kích hung mãnh của đối phương.

Tốc độ của gã đột nhiên biến ảo không khiến Lâm Đắc Ý kinh ngạc, thân pháp quỷ dị này từ một tháng trước, hắn đã lĩnh giáo. Nhưng bóng xám quái lạ cùng tiếng gió vù vù sau lưng khiến hắn rùng mình.

“Bốp!” Ngọn côn tỏa lục mang lấp lánh đánh trúng hậu tâm hắn, thổ nguyên phòng ngự năng lượng hùng hậu hoàn toàn vô dụng, bị luồng mộc nguyên lực đặc thù xuyên thấu, chui vào da thịt hắn.

“A!” Lâm Đắc Ý không có thể phách như yêu thú, kêu lên thê thảm. Tiểu Hôi tuy chỉ có thực lực nhị giai nhưng công kích của nó xuyên thấu được mọi nguyên lực phòng ngự, nhát côn này khiến Lâm Đắc Ý đau đớn khôn cùng.

Diệp Phong cười hắc hắc, nhân cơ hội lấy Chấn thiên chùy dính trên tường, lạnh lùng hỏi: “Thế nào, mùi vị không dễ chịu chứ?”

Ở Ninh Tĩnh sâm lâm, gã từng vô số lần phối hợp như thế với Tiểu Hôi, chủ yếu đối phó với nhị giai yêu thú tột đỉnh. Tiểu Hôi lợi dụng thân pháp và đặc điểm xuyên thấu của mộc nguyên công kích quấy nhiễu địch nhân còn gã sử dụng lực công kích hùng hôn giết địch. Người và thú đã rất hiểu nhau.

Hiện tại Tiểu Hôi tăng thêm một cấp thực lực, công kích cũng mạnh hơn, dù là tam giai yêu thú hay võ sư đều không thể coi thường mộc nguyên kình xuyên thấu của nó.

“Yêu thú quỷ dị quá.” Lâm Đắc Ý thoáng kinh hãi, vốn cho rằng con khỉ chỉ là thú cưng bình thường, giờ mới biết nó là yêu thú thực lực không tệ. Tiểu hầu nhi còn non nhưng tốc độ linh hoạt không kém gì cao giai võ sư, tuy công kích không mạnh nhưng hiệu quả giảm bớt nguyên lực phòng ngự thì quả thật hiếm thấy.

“Ta không cần dùng tuyệt chiêu cũng lấy được mạng ngươi.” Diệp Phong giậm chân, nắm chắc Chấn thiên chùy phi thân nhảy lên, lúc đến sát Lâm Đắc Ý, ngọn chùy vẽ nửa vòng tròn đập vào eo hắn.

Lâm Đắc Ý hơi biến sắc, thể nội thổ nguyên lực dồn lên hai tay, chuẩn bị ngạnh tiếp với Diệp Phong.

Tiểu Hôi và gã tâm ý tương thông, gã vừa động, nó cũng lắc người, gương mặt tinh nghịch nở nụ cười, di chuyển sang bên sườn đối thủ, ngọn côn lại như ánh chớp gõ trúng cổ tay Lâm Đắc Ý.

“Chát!” Lâm Đắc Ý đau nhói, sắc mặt biến hẳn, lần này thổ nguyên lực đang tụ trren tay hắn tan đi quá nửa.

Ầm. Tiếng nổ trầm trầm vang lên trong đại sảnh, ngọn chùy của Diệp Phong giáng trúng tiểu phúc Lâm Đắc Ý, cảm giác từ tay truyền lại rất thực.

Lực đạo cuồng mãnh khiến sắc mặt hắn nhợt đi không còn hột máu, hai mắt trợn lên như muốn lồi hẳn ra. Máu phun từ miệng đỏ chói gắt.

Thân thể hắn lăn hơn mười vòng như hồ lô, va mạnh vào tường mới dừng.

“Liệt giáp phòng ngự, quả nhiên không tệ.” Diệp Phong lắc lắc ngọn chùy ra vẻ tiếc nuối, lạnh lùng nhìn đối phương bò dậy.

Tuy nhờ vào mộc nguyên xảo diệu của Tiểu Hôi khiến gã đắc thủ nhưng nguyên lực phòng ngự của tứ giai võ sư không thể coi thường. Nếu điệp chấn công kích không truyền vào được thể nội Lâm Đắc Ý, đòn này của gã e rằng hiệu quả không cao như thế.

“Ngươi… ngươi lại thu phục được một con yêu thú! Xem ra ta lại xem thường ngươi…” Lâm Đắc Ý thở hồng hộc, không cam lòng nói. Một đòn này của Diệp Phong tuy không trí mạng nhưng khiến thể nội gã thụ thương nghiêm trọng.

“Thu phục? Không.” Diệp Phong ôn hòa nhìn Tiểu Hôi: “Chỉ là kết giao bằng hữu.”

“Đừng rườm lời, cho ta biết hành tung của Tô Kiệt, ta sẽ để ngươi chết nhanh chóng.” Gã không vội giết hắn, để lấy được tin tức về Tô Kiệt.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.