Nghe rõ thảm trạng của tấm bia người, Lý Mưu kinh hãi toát mồ hôi lạnh, không kịp ngoái nhìn ai tập kích thì tiếng gió ào ạt lại ập vào hậu tâm. Tuy không xác định được thực lực đối phương nhưng hắn cảm thụ được, nếu bị đánh trúng, chí ít cũng trọng thương.
Chân phải ấn mạnh xuống, gã vừa ngã liền bật lên, tránh thoát đòn đánh lén thứ hai.
Ầm! Mặt đất rung chuyển, xuất hiện một miệng hố còn lớn hơn cả cái hố Lý Mưu vừa thị uy.
Chúng nhân hít một hơi khí lạnh, lực công kích mạnh thật. Định nhãn nhìn đến, thân ảnh đơn bạc tập kích đó lại là một thiếu niên chưa đến hai mươi. Trên vai gã có một con khỉ khả ái.
“Ai, con bà nó, kẻ nào lớn mật dám đánh lén lão tử?” Trong lúc lui nhanh. Hai tay hắn Lý Mưu vỗ xuống đất, lập tức xuay người lại, thấy do thì hơi biến sắc, tức giận quát. Diệp Phong đã thay đổi dung mạo, Lý Mưu không nhận ra; thiếu niên còn trẻ thế này mà thực lực lại báo đạo đến thế, tất nhiên hắn phải kinh hãi.
“Người muốn lấy mạng ngươi!” Diệp Phong đánh lén không thành, không lải nhải lắm lời, Chấn thiên chùy xuất hiện trong tay.
Điệp động - xung phong!
Mặt Diệp Phong lạnh như sương, mục quang nồng sát ý. Tuy hắn không phải hung thủ trực tiếp xúc tiến cái chết của Liễu Hồng Diệp, nhưng chỉ cần là người Lục Trúc bang đều phải chết. Gã hạ thủ tuyệt đối không dung tình.
Ánh mắt Lý Mưu tụ lại trên ngọn chùy đen xì… không phải vũ khí của tiểu tử đó sao? Lẽ nào…
Khí lạnh lướt qua lòng, hắn kinh hãi, không phải tiểu tử đó chết rồi sao?
Tình thế trước mắt không cho hắn nghĩ kỹ, hắn đang ở giữa toán võ sĩ gây loạn, tuy vì biến cố đột ngột khiến các võ giả đều dạt ra nhưng không gian không rộng lắm. Diệp Phong khí thế hừng hực lao tới, gần như không còn chỗ cho hắn tránh.
Tứ phẩm võ kỹ: Toàn phong thứ!
Một vũng xoáy năng lượng hình thành trong tay hắn, khí nhận xoay tít rít lên ràn rạt. Lý Mưu đẩy tay phải, kim nguyên năng lượng sắc như lưỡi dao chém vào Diệp Phong. Chấn thiên chùy của gã cũng không hề khách khí đập ra, giáng vào tay phải hắn.
Chát! Thổ nguyên và kim nguyên năng lượng va nhau, kình phong quất vào mặt chúng nhân đau rát. Diệp Phong đứng im còn Lý Mưu mặt mũi tái nhợt, hự một tiếng lùi lại mấy bước.
Nhìn Lý Mưu lép vế dưới tay Diệp Phong, chúng nhân ở thành môn đều chấn động. Thiếu niên này thật ra là thần thánh phương nào, thực lực còn hơn cả nhất giai võ sư? Đáng phục nhất là gã dám công khai đắc tội Lục Trúc bang. Nên biết Lục Trúc bang chủ lực tuy bị diệt nhưng bốn vị võ sư đương gia vẫn còn, không thể coi thường.
Diệp Phong khá vừa ý vẩy vẩy Chấn thiên chùy. Gã lần ra được ngưỡng của Nghĩ thần, lĩnh hộ Hùng thế sâu thêm một tầng. Thể kỹ và nguyên lực dung hợp, uy lực cũng thêm một thành, cộng thêm lực xung kích từ Điệp động xung phong, chiêu Bát điệp chấn này của gã khiến Lý Mưu đang luống cuống nếm khổ đầu.
Hiện tại gã không cần sử dụng nguyên đơn cũng đấu được với võ sư, vì thể kỹ tăng cao nên thực lực của gã cũng tiến bộ nhảy vọt.
“Ngươi… vẫn còn sống, vì sao lại biến thành thế này?” Lý Mưu hỏi một câu không đầu không đuôi khiến chúng nhân đứng ngoài cũng mù mờ theo. Nhưng đều đoán được thiếu niên này nhất định có ân oán với hắn.
Lý Mưu xoa xoa hổ khẩu rơi run lên, lòng thầm sợ hãi. Lần trước đối chiêu, hắn đã từng thua thiệt, lần nàu lực công kích của gã tuy không tăng nhưng theo dáng vẻ thì gã chưa dốc toàn lực. Hắn hiểu mình không có cửa thắng.
“Ta nói rồi, ta không chết… thì Lục Trúc bang diệt vong! Nơi đây là tử địa của ngươi.” Diệp Phong từ từ thốt lên, ngữ khí đầy sát ý lạnh lẽo.
“Bằng vào ngươi?” Lý Mưu hừ lạnh, hít thở thật sâu mấy hơi khiến ngực nhẹ nhàng hẳn. “Ta thừa nhận thực lực của ngươi rất mạnh nhưng muốn giết ta, e rằng ngươi chưa đủ phân lượng.”
Gạt mấy võ sĩ xúm lại xem náo nhiệt ra, Lý Mưu xoay người lao nhanh vào đám đông. Hắn đã nghe kể lại việc bọn Lâm Đắc Ý truy sát gã, tốc độ của gã thiên về linh hoạt quỷ biến, còn độ nhanh thì không bằng cả Lâm Đắc Ý.
Hắn là kim nguyên võ sư, tốc độ còn trên lão đại, Diệp Phong làm cách nào đuổi kịp? Thực lạc của gã hơn hắn một bậc nhưng gã dám đuổi theo thì chỉ cần tập hợp được với Lâm Đắc Ý hoặc nhị đương gia, nhất định sẽ thu thập được tiểu tử nguy hiểm này.
“Tên khốn, có bản lĩnh thì đuổi theo.” Lý Mưu cười huênh hoang, ngữ khí oán độc cực độ khích tướng Diệp Phong. Lại bị gã làm nhục trước đám đông, Lý Mưu hận gã thấu xương. Gã đuổi theo thì hắn sẽ cùng Lâm Đắc Ý giết bằng được gã, trút cục tức này.
Khẽ nhếch môi, chân gã giậm mạnh. Điệp động xung phong lập tức khởi động.
Thịch, thịch.
Mấy võ sĩ đứng xem bị gã hất văng một cách dã man, khiến chúng nhân kinh hãi chừa ra một lối. Đồng thời họ cũng kinh ngạc, tiểu tử không lấy gì làm cường tráng đó sao lực đạo xông qua lại hùng hậu như thế?
Lý Mưu vừa rời khỏi đám đông, thể nội kim nguyên lực toàn lực lưu chuyển, thuận theo đại lộ lao mình đi. Nhưng mới được vài bước, bên trái dã thấy một bóng người vút qua, tiếp đó là chấn động trầm trọng. Hắn chưa nhìn rõ diện mục thì người đã chặn trước mặt.
“Lục Trúc bang tứ đương gia... cũng thế mà thôi.” Giọng Diệp Phong như u linh vang lên ở phía trước Lý Mưu, Chấn thiên chùy đập mạnh, mang theo kình khí hung hãn, hóa thành một đạo hắc quang đập vào đối phương đang lao tới.
“Ầm!” Lý Mưu vừa tăng tốc không thể tránh né hay phản kích, trợn trừng mắt lên, con ngươi co lại, cùng với ánh mắt kinh hoảng đó, Chấn thiên chùy đập lên ngực hắn, chấn động kinh nhân quét khắp ngũ tạng lục phủ của hắn, gan mật đều tan. Ngọn chùy đểu lại một vết lõm sâu trên ngực hắn, nhìn vào cũng dủ kinh hồn.
“Phịch,” tấm thân to lớn của hắn bị hất văng, lăn mười mấy vòng, thổ ra mấy ngụm máu lẫn cả nội tạng tan nát, đầu ngoẹo sang một bên, nhãn thần dại đi, từ từ nhắm lại…
Nhìn Lý Mưu nằm dưới đất co rút lại, sinh cơ tan dần, võ giả tại trường, đặc biết là lâu la Lục Trúc bang đều lạnh buốt cõi lòng.
Đáng sợ quá! Thiếu này này dễ dàng giết một nhất giai võ sư như vậy, tuổi tác gã e rằng chưa đến mười tám, thiên phú như vậy, tương lai chẳng phải càng kinh người sao? Lục Trúc bang chạm phải nhân vật cỡ này từ khi nào?
Diệp Phong thản nhiên liếc Lý Mưu nằm dưới đất, nhãn thần lạnh lẽo hơi ngừng lại trên mặt mấy lâu la Lục Trúc bang, Chấn thiên chùy thu về, nở nụ cười.
“Còn ba vị đương gia ở đâu?” Gã đột nhiên dừng ánh mắt, nhìn một thanh viên Lục Trúc bang.
“Đại... Đại đương gia ở tổng bộ… Tam đương gia trọng thương chưa khỏi, cũng ở đó.”
“Nhị đương gia đến nam môn.” Một lâu la khác nhanh miệng đáp.
“Tốt lắm.” Diệp Phong nheo mắt, để lại một câu nhẹ tênh: “Lục Trúc bang... sẽ nhanh chóng không còn tồn tại nữa.”
Chúng nhân còn chăm chú nhìn thì gã từ từ quay lại, đi về phía tổng bộ Lục Trúc bang. Trảo nha Lục Trúc bang bị gã nhìn tới đều trán đổ mồ hôi lạnh, ngẩn ra hồi lâu, rồi được một lâu la nhanh trí hành động trước, tất cả cởi tiêu chí Lục Trúc bang, run run rẩy rẩu chạy ra ngoại thành.
Cây đổ chồn cáo chạy! Hiện tại ai cũng biết ngày tháng thống trị của Lục Trúc bang không còn mấy.