Hỗn Nguyên Võ Tôn

Chương 156: Q.3 - Chương 156: Tru sát






“Thành chủ đại nhân đường đường là ngũ giai võ sư, lẽ nào còn sợ nhất giai võ sư như mỗ?” Lời lẽ của Diệp Phong đượm nét trào phúng.

“Hà, không phải bản nhân sợ mà việc này quan trọng, buộc phải cẩn thận thôi.” Tô Dung mỉm cười, ngượng ngùng khỏa lấp.

Giọng nói và thân hình Diệp Phong đều cho thấy tuổi gã chưa nhiều, nếu không vì gã thể hiện thực lực cao cường thì Tô Dung thậm chí hoài nghi gã chỉ là một thiếu niên. Dù thế nào thực lực của đối phương cũng không thể cao hơn hắn, không cần quá lo lắng. Hơn nữa bang chúng ở ngoài cửa, nếu có động tĩnh đả đấu, họ sẽ lập tức xông vào, trừ phi Diệp Phong là võ tông, không thì không thể thương tổn đến hắn.

Một võ tông còn cần dùng cách ngu xuẩn cực độ đến lừa hắn sao? Tô Dung sau rốt cũng thấy thoải mái hẳn.

“Các ngươi đều ra ngoài đi.” Tô Dung hất cằm dặn dò.

“Vâng!” Sáu võ sư bất lực tuân lệnh.

Đợi khi chúng nhân ra ngoài hết, Tô Dung mới ngồi thẳng lên, khách khí hỏi: “Hiện tại, các hạ có thể cho bản nhân biết Diệp Phong ở đâu rồi chứ?”

“Tin tức về Diệp Phong, tại hạ nhất định sẽ cho thành chủ đại nhân biết. Bất quá, trước đó tại hạ muốn giao dịch với ngài.” Diệp Phong cười quỷ dị.

“Giao dịch?” Tô Dung không hiểu.

“Nghe nói thành chủ đại nhân không chỉ là ngũ giai võ sư, đồng thời còn là ngũ phẩm giám định sư?”

“Không sai!” Tô Dung có hứng thú lớn nhất là nghiên cứu các loại linh khí bảo vật. Hắn trấn thủ Lạc Nhật thành, thấy không ít các vật li kỳ cổ quái của dung binh lai vãng, tăng thêm không ít kiến thức. Mấy tháng trước hắn thành công thông qua kì thi ngũ phẩm giám định sư khiến cả Lạc Nhật thành xôn xao một thời gian.

“Mỗ vô tình lấy được một món linh khí rất thần bí trong Vụ Ẩn sơn mạch, nhưng không biết nó có công hiệu gì, không biết thành chủ có thể giám định hộ chăng?”

“Bản nhân chỉ là ngũ phẩm giám định sư, vì sao các hạ nhất định nhờ mỗ giám định?” Tô Dung lấy làm lạ.

“Mỗ cho rằng linh khí này thập phần bất phàm, có thể trên cả huyền cấp. Nên… phí giám định e rằng mỗ không kham nổi.” Gã có vẻ “khó xử.”

“Hóa ra là thế.” Tô Dung hiểu ra, phí giám định vật phẩm xách định theo giá trị của vật đó, một món địa cấp linh khí nếu phẩm chất và công năng xuất chúng thì phí dụng không kém hơn mấy trăm tinh tệ, quả thật khó kham nổi với một nhất giai võ sư.

“Bất quá với khả năng của bản nhân e rằng không thể giám định được địa cấp linh khí.” Muốn giám định được, chí ít cũng cần trình độ của lục phẩm giám định sư, hơn nữa cũng không dám chắc trăm phần trăm giám định chuẩn xác.

“Thành chủ đại nhân có thể thử một phen chăng? Nếu không giám định được thì rất có thể vật này là địa cấp linh khí, mỗ có thể yên tâm nhận thưởng rồi mời giám định sư cao cấp hơn đến giám định. Nếu đại nhân may mắn giám định được thì mỗ đồng ý dùng vũ khí huyền cấp trong phần thường tặng cho đại nhân, thế nào?” Ngữ khí của gã đầy dụ hoặc.

“Được.” Là giám định sư, Tô Dung không cưỡng lại được kỳ trân dị bảo, hơn nữa điều kiện của Diệp Phong cũng rất hấp dẫn, hắn không có lý do gì từ chối.

Gã lật tay, Tru Thần cung xuất hiện, trước khi được kim nguyên lực dồn vào, thần cung chỉ phát ra kim quang mờ mờ, nhưng hoa văn cổ kính trên đó cùng thân cung thoáng nhìn là biết không làm từ chất liệu tầm thường thì lập tức thu hút ánh mắt Tô Dung.

“Đúng là vật quý.” Không cần nhìn kỹ, Tô Dung cũng biết cây cung này bất phàm, nhưng không ngờ đó là thần khí.

“Mỗ lần mò bao lâu cũng chỉ tìm ra một vài đặc tính của cây cung này, xin để mỗ thử trình diễn.” Diệp Phong vừa nói vừa nhét một viên thất phẩm kim nguyên đơn vào miệng. Gã cách Tô Dung chừng sáu, bảy thước, chỉ cần xuất ra Tru thần tiễn kỹ thì đối phương không thể thoát được. Nhưng kéo cũng cũng cần thời gian, nếu không dùng cách đó mê hoặc Tô Dung, một khi sát ý lộ ra thì hắn sẽ nhanh chóng gọi người bên ngoài vào.

Diệp Phong không sợ đối phương đông người, nhưng nếu Tru Thần cung bị đối phương nhìn thấy đồn đãi ra thì sẽ rầy rà to, sau này sẽ khó sử dụng thần cung đánh lén nữa. Nên gã mới lợi dụng thân phận giám định sư của Tô Dung để diệt hắn một cách bí ẩn.

Tô Dung quả nhiên gật đầu, bị Tru Thần cung khiến cho hứng thú.

“Tinh!” Tru Thần cung kim quang đại thịnh. Dây cung kéo ra một nửa, năng lượng tiễn chói mắt hình thành cực nhanh.

Tô Dung ban đầu gần như mê luyến và kinh diễm trước Tru Thần cung, bất quá thoáng sau đã nhận ra điều không ổn, cảm giác kinh rợn tràn ngập trong óc.

Hắn nhớ ra rằng A Qua chết dưới một đạo kim quang. Lẽ nào… con ngươi hắn ánh lên hãi hùng, một kết luận đáng sợ vang trong óc. Thiết diện nhân này lẽ nào là Diệp Phong?

“Chết đi.” Gã cười lạnh, tích tắc lỏng ngón tay giữ dây cung thì cũng cởi mặt nạ sắt xuống. Gương mặt thiếu niên mà Tô Dung nhìn thấy cả trăm lần trên bảng treo thưởng xuất hiện.

Không. Hắn hoảng sợ gầm lên, sao có thể, Diệp Phong sao lại dám đến Lạc Nhật thành giết hắn? Truyện "Hỗn Nguyên Võ Tôn "

Theo lẽ thường, Diệp Phong hiện tại phải đang trốn tránh, không thể lặng lẽ từ Ngọa Lăng thành đến Lạc Nhật thành! Dù gã may mắn trốn thoát tầng tầng vây bắt thì cũng nên tìm nơi an toàn trốn đi mới đúng, sao lại đến Lạc Nhật thành tập trung thế lực Lục Lâm bang để tự tìm cái chết? Một con chó đang cúp đuôi vì bị Lục Lâm bang và hắc ám dung binh truy sát sao lại lớn mật dám đến đây ám sát hắn? Tuyệt… tuyệt đối không thể.

Một loạt những điều không thể gộp lại khiến Tô Dung không phòng bị gì. Có nằm mơ hắn cũng không ngờ mình trở thành mục tiêu cho Diệp Phong thu hút chú ý của Lục Lâm bang.

Kim quang lóe lên, mi tâm Tô Dung trúng tên. Hốc máu nổi bật trên trán khiến sinh mệnh của Lạc Nhật thành thành chủ dần tan biến…

Diệp Phong khẽ hừ lạnh, lập tức thu Tru Thần cung về.

Ban nãy năng lượng dao động hùng hậu từ kim nguyên ngưng tụ trên năng lượng tiễn chắc không giấu được sáu võ sư ngoài cửa. Nhưng chúng nằm mơ cũng không ngờ đường đường ngũ giai võ sư Tô Dung mà ngay cả hô cứu cũng không kịp đã bị giết. Nên tuy nghi ngờ nhưng chúng không vội xông vào.

Diệp Phong giơ Chấn thiên chùy ra, cười lạnh đi ra cửa. Mục tiêu đã giải quyết xong, thân phận gã không cần giấu diếm nữa, phải để Lục Lâm bang và Tô Chiến Thiên biết gã đã đến Lạc Nhật thành!

Địa long chấn! Ngọn chùy giáng mạnh xuống, sóng năng lượng hùng hồn cuốn tới. Hai cánh cửa dày bịch nát vụn, chúng nhân đợi ở bên ngoài không kịp phòng bị, ngã nhào tất cả. Chỉ có sáu võ sư phản ứng nhanh nhẹn, vội vận nguyên lực dồn xuống hai chân chống lại sức mạnh chấn kích.

“Cho Tô Chiến Thiên biết, Diệp Phong ta sớm muộn gì cũng sẽ diệt trừ Lục Lâm bang, bảo hắn ngoan ngoãn đợi chết đi. Ha ha.” Thân hình gã vút khỏi màn khói xám, lao vào chỗ đối phương phòng thủ mỏng nhất.

“Diệp Phong!” Thành viên Lục Lâm bang chưa hết kinh hồn, sau cùng cũng nhìn rõ diện mạo gã. Quả thật là kẻ đứng đầu bảng treo thưởng. Gã dám lớn mật đến Lạc Nhật thành, xong vào phủ thành chủ giữa lúc bị Lục Lâm bang và hắc ám dung binh giăng thiên la địa võng.

Đợi đã. Thành chủ đâu? Thành chủ không phải ban nãy một mình ở cùng gã trong điện sảnh sao? Sao lại không có động tĩnh gì, chỉ có mình gã đi ra?

Bất quá gã không để chúng cả nghĩ, lao ngay vào một nhị giai võ sư, cũng là võ sư thực lực kém nhất. Hắn vừa đứng vững sau luồng Địa long chấn, thấy gã lao tới bèn nhanh chóng vận nguyên lực lên hộ thể.

“Cút!” Gã vung trọng chùy, không hề khách khí xuất ra Bát điệp chấn.

“Ầm!” Viên võ sư bị hất văng đi, miệng phun máu. Cũng vì hắn đen đủi, luận thực lực thì hắn vị tất thua Diệp Phong nhưng gã tấn công quá đột nhiên khiến hắn không kịp toàn lực chống đỡ.

Gã nhất kích đắc thủ, không dám chần chừ, thân hình cấp tốc lướt qua đám đông chưa kịp phản ứng, thuận theo lối đi lướt ra ngoài.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.