Hỗn Nguyên Võ Tôn

Chương 217: Q.3 - Chương 217: Tử điện báo.






An Phan tỏ rõ tâm tư cho Mộ Dung Tử Thanh thấy không nằm ngoài ý liệu của hai người thì giờ hắn chịu nhún với Diệp Phong lại khiến cả hai ngạc nhiên cực độ. Tâm tính trước kia của hắn thì nguyên việc hòa hòa khí khí với Diệp Phong thôi cũng đã khiến người ta khó tin lắm rồi.

Nửa năm nay quả thật hắn rất giữ kẽ, từ khi bị đánh rớt khỏi cảnh giới võ sư, phảng phất hắn biến mất khỏi học viện, tuần sát đội thường diệu võ dương uy cũng khuất bóng hắn. Nhiều người đoán rằng vì hắn mất hết thể diện ở cạnh kỹ trường nên không muốn gặp ai, e rằng sau khi tốt nghiệp năm nay sẽ rời học viện.

Có lẽ… hắn thật sự đổi tính chăng?

Sắc mặt Mộ Dung Tử Thanh hòa hoãn đôi chút, Diệp Phong thì thản nhiên. Tuy An Phan không để lộ sơ hở gì nhưng trực giác cho gã biết hai người này tất có ý đồ gì đó. Đặc biệt là thanh niên lạ mặt, tạo cho gã cảm giác rất khó chịu.

“Ha ha,” học viên lạ mặt đó đột nhiên bật cười: “An huynh, đệ thấy huynh nên nói thật với Mộ Dung đồng học đi, việc này có gì mất mặt đâu.”

À, mắt An Phan lóe lên, Mộ Dung Tử Thanh không chú ý thấy nhưng Diệp Phong nãy giờ quan sát hắn thì nhận rõ, gã chỉ lạnh lùng không nói.

“Thế này, kỳ thật mỗ và An huynh ba tháng trước có vào trong núi, ở một hốc núi phát hiện ra mấy cọng Xích dương thảo.” Đối phương tỏ vẻ thần bí.

"Xích dương thảo!" Mộ Dung Tử Thanh động dung. Loại cỏ này khá nổi tiếng, là một vị chủ dược luyện chế Bồi nguyên đơn.

Bồi nguyên đơn không phải cao cấp đơn dược nhưng hiệu quả lại được các thế lực yêu thích. Dù là bình dân tấn cấp võ đồ hay võ đồ tấn cấp võ sĩ, khi đột phá mà có một viên Bồi nguyên đơn thì gần như trăm phần trăm tấn cấp thành công. Thậm chí võ sĩ tấn cấp võ sư cũng có thể nâng cao được tỷ suất thành công, là lương dược tất yếu để bồi dưỡng hậu bối cao thủ.

Trừ Xích dương thảo, những phối dược khác của Bồi nguyên đơn đều không đáng kể gì, Xích dương thảo rất hiếm lại khó trồng nên giá trị không rẻ tí nào.

“Không sai, gần hõm núi đó có hai con yêu thú song sinh chiếm cứ, nếu muôn hái thuốc mà không kinh động chúng thì không thể nào…”

“Nên các ngươi muốn liên thủ đi hái Xích dương thảo?” Mộ Dung Tử Thanh hiểu ra, khó trách An Phan chịu nhún như thế, hóa ra có việc muốn nhờ.

“Không sai, Mộ Dung đồng học muốn tìm tam giai yêu thú để rèn luyện thì đây là cơ hội.” Thanh niên mỉm cười gật đầu.

“Đúng, chính thế.” An Phan như thể định thần lại, vội lên tiếng phụ họa: “Hai đội chúng ta chia ra đối phó hai con yêu thú thì còn cơ hội. Hy vọng tái xung kích võ sư của ta khá mờ mịt, nếu có Bồi nguyên đơn thì có thể sẽ may mắn thành công. Nếu sự thành, chúng ta chia đôi Xích dương thảo, được chăng?”

“Thế nào, có giúp không?” Mộ Dung Tử Thanh kéo Diệp Phong sang bên thì thầm hỏi. Cô đương nhiên biết Vô Danh ở canh kỹ trường là gã, An Phan có ngày hôm nay là do gã tạo nên, tuy cô từng ghét hắn nhưng thấy hắn đáng thương như thế thì cũng không nhẫn tâm.

“Nếu đệ bảo là không giúp, học thư có nghe không?” gã biết hai người có ý đồ gì đó nhưng đấy chỉ là cảm giác, không có chứng cớ nên gã tạm thời không để lộ. Gã không cảm nhận được hơi hướm nguy hiểm nên không cần quá lo lắng.

“Không ngờ ngươi lại thù dai như vậy.” Mộ Dung Tử Thanh lừ gã, trầm tư một lúc: “Bồi nguyên đơn rất có hiệu quả với chúng ta, chi bằng giúp họ một phen.”

“Học thư quyết định rồi thì đệ cứ theo thôi.” Gã xòe tay.

Thấy gã và Mộ Dung Tử Thanh thân mật thương lượng, mắt An Phan ánh lên oán độc, nhưng nhanh chóng giấu đi. Nữ nhân này dù gì cũng không thuộc về hắn, chỉ cần có được thực lực thì có gì mà không đạt được.

“Được, bọn ta theo ngươi một chuyến.” Mộ Dung Tử Thanh quyết định.

Hai người kia hớn hở, thanh niên và An Phan đưa mắt nhìn nhau, đi trước dẫn đường.

“Đã vậy, bọn tại hạ dẫn đường.”

Bốn người thong thả tiến bước. Ánh mắt thanh niên lạ mặt liên tục nhìn Diệp Phong rồi cúi xuống thì thầm hỏi An Phan, tỏ vẻ hiếu kỳ. Sau chừng mười phút, hắn cố ý đi chậm lại mấy bước, đến gần Diệp Phong.

“Mộc đồng học, các hạ tuy chỉ là học viên cao cấp nhưng khiến được Mộ Dung đồng học coi trọng thì thực lực nhất định bất phàm?” Thanh niên lạ mặt chợt hỏi.

“Đâu có, đâu có. Tại hạ chẳng qua da thịt dày, luyện thể có chút thành tựu mà thôi, nên đươc học thư kéo đi cho đủ số lượng.” gã đáp khiêm hư, muốn thăm dò ta hả? Đừng mơ.

Bất quá hai người này quá ư quái dị, họ không lớn mật đến mức có ý đồ gì với Mộ Dung Tử Thanh mới phải? Cô đường đường là Mộ Dung gia đại tiểu thư, động đến cô đâu có dễ.

Lẽ nào đối phương nhắm vào gã? Không đúng. Nếu muốn đối phó thì hắn không có lý do gì để gã và Mộ Dung Tử Thanh đi cùng. Hơn nữa thần thái hắn cho thấy, sức chú ý của họ dồn hết lên mình cô, gã chỉ là nhân vật tình cờ đi cùng.

Thôi vậy, dù họ có chủ ý gì thì với thực lực của gã cũng không cần lo lắng. Gã thu liễm tâm tư, tiếp tục lặng lẽ bám theo.

Thanh niên lạ mặt ung dung bàn luận thêm mấy câu với Diệp Phong, thấy gã không có gì đặc biệt thì yên tâm hẳn. Cũng chỉ là học viên cao cấp thôi mà, dù có năng lực gì đặc biệt cũng không thể ảnh hưởng đến kế hoạch của hắn. Gã ở cạnh Mộ Dung Tử Thanh coi như gã xui xẻo, hừ.

oOo

Đang đi, chợt một bóng tím lướt ra lao vào hai người bọn An Phan đi trước.

“Cẩn thận!” Thanh niên lạ mặt biến sắc, cùng An Phan lách người đi.

Bóng tím dấy lên kình phong, đáp xuống chỗ trống, lộ rõ chân dung. Là Tử điện báo, tam giai yêu thú!

Diệp Phong kéo Mộ Dung Tử Thanh nhanh chóng dạt sang bên.

“Mộ Dung đồng học, các vị đối phó súc sinh này, được không?” Thanh niên lạ mặt hơi biến sắc, đột nhiên gào to về phía sau, trước mặt hắn là Tử điện báo nhìn chằm chằm.

Mộ Dung Tử Thanh vừa định đáp thì bị Diệp Phong kéo lại, lớn tiếng: “Các hạ bất tất khiêm nhượng, chi bằng nhân cơ hội này chiêm ngưỡng hai vị liên thủ. Mỗ và Mộ Dung học thư tự nhận đối phó với tam giai yêu thú còn thập phần miễn cưỡng, nếu hai vị không ứng phó nổi với Tử điện báo thì mục tiêu của chúng ta khó thành.”

Nghe gã nói, mắt thanh niên loáng lên tia âm u, nghiến răng kèn kẹt.

Bốn người đều để lộ thực lực cao giai võ sĩ, thanh niên lạ mặt đi đầu, coi như hắn xui xẻo, Tử điện báo thấy hắn trước hết nên xác định mục tiêu vào hắn. Tuy thực lực của hắn không sợ súc sinh này nhưng hiện tại chưa đạt mục đích, hắn không muốn để lộ.

Hắn nhìn thấy nét hưng phấn trong mắt Mộ Dung Tử Thanh nên định giá họa, nhân thể đánh giá thực lực của Diệp Phong, tiếc là gã không mắc bẫy. Hắn thậm chí hoài nghi có phải thiếu niên không để lộ điều gì kia đã nhận ra điều gì?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.