Lúc đó, năm vu thánh quanh đó cũng đuổi kịp, trừ tử phát tráng hán, bốn người kia vẫn truy kích Diệp Phong. Trong tình huống đông hơn, tiểu đội đó chưa bao giờ thua thiệt thế này, tất nhiên không tha cho gã.
“Thương thế của ngươi thế nào?” Tử phát tráng hán đỡ đồng bạn thụ thương lại, hỏi gấp.
“Còn chưa chết được.” Vu thánh đó nghiến răng nghiến lợi rít lên: “Các vị nên cẩn thận, tiểu tử đó thập phần quỷ dị, thực lực chân chính vượt xa tu vi. Quyền ban nãy rõ ràng là sức mạnh nhục thân, có bóng dáng Thần thông thuật của bản tộc.”
“Sao lại như vậy, ban nãy hắn thi triển lĩnh vực, rõ ràng là khí tức võ giả cơ mà?” Tử phát tráng hán kinh ngạc.
“Nên ta mới nói tiểu tử đó rất quỷ dị, dám đơn thương độc mã gây chiến với chúng ta thì thực lực không thể xem thường…” Nhớ lại Tiễn khí không gian, vu thánh đó lại hít một hơi khí lạnh, nỗi sợ như gặp mặt tử thần đó, y vĩnh viễn không quên bởi chưa từng gần với hơi thở tử vong đến thế.
“Từ dấu vết chúng ta truy kích cho thấy hắn còn đồng bạn. Nên…” Tử phát tráng hán nheo mắt thoáng nghĩ ngợi: “Mục đích của hắn chắc là thu hút chúng ta rời khỏi hồn khoáng để đồng bạn có cơ hội đoạt lấy.”
“Chắc vậy, bất quá đồng bạn của hắn không có thực lực như hắn, bằng không với nhân số của chúng, hoàn toàn đánh bại được chúng ta.”
“Không sai, vậy ngươi ở lại đây dưỡng thương, bảo vệ hồn thạch… mấy võ hoàng còn lại chắc không làm gì được ngươi. Ta đi đối phó tiểu tử đáng ghét đó.” Tử phát tráng hán nhìn về phía Diệp Phong, tuy bốn vu thánh đang vây công nhưng gã cực kỳ dũng mãnh, không những không hạ phong mà còn có xu thế lấn át.
“Yên tâm, ta không lặp lại sai lầm đâu.” Vu thánh cơ hồ đều tâm cao khí ngạo, hai lần chịu nhục trong tay Diệp Phong thì đã giận cành hông, nếu hồn khoáng mà cũng không giữ nổi thì còn có tác dụng gì nữa.
Tử phát tráng hán vỗ vai đối phương gật đầu: “Bọn ta không try kích quá xa, một khi có chuyện gì thì lập tức cảnh báo.”
Nói đoạn, thân thể tử phát tráng hán kêu lên tanh tách, lớn mấy mười mấy lần, chính là Thần thông thuật có tính tiêu chí của Vu võ nhất tộc - - Cự đại thuật. Chân y giậm mạnh, Chân không pháo nổ vang, thân thể như mũi tên rời dây cung lao vào vị trí của Diệp Phong.
“Tiểu tử, nạp mệnh đi.” Tử phát tráng hán trong tích tắc đã đến trước mặt Diệp Phong, bàn tay như ngọn núi nhỏ mang theo khí thế rợn người chụp tới. Chỗ này bàn tay vút qua, không gian rung lên kịch liệt, cơ hồ đổ sập bất cứ lúc nào.
"Cự lực thuật.” Tay Diệp Phong đột nhiên to hẳn lên, cự lực dâng tràn… Tuy quyền đầu của gã không là gì so với đối phương nhưng khí thế không hề kém cỏi.
Ầm! Quyền đầu của gã giáng vào tay đối phương, thân thể cự nhân của tử phát tráng hán lắc lư đứng nguyên, còn Diệp Phong như con diều chao chát bay xa. Thực lực của tử phát tráng hán cao hơn các vu thánh khác một chút, ngang ngửa với gã.
“Ngươi quả nhiên có sức mạnh nhục thân.” Con mắt như đèn lồng của tử phát tráng hán chợt trừng lên, từ con ngươi bắn ra hàn ý, gằn giọng: “Nói, ngươi học lén công pháp Vu võ nhất tộc từ đâu?”
“A, ai bảo ngươi là ta tu luyện công pháp của Vu võ nhất tộc?” Diệp Phong bổ sung, ta chỉ tu luyện Thần thông thuật còn về công pháp trong thiên hạ còn thứ gì sánh được với Nguyên Thần quyết?
“Đừng ở đó mà giảo biện, nếu không học lén Vu võ công pháp thì sức mạnh nhục thân của ngươi ở đâu?” Tử phát tráng hán liên tục đổi sắc mặt, không hiểu đang nghĩ gì…
“Ai bảo chỉ có Vu võ công pháp mới có thể tu luyện nguyên nguyên lực?” Diệp Phong khẽ giơ tay, một dải nguyên nguyên lực xuất hiện trong lòng tay: “Ảo diệu của thiên địa đại thế đâu chỉ công pháp của Vu võ nhất tộc bao gồm hết.”
Chiêu này của gã khiến tử phát tráng hán cả kinh. Vu võ tu luyện tuy là nguyên nguyên lực nhưng bản lĩnh dùng nhục thân thao túng năng lượng nguyên nguyên lực thì không không làm được. Nguyên nguyên lực là một cách họ nuôi dưỡng nhục thân, chứ không có nghĩa đã tham ngộ thấu triệt nó.
“Lẽ nào Thánh điện đã bắt đầu nghiên cứu nguyên nguyên lực?” Ý niệm này khiến từ đáy lòng tử phát tráng hán lạnh buốt, nếu võ giả Thánh điện cũng có nhục thân cao cường thì ưu thế lớn nhất của Vu võ nhất tộc sẽ không còn.
“Ha ha, cho ngươi biết ta không phải nô tài của Thánh điện. Thánh điện cũng không có ai tu luyện được công pháp của ta.” Diệp Phong mỉm cười. Gã không lo lắng bí mật của mình đến tai Thánh điện, không tính việc tử phát tráng hán không bao giờ đến Thánh điện cáo mật, dù như vậy thì lẽ nào Thánh điện lại đi tin một vu thánh?
Mục đích gã tiết lộ thông tin vì muốn thể hiện thái độ… gã chỉ muốn hồn thạch chứ không đối địch Vu võ nhất tộc. Đối phương có chấp nhận thiện ý hay không không phải việc gã quyết định được, dù chiến hay hòa, gã đều không sợ.
“Ngươi bảo mình không phải bọn khốn Thánh điện, có chứng cớ không?” Tử phát tráng hán ngần ngừ một lúc rồi hỏi: “Với công pháp đặc thù của ngươi, sao ta tin được? Trong thánh địa này, ngươi không phải người bản tộc, thì trừ Thánh điện ra còn phe thứ ba là nhân loại sao?”
Tuy thánh giai yêu thú khả dĩ hóa thành nhân hình, nhưng không phải là Diệp Phong…
“Các hạ tin thì tin, đằng nào hồn khoáng ở đây cũng do mỗ phát hiện trước, nên thuộc về mỗ.” Diệp Phong phát ra bá khí ràn rạt.
“Hừ, hồn thạch là quà tặng của thiên địa, đâu phải ngươi nói thuộc về ngươi thì là thuộc về ngươi.” Mặc kệ Diệp Phong là ai, muốn đoạt hồn khoáng từ tay Vu võ tộc thì đều là địch nhân của họ. Tử phát tráng hán hừ lạnh, lại thủ thế.
“Vậy dựa vào bản lĩnh mà tranh đoạt thôi.” Diệp Phong biết Vu võ sẽ không thoái lui, chân nguyên dân tràn, sẵn sàng giao đấu. Tử phát tráng hán gia nhập khiến chỉnh thể Vu võ tăng hẳn thực lực.
“Ta cũng định bảo thế…” Bốn vu thánh cạnh Tử phát tráng hán cũng thi triển Cự đại thuật, năm cự nhân cao hơn bảy trượng vây kín mít quanh Diệp Phong, cùng quát vang, đồng thời tấn công.
Ầm! Ầm! Ầm!...
Song phương giao đấu kịch liệt ở địa điểm cách hồn khoảng không đầy năm dặm. Đơn đấu, chiến lực của Diệp Phong còn hơn tử phát tráng hán một bậc, nhưng vu thánh hơn xa võ thánh, dù thế công lăng lệ của gã luôn chọn đúng thời cơ đả thương đối phương nhưng y chỉ cần một chút thời gian là lại hồi phục, trừ phi trọng thương trí mạng, bằng không không ảnh hưởng đến thực lực của tráng hán.
Nhân số đối phương đông hơn, dù một vu thánh nếm đòn thì bốn người khác sẽ yểm trợ ngay. Tiểu đội này bình thường phối hợp với nhau rất ăn ý, nên kho không có ưu thế tuyệt đối, nên gã chỉ duy trì được cụ diện ngang ngửa.
“Hồn khoáng sắp thành hình, đừng lằng nhằng nữa, xuất tuyệt chiêu.” Tử phát tráng hán khẽ quát, khí tức bốn vu thánh lập tức cao lên.
Trong óc gã xuất hiện tiếng chuông cảnh giác, năm vu thánh đều lần lượt xa luân chiến với gã. Hiện tại có vẻ sắp liên hợp xuất thủ, không hiểu có trận thế như ngũ hành chiến trận hay không, nếu có thì thực lực như gã khó chống nổi.
Lòng tay năm vu thánh đồng thời ngưng tụ từng dải bạch khí trắng toát như thực chất. Năm người đứng theo năm phương vị, tổ thành trận thế năm góc. Khí toàn ngưng kết hoàn tất, họ nhất tề phát ra Chân không pháo vào gã.
Năm khí trụ trắng toát thập phần chuẩn xác va nhau. Không nổ tung kịch liệt như tưởng tượng, năm đạo khí lưu năng lượng, tại vị trí trung tâm va chạm lại tụ thành một dải xoáy khí chân không mạnh hơn, phát ra khí tức rùng mình trên đỉnh đầu Diệp Phong. Công kích này không đột ngột tăng thêm năng lượng như ngũ hành tuần hoàn, nhưng tụ đòn toàn lực của năm vu thánh làm một thì uy lực không thể coi thường.
"Thánh kỹ: Kiếm ấn.” Một cây năng lượng kiếm phát ra quang mang tử kim sắc như từ thể nội Diệp Phong mọc ra, vươn thẳng lên trời cao. Đó là thánh kỹ gã học được từ Kim điện, uy lực tuy không bằng Tiễn khí không gian nhưng tiêu hao ít năng lượng hơn nhiều.
"Tụ hợp Chân không pháo.” Năm vu thánh đồng thời gầm lên khe khẽ, khí toàn tụ lại phun ra một dòng khí trắng hung hãn đổ vào vị trí Diệp Phong đứng. Gã không chịu kém, tử kim cự kiếm xung thiên nghênh đón Tụ hợp Chân không pháo.
Tích tắc công kích của song phương va nhau, vu thánh thụ thương bảo vệ hồn khoáng cũng bị chấn động năng lượng thu hút chú ý. Gần đó, hồn khoáng ngưng kết gần như hoàn thành, hồn động bắt đầu co lại. Tiểu Hôi ẩn tàng cạnh đó, được Diệp Phong ra hiệu liền lao vút ra, thân thể biến thành cự viên trước ánh mắt kinh ngạc của đối phương, tung quyền đấm mạnh.