Hỗn Nguyên Võ Tôn

Chương 682: Q.3 - Chương 682: Uy chấn lưỡng tộc






Một đạo kim quang đột nhiên từ đám đông bắn lên, khí thế cực kỳ hùng hậu bao trùm cả lục đảo.

Thánh tôn nãy giờ vẫn nheo mắt chợt mở bừng, vô cùng chấn kinh. Diệp Phong còn có nhân vật ẩn tàng cỡ này? Chuyện gì đây?

Gã mới rời thánh địa mười mấy năm, tìm đâu ra nhân vật cỡ này?

Những người khác đều bị khí thế của Ma tôn chấn nhiếp! Khí tức trên cả thiên giai này, thảo nào trước đó không ai nhận ra Ma tôn tồn tại!

"À! Cha, con không đánh lại y, có thể nhận thua không?" Tiểu Hôi nói luôn.

"Việc này..." Thánh tôn không ngờ Diệp Phong có nhân vật cỡ này nên nhất thời không biết nên ứng đối thế nào.

"Tiểu Hôi, nên tận dụng cơ hội rèn luyện, rất có ích cho tu vi!" Diệp Phong cười bảo.

"Được! Lên đây!" Tiểu Hôi sảng khoái đáp. Nó tuy tu vi đề thăng cực nhanh nhưng chưa hòn toàn nắm vững sức mạnh truyền thừa. Đấu với cao thủ cỡ Ma tôn thì thu hoạch không ít. Nó biết Diệp Phong trợ giúp nên không cự tuyệt.

Một canh giờ sau, Tiểu Hôi và Lặc Lôi thất bại thê thảm, đối thủ không cùng đẳng cấp, nếu Ma tôn không được Diệp Phong dặn là rèn luyện Tiểu Hôi, thì thời gian chiến đấu kết thúc còn nhanh hơn.

"Ha ha! Diệp Phong, không biết các hạ tìm ở đâu ra đồng bạn lợi hại như thế?" Thánh tôn thoáng khách khí, hiện tại thân thể ông ta chưa hoàn toàn dung hợp, tự thấy thực lực tối đa chỉ hơn Ma tôn một chút. Hà huống Ma tôn có nương tay hay không vẫn là câu hỏi.

Có mặt Ma tôn thì hôm nay muốn lấy được vị trí minh chủ e rằng không dễ!

Thực lực cỡ này, ông ta đương nhiên không cho đó là thuộc hạ của Diệp Phong! Ông ta đã liệt Ma tôn thành uy hiếp lớn nhất, Diệp Phong tu luyện hơn mười năm, sao có thể đạt mức ngang với ông ta được? Ma tôn e rằng là chủ sự phe Diệp Phong! Thánh tôn nghĩ thế.

Diệp Phong mỉm cười, không đáp Thánh tôn. Như thế càng khiến Ma tôn thần bí mạc trắc! Ma tôn xuất hiện khiến nhân mã tại trường đều đánh giá phe Diệp Phong cao hơn!

"Được rồi! Đến lượt phe Diệp Phong cử đại biểu?" Mắt Thánh tôn ánh lên, nhìn Diệp Phong.

Diệp Phong xoa tay, tựa hồ miễn cường suy ngẫm rồi cười: "Chi bằng do tôn sư của bản nhân xuất hiện!"

"A! Sư tôn của Diệp Phong?"Ai cũng hiếu kỳ, Diệp Phong yêu nghiệt như thế thì sư tôn của gã còn là nhân vật thế nào?

"Bản vương đành bêu xấu!" Yêu vương vòng tay, phi thân lên đài, khí thế phiêu dật cực kỳ nổi bật.

Nhưng chúng nhân nhận ra Yêu vương tựa hồ chỉ đạt địa giai, sao dám lên đài khiêu chiến?

"Lôi Dực! Ngươi lên đấu với sư tôn của Diệp Phong." Thánh tôn không biết Diệp Phong giở trò gì. Phái một địa giai thượng đài, trừ kéo dài thời gian thì còn tác dụng gì nữa?

"Mộc Chân lĩnh giáo!" Vu võ tộc cũng không hiểu Diệp Phong nghĩ gì nhưng mục đích là tận lực ngăn cản hình thành ngôi minh chủ, dù ai lên đài cũng phải đánh bại.

Yêu vương đưa tay cười: "Mời!"

Tay ông vạch lên một vòng cung đẹp đẽ, tách hai màu đen trắng trước mặt làm đôi. Hai luồng năng lượng khí tức trái ngược đột nhiên bừng lên, uy thế không kém gì Ma tôn ban nãy!

Oành! Chúng nhân đều kinh hô! Lại một siêu cấp cường giả! Siêu cấp cường giả này tu vi chỉ là địa giai?

Không ai hoài nghi, Yêu vương tuy chỉ có địa giai tu vi, nhưng thực lực không kém Ma tôn! Thậm chí còn hơn! Hắc bạch lưỡng cực năng lượng này chưa ai thấy qua!

Đáy lòng Thánh tôn dấy lên kinh đào hãi lãng. Diệp Phong chưa xuất thủ, nhưng liên tiếp phái ra hai cường giả trên mức thiên giai, không kém gì ông ta. Gã còn bao nhiêu bí mật?

Lẽ nào... Thánh tôn chợt nảy ra ý nghĩ: Lẽ nào thực lực của Diệp Phong còn hơn lưỡng vị siêu cấp cường giả này? Không thể nào!

Trên trường! Mộc Chân và Lôi Dực càng đấu càng kinh hãi.

Tuy Yêu vương chưa xuất thủ phản kích, nhưng chỉ với hắc bạch bát quái năng lượng trận đã khiến cả hai mệt nhoài. Không chỉ mọi công kích hung hãn không thể công phá Bát quái trận, mà hắc bạch năng lượng quỷ dị còn thường chuyển công kích của Mộc Chân sang Lôi Dực, từ Lôi Dực sang Mộc Chân.

Đâu phải Mộc Chân và Lôi Dực liên thủ đối phó Yêu vương, như thể Yêu vương khống chế hai người giao đấu, ai cũng nhận ra Yêu vương chưa tận toàn lực.

"Tam đầu lục tí! Quái lực Thần thông thuật!" Mộc Chân biến hóa, khí thế cao vút lên.

"Lôi bằng chân thân! Phong lôi diệt!" Lôi Dực ảo hóa ra bản tướng, kim sắc bằng điểu, quanh mình có vô số điện quang, khí tức tăng gấp đôi.

Cả hai nhìn nhau, hiểu ý đối phương.

Dù thế nào, không thể thủ thắng cũng phải bức Yêu vương để lộ thực lực chân chính! Như thế thì khiêu chiến sau này sẽ có thêm tiên cơ!

Khí thế cả hai nối lại, tuy phương thức tu luyện bất đồng nhưng bằng vào thiên giai cảnh giới thì vẫn dần kết hợp tuyệt chiêu lại được với nhau. Tuy nhiên lực công kích sẽ phần nào tổn thất, song Yêu vương cũng không thể dựa vào hắc bạch năng lượng hóa giải hai luồng công kích.

"Phá!" Tay Mộc Chân to lên, xuất ra thiên phú tuyệt chiêu của Lôi Dực!

Quyền đầu được bọc kim sắc lôi điện giáng đến mặt Yêu vương, tựa hồ định đánh nát cả Bát quái trận trước mặt Yêu vương.

"Tường long phá kích thiểm!" Yêu vương khẽ quát, tích tắc công kích sắp đổ tới thì hắc bạch Bát quái trận thu lại, như hút cả tay Mộc Chân vào, năng lượng công kích quấn trên tay y không được phát ra.

"Phá!" Mộc Chân giận giữ trừng mắt, tỏ vẻ không dám tin, sức mạnh của cánh tay này và tuyệt chiêu của Lôi Dực cũng mất khống chế.

"Đi!" Bát quái trận thổ ra, thân hình Yêu vương lướt đi.

Mộc Chân cảm giác được lực kéo không thể chống nổi, công kích của cả hai đột nhiên chuyển hướng, giáng vào Thánh tôn ở ngoài.

"Không xong!" Lôi Dực cả kinh.

"Chát!" Thánh tôn ngồi im, trước mặt không biết từ bao giờ có thêm một chướng ngại năng lượng, Mộc Chân công kích vào nhưng chướng ngại chỉ rung lên.

Thánh tôn tuy không hề hấn gì nhưng các thiên giai yêu thú ở cạnh thì bị xung kích liêu xiêu, địa giai yêu thú thậm chí lăn đi cả nghìn thước mới choáng váng đứng vững được.

"Vù!" Khí thế của Thánh tôn bừng lên, thân thể đứng lên, khí thế bàng bạc quét khắp toàn trượng.

"Diệp Phong! Cung hỉ các hạ có hai trợ thủ thực lực như thế. Bản tôn tự thấy trước khi hoàn toàn luyện hóa thân thể thì không thắng được ai trong số đó. Vị trí minh chủ này, bản tôn chắc không lấy được!" Thánh tôn thản nhiên nói.

"Ý Thánh tôn là gì?" Diệp Phong cười mỉm.

"Nhưng bản tôn không cam tâm! Bản tôn hiện tại chỉ có sáu thành thực lực khi xưa! Nếu có thêm ba tháng, bản tôn sẽ hoàn toàn khống chế thân thể mới, ít nhất cũng khôi phục bát thành thực lực!" Thánh tôn hừ lạnh.

"Thánh tôn đại nhân định thế nào?" Diệp Phong vẫn mỉm cười.

"Bản tôn cho rằng liên hợp đối kháng Thánh điện là việc trọng yếu, chọn minh chủ cũng trọng đại . Chỉ bằng đợi ba tháng nữa, bản tôn có thể hoàn toàn phát huy thực lực thì mới tính?" Thánh tôn khí thế lẫm liệt: "Không hẳn bản tôn tham đồ vị trí minh chủ mà vì cho rằng không ai ở đây hiểu Ngũ hành thần tôn của Thánh điện hơn mình. Nếu nhường vị trí minh chủ cho người khác hoặc bị bó buộc thì không thể chân chính đối phó Thánh điện."

"Tiếc là Thánh điện không cho chúng ta ba tháng!" Diệp Phong mỉm cười: "Thánh tôn đại nhân tuy nói có lý nhưng nếu bảo hiểu về thần sơn Thánh tôn thì Diệp Phong tự nhận không kém hơn Thánh tôn, thậm chí còn hiểu hơn..."

"Hừ! Tiểu tử ngươi chắc chưa thấy thần tôn là thế nào!" Thánh tôn không tin.

"Tiểu tử không gặp nhưng biết một vị là Hỏa Lệ, hiện tại thần sơn chỉ có mình y..." Diệp Phong tức thì khiến Thánh tôn chấn kinh.

"Ngươi vì sao lại biết danh húy của Thánh điện thần tôn? Hiện tại thần sơn chỉ còn một vị thần tôn, ngươi dựa vào đâu mà nói thế!"

"Lão ma, giải thích đi thôi!" Diệp Phong vung tay, mục quang chúng nhân đổ vào Ma tôn.

...

"Những lời này có chứng cớ không?" Nghe Ma tôn kể xong, Thánh tôn vẫn không dám tin.

"Ha ha! Thánh tôn đại nhân, đã quên trận chiến năm xưa?" Ma tôn khí thế lăng lệ hỏi ngược.

"Bản tôn tất nhiên không quên!" Thánh tôn hừ lạnh.

"Chiêu năm xưa đả thương đuôi ngài là Kiếm phệ hư không!" Dứt lời, Ma tôn bổ ra một kiếm, khí tức bức cho Thánh tôn nghẹt thở.

"Quả nhiên là ngươi?" Thánh tôn ngẩn ra, trận chiến kinh thiên năm xưa không có ai mục kích, hà huống đuôi ông ta bị thương chỉ là một tình tiết, biết được trừ Ngũ hành thần tôn năm xưa còn ai nữa?'


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.