"Được, ngươi thề đi." Dâm
Dục ma cơ cân nhắc một lúc, nhận thấy Âu Dương Thiên nói cũng có lý,
quan trọng nhất là ả đã biết thân phận Mộ Dung Tử Thanh, nếu đổi nha đầu này được một giọt thiên niên linh ngọc dịch thì dược cốc bị lộ hay
không không quan trọng. Cừu gia của ả quá nhiều, không muốn thêm một Âu
Dương gia thế lực hùng mạnh nữa.
Đằng nào cũng có tám võ sư cung cấp tinh nguyên, thiếu một tên cũng không hề gì.
"Đa tạ tiên cơ!" Âu Dương Thiên hớn hơn, dâm độc trong thân thể hắn mới trừ được một nửa, vội quỳ xuống, giơ tay chỉ lên trời thề độc.
Đoạn hắn thận trọng hỏi: "Tiên cơ thật sự không muốn hợp tác với Âu Dương gia?"
"Ta hợp tác với Mộ Dung gia chẳng phải càng an toàn sao?" Dâm Dục ma cơ
sống bốn năm mươi năm, chút mưu kế của Âu Dương Thiên sao khiến ả mắc
câu: "Nếu ngươi không đi thì ta sẵn sàng đổi ý. Ta mà phát hiện ngươi
quanh quẩn quanh đây, hừ..."
Dâm độc giảm nhiều, hắn có thể vừa
hành động vừa trừ độc, vội vàng bò dậy loạng choạng đào tẩu, không dám
ngoái lại nhìn vì sợ Dâm Dục ma cơ cải biến chủ ý.
Lúc đó Diệp
Phong còn đang khổ chiến với bạch viên, bất quá bạch viên hiển nhiên
đang hạ phong, không dám ngạnh tiếp với gã, chỉ cố hết sức lợi dụng thân thể linh hoạt kiềm chế. Nó đã nhận ra Dâm Dục ma cơ đại phát thần uy
giải quyết xong đối thủ, sắp đến tăng viện.
"Tiểu Bạch, đừng bất
cẩn thương tổn đến tiểu nha đầu...Ả là bảo bối đấy." Dâm Dục ma cơ mỉm
cười, không vội giúp đỡ bạch viên, mà đi đến chô tám võ sư đang bị dâm
độc phát tác.
"Đợi ta lấy tinh nguyên của chúng xong sẽ giúp
ngươi giải quyết tiểu tử đó." Đoạn ả vén váy, cười dâm đãng cúi xuống
chỗ các nam tử.