Cầm lấy mộc nguyên đơn, mắt tiểu hầu nhi lập tức linh quang đại thịnh, dùng tốc độ mắt thường gần như không nhìn thấy nhặt lên nhét vào miệng. Truyện "Hỗn Nguyên Võ Tôn " Truyện "Hỗn Nguyên Võ Tôn "
Chép chép miệng, tiểu hầu nhi tỏ vẻ no nê, thở ra một hơi lục khí mờ mờ, vỗ vỗ bụng đầy cao hứng, thân thể nhanh chóng tỏa ra một lớp lục mang, hồi lâu sau mới chui vào lớp lông của nó, ánh mắt nhìn Diệp Phong giảm hẳn ý giới bị.
“Nhóc con tham ăn!” Gã mỉm cười vui vẻ, quả nhiên là ấu nhi ra đời chưa lâu, ai đối tốt với nó, nó sẽ thân cận. Tuy kỳ quái với lai lịch của tiểu hầu nhi nhưng với gã chuyện đó không trọng yếu, chỉ cần nó có hảo cảm với gã thì mục đích của gã đã đạt được.
Ăn một viên mộc nguyên đơn xong, tiểu hầu nhi hưng phấn hẳn, mắt tỏ vẻ mệt mỏi, lắc lắc lư lư như say rượu, sau cùng nhay lên một gốc cổ thụ, liên tục nhảy nhót mấy lần giữa vùng cây cối, biến mất khỏi thị tuyến của Diệp Phong.
“Không cần vội.” Gã lẩm bẩm như muốn an ủi, yêu thú như tiểu hầu nhi này đã nảy sinh hảo cảm với gã, nhìn nó say sưa rời đi, e rằng cần thời gian tiêu hóa viên mộc nguyên đơn.
Đối phương bất quá là yêu thú non chưa hiểu việc gì, lần đầu tiên được quà khẳng định sẽ đòi lần hai. Gã còn ở lại yêu thú khu một thời gian nữa, không lo nó không chủ động tìm tới. Lần tới chắc sẽ không đánh lén như vừa rồi nữa…
Gã có ý nghĩ buồn cười rằng hành vi đánh lẽ gã chỉ là một trò nghịch ngợm của tiểu hầu nhi, nhưng khiến gã như lâm đại địch, sợ hãi hồi lâu, quả thật mất mặt. Bất quá tiểu hầu nhi này quỷ dị phi thường.
Nó không chỉ tốc độ linh xảo vô chừng, nhánh nhẹn cực độ mà mộc nguyên lực công kích cũng có hiệu quả đặc thù, nguyên lực phòng ngự của gã chỉ ngăn được một thành, tuyệt đại bộ phận đều xuyên thấu nguyên Điệp chấn phòng ngự, trực tiếp đánh trúng mình gã.
Nó mới sinh ra chưa bao lâu mà vẫn an nhiên sinh tồn ở sâu trong khu yêu thú, rõ ràng tam giai yêu thú vị tất làm gì được nó. Đủ thấy, nó thành niên thì thực lực không thể kém hơn tứ giai yêu thú.
“Xem ra phụ mẫu nó không ở bên, nếu chịu theo ta thì tốt…” Yêu thú đến tuổi thành niên thực lực sánh với võ tông, tất nhiên hấp dẫn gã hơn hết.
Tiếp theo, cứ ai ba ngày là tiểu hầu nhi lại chủ động tìm đến, gã vẫn cho nó một viên mộc nguyên đơn như trước. Sau mấy lần, nó dần dẹp bỏ tính e dè, lúc đến tìm gã không còn ẩn ở góc chết thị tuyến mà nhảy nhót linh xảo trước mặt gã, thập phần hữu hảo.
Nhưng dựa vào bản năng của yêu thú là thù địch nhân loại, nó không dám lại gần gã quá, đa số cách gã chừng hai, ba thước.
Gã thân mật đặt tên cho nó tên là Tiểu Hôi. Nó không tránh né gã nữa nên gã có thể quan sát thân pháp quỷ mị ảo diệu ở cự ly gần.
Da nó mọc một lớp lông khỉ màu xám, hình dáng tương tự con người, chứ không lưng cong chân khoèo như khỉ vượn thông thường. Tư thế nhảy nhót của nó gần giống Viên thế trong Ngũ Cầm quyền, nhưng vì thân hình sai biệt nên không hoàn toàn giống. Truyện "Hỗn Nguyên Võ Tôn "
Quan sát mấy ngày, gã đột nhiên đốn ngộ về Viên thế. Đốn ngộ đột nhiên xảy đến này khiến gã đạt thẳng tới cảnh giới tối cao Nghĩ hình của Viên thế, ẩn ước có dấu hiệu đột phá đến Nghĩ thần.
Nhớ lời sư phụ từng bảo về đệ nhị cảnh giới về Ngũ Cầm quyền: Đạt được thần, thần đạt được tất không cân nệ vào hình. Cảnh giới này thể hiện hoàn mỹ ở con khỉ con này, sau cùng gã cũng hiểu thần là gì.
Ngũ cầm mô phỏng hình thái, mỗi loại đại biểu cho ảo diệu của một loại thể thuật. Nhưng hình thể của gã và ngũ cầm khác biệt, nên động tác thích hợp cho ngũ cầm chưa chắc thích hợp cho gã.
Tư thế mô phỏng rập khuôn ngũ cầm chỉ là phương thức tu luyện thô thiển nhất, thu được chỉ là một chút bề ngoài trong cách nối thông với tự nhiên mà thôi. Bất kỳ cầm thú nào thì nối thông với thiên địa đều là bản năng trời sinh, còn chỉ phỏng theo hình thể tuyệt không bao giờ đạt tới cảnh giới thiên địa đại thành. Gã tất phải căn cứ vào đặc tính hình thể của mình, sáng tạo ra thể thuật thuộc về mình, vượt khỏi bất kỳ cầm thú nào. Đó là đạt tới thần tủy.
“Động tác của khỉ vượn rất phù hợp với đặc tính hình thể của chúng, có thể phát huy tối đa đặc tính linh mẫn khoái tiệp. Nhưng chuyển lên mình con người thì kém xa…” Gã đột nhiên có cảm giác được vén mây mù.
“Nếu hoc tập tư thế động tác của Tiểu Hôi thì càng thích hợp với đặc điểm thân thể nhân loại.” Mắt gã sáng lên, đặc điểm không câu nệ vào hình của cảnh giới thứ hai chẳng phải là ý này sao? Chỉ cần khiến thân thể càng linh mẫn thì vì sao phải câu nệ vào động tác của khỉ vượn?
Tuy lông Tiểu Hôi giống vượn nhưng đặc tính hình thể cực kỳ giống người, thành ra hình thể nó khác khỉ vượn song vẫn thi triển được thân pháp Như ảnh tùy hình nhanh nhẹn đến thế. Khỉ vượn bình thường tuy linh xảo mẫn tiệp nhưng so với Tiểu Hôi thì còn kém xa. Viên chi thần tủy, thể hiện rõ ràng trên mình nó.
Gã nhắm mắt, hồi tưởng rõ ràng lại động tác như quỷ mị của Tiểu Hôi.
Eo và chân nhuần nhuyễn… cước bộ linh động… trọng tâm nhanh chóng chuyển đổi… muốn thân thể linh hoạt hơn, còn phải học cách lợi dụng ngoại vật hiệp trợ.
“Quả nhiên không tệ!” Gã thoáng hoan hỉ, mô phỏng thân pháp của nó thi triển Viên thế sẽ tăng độ linh mẫn. Thực lực của Tiểu Hôi không bằng gã nhưng thân pháp lại không kém hơn tam giai yêu thú, gã không có mộc nguyên lực song nếu lĩnh ngộ thấu viên chi thần tủy, e rằng không kém hơn Tiểu Hôi bao nhiêu.
Dù hiện tại, gã vẫn chưa hoàn toàn lĩnh ngộ viên chi thần tủy, song cũng tiến bộ nhiều về Viên thế thân pháp.
“Gọi pho thể thuật này là Như ảnh tùy hình vậy.” Thân hình Diệp Phong chuyển động, một đạo hư ảnh liên tục nhanh chóng lướt qua sáu ngọn cây rồi cực kỳ quỷ dị quay về cành cây ban đầu.
“Ảo diệu của Viên thế không nằm ở chỗ nó nâng cao được tốc độ bao nhiêu mà ở lợi dụng mọi chướng ngại vật có thể để trợ lực.” Ở địa hình phức tạp, Viên thế vượt xa Hạc thế nổi danh về tốc độ, Hổ thế nổi tiếng về bạo phát. Nhưng nếu ở nơi bằng phẳng, kết quả sẽ khác.
“Hiện tại chạm trán tam giai yêu thú, ta cũng nắm chắc phần dễ dàng thoát thân.” Gã vừa ý mỉm cười, lại có thêm một phần bảo đảm khi ở trong rừng. Điệp động xung phong có tác dụng khi truy kích đối thủ hoặc chạy trốn, nhưng khi chiến đấu sẽ phải dựa vào thể thuật Như ảnh tùy hình này.
Động tác linh mẫn phối hợp với thổ nguyên lực công kích hùng hậu, phương thức chiến đấu của gã càng linh hoạt đa biến.
Nói cho đúng, gã chưa hoàn toàn lĩnh ngộ cảnh giới Nghĩ thần của Viên thế, nhưng từ tư thế động tác, qua mô phỏng thân pháp của Tiểu Hôi đã khiến Phảng viên chi thức vượt xa Tứ cầm chi thức khác. Động tác Phảng viên được gã điều chỉnh ở mức nhất định. Quả nhiên, Ngũ Cầm quyền mới có tốc độ hút linh khí nhanh hẳn.
“Sau khi đạt đến võ sĩ, tốc độ tu luyện của ta không còn ưu thế so với khí hải tu luyện giả bình thường… Nếu không nhanh chóng lĩnh ngộ cảnh giới Nghĩ thần thì ba năm nữa gần như không thể đến Bích Thủy cung đón Thẩm Lan.” Gã thầm nhủ phải cố gắng hơn nữa.
Nhờ Tiểu Hôi xuất hiện, gã sau rốt cũng chạm được đến ranh giới mong manh của cảnh giới đó. Đối với Nghĩ thần, trước đây gã như người mù tự lần mò, không tìm được phương hướng, còn hiện tại chỉ cần tĩnh tâm, từ từ tích lũy kinh nghiệm... Thời cơ đến là gã sẽ phá được lớp ngăn cách ranh giới mong manh đó.
oOo
Trong thời gian này, Tiểu Hôi rũ bỏ gần hết cảnh giác với gã, nhưng rốt cuộc vẫn giữ một chút ngăn cách, không cho gã lại gần trong vòng một thước.
Lúc gã và nó thân mật nhất là khi thao luyện Ngũ Cầm quyền. Khi ấy gã ngưng tụ thiên địa linh khí quanh mình đạt tới mức gấp mấy lần bình thường. Mỗi lần như vậy, Tiểu Hôi cũng như hắc hùng, đến cạnh gã tham lam hút lấy năng lượng. Gã kinh ngạc nhận ra rằng tốc độ hút linh khí của nó không chậm hơn mình tí nào.
Quả thật là tiểu yêu thú thần kỳ.
“Tiểu Hôi gần đây không cần mộc nguyên đơn nữa. Xem dáng vẻ nó tựa hồ thích trực tiếp hút lấy thiên địa linh khí từ ta.” Gã nhìn Tiểu Hôi đang hưởng thụ, chợt mỉm cười ôn hòa.
“Bất quá... chút cảnh giác sau cùng của nó với ta, bao giờ sẽ tiêu tan?” Lắc đầu chán nản, gã biết việc này không thể vội vàng.
Muốn yêu thú ấu nhi có hảo cảm không khó nhưng muốn nó hoàn toàn tín nhiệm lại cực khó. Quá nóng lòng, khiến Tiểu Hôi sợ hãi thì mọi nỗ lực trước đó xuôi về đông hết.