“Mỗi chỉ nếu ý tưởng, các vị thấy có gì không ổn cứ đề xuất. Trên cơ sở nà, chúng ta hoàn thiện dần dần.”Diệp Phong xưa nay không cho là mình có thiên phú lãnh đạo thế lực nên kế hoạch và phương án cụ thể cần chúng nhân cùng giải quyết.
“Ví như sau này hai bên tranh chấp vì một chút mẫu thuẫn thì mỗ có cách không tệ.” Gã cười: “Các vị nói xem, một thế lực mà muốn phát triển thì nhân tố quan trọng nhất là gì?”
“Tài phú như tiền bạc, linh dược, võ kỹ cao cấp, còn cả linh địa tu luyện...”
“Thật nhiều nhân mã.”
Gã gật đầu tổng kết: “Nói gọn lại là người và tài nguyên tu luyện. Không thể thiếu cái nào.”
“Sao chúng ta không dùng cách cân bằng khiến song phương tự nắm lấy một khía cạnh. Như thế hợp lại sẽ thắng, chia tách sẽ bại, dù sau này có mâu thuẫn đến mức nào cũng bảo đảm hai nhà sẽ không chia rẽ, đồng thời tông môn vĩnh viễn không bị diệt vong vì nội đấu.”
"..." Chúng nhân trầm tư hồi lâu, Lăng Vân tỏ vẻ ngưng trọng. Ý tưởng của Diệp Phong có điểm thực dụng, nếu thực hiện được thì có lẽ tông môn như thế là thế lực có sức ngưng tụ rất mạnh.
Chúng nhân nhao nhao gật đầu, mắt rực tinh quang. Hiển nhiên họ nhận ra lợi ích của phương pháp này, cùng lên tiếng bàn luận, rất nhanh chóng sau đó, một phương án ai cũng chấp nhận được hình thành.
Tộc môn là Diệp gia huyết mạch truyền thừa, mọi công pháp võ kỹ, linh dược linh đơn nắm trong tay họ, sau này có được nơi tu luyện kiểu như linh địa cũng do Diệp gia chưởng quản. Nói rõ ra thì Diệp gia trở thành nội môn của tông phái.
Tụ Nghĩa môn quản lý toàn bộ tiền bạc. Nhân mã chiêu thu được khi tông phái khuếch trương đều quy về Tụ Nghĩa môn. Được gọi là ngoại môn.
Trong tông phái, mọi cường giả cấp võ tông sẽ tự động được thăng lên trưởng lão. Ngoài ra sẽ lập trưởng lão đoàn do lưỡng môn tự đề cử nhân số làm trưởng lão. Trưởng lão có quyền tham dự và quyết đoán mọi sự việc, còn tông chủ chỉ là tương trưng để đối ngoại còn đối nội thì không có quyền thống trị thực chất, nhưng có quyền lợi ngang với trưởng lão.
Nên gã xác định được hình mẫu sơ khai cho tông phái.
Tông phái không có người quyết định tất cả, đập tan khả năng cưỡng ép hợp lại sau này, số lượng trưởng lão hai bên cũng cân bằng, có quyền phát ngôn như nhau.
Bất kỳ phe nào trong hai phe mà thiếu đối phương cũng không làm được gì nên khẳng định sẽ tìm mọi cách giữ quan hệ hữu hảo, dù không muốn dung hợp cũng không được. Tuyệt đối sẽ không xảy ra khả năng phe này nuốt chửng phe kia, khi nào một phe hoàn toàn tự nguyện gia nhập phe còn lại thì tính tiếp.
Có được cơ cấu cơ bản nhất rồi, những việc còn lại cũng dễ dàng hơn. Diệp gia hay Tụ Nghĩa đường đều không thiếu nhân tài, mấy lễ tiết được sắp đặt rất nhanh chóng. Quyết nghị hai nhà hợp thành một tông phái được triệt để thông qua.
“Vậy tông phái của chúng ta nên lấy tên là gì?” Danh xưng của tông phái tượng trưng cho tiêu chí và danh dự của một thế lực, đương nhiên cần cân nhắc thận trọng.
Gã liếc Liệt Vô Song, cười hỏi: “Lấy tên là Vô Song môn, được chăng?”