“Ngột trưởng lão sao lại đến Vân Châu?” Ngồi đối diện Âu Dương Thiên là một lão giả ngoài năm mươi tuổi tóc hoa râm, mặt ánh hồng quang, mắt hơi nheo lại, tấm thân có vẻ đơn bạc tạo cho người đối diện cảm giác như đứng trước hòn núi, Âu Dương Thiên thậm chí không dám ngẩng lên.
“Mấy hôm trước gia tộc được tin Mộ Dung gia tộc trưởng Mộ Dung Càn dẫn người đến Vân Châu. Bọn ta đoán là ngươi đắc thủ rồi, nhưng đề phòng vạn nhất nên gia tộc phái ta tới tiếp ứng.” Âu Dương Ngột chợt sầm mặt: “Ai ngờ các ngươi vô dụng như thế, một tiểu nha đầu chưa tấn cấp võ sư mà không những không đắc thủ còn tổn thất hai tinh anh hảo thủ. Âu Dương Thiên, ngươi đáng tội gì?”
Âu Dương Thiên mềm nhũn quỳ xuống, vội cầu xin: “Ngột trưởng lão, thất bại lần này là vì có nguyên nhân. Vốn tiểu nhân sắp thuận lợi đắc thủ thì bị một tiểu tử Võ Dung học viện phá hoại.”
“Hừ, với nhân lực và tài lực mà gia tộc cấp cho ngươi, chỉ một học viên, dù hắn thiên tài thì ngươi cho rằng đó là lý do hợp lý hả? Dù có một đạo sư bảo vệ Mộ Dung Tử Thanh, các ngươi cũng bắt được mới phải.” Ngột trưởng lão gằn giọng.
“Nhưng… nhưng… hắn không phải là phổ thông học viên.” Âu Dương Thiên thàm kêu oan.
Diệp Phong không chỉ thực lực quỷ dị mà bản lĩnh không hề kém hơn thất giai điên phong võ sư, hơn nữa thân pháp nhanh nhẹn phi thường, mang theo Mộ Dung Tử Thanh mà cả toán võ sư cũng không đuổi kịp. Nếu là một đạo sư, thậm chí thêm mấy người nữa, Âu Dương Thiên cũng nắm chắc bắt được nhưng chỉ là một tiểu tử học viên lại cứu được Mộ Dung Tử Thanh ngay trước mũi bọn hắn.
Nghe hắn giải thích xong, Âu Dương Ngột trầm tư một chốc rồi hỏi: “Tức là hắn mang theo Mộ Dung Tử Thanh mà vẫn bỏ rơi các ngươi được? Một học viên của học viện sao lại có thân pháp võ kỹ cao cấp như thế?”
“Thuộc... Thuộc hạ không biết.” Âu Dương Thiên thần sắc biến đổi, lập tức bị Âu Dương Ngột bắt thóp.
“Ngươi còn việc gì giấu ta?” Âu Dương Ngột vận nguyên lực vào tiếng quát khiến tâm thần Âu Dương Thiên tan tành, thần thái càng mất tự nhiên.
Hắn từng thề với Dâm Dục ma cơ sẽ không tiết lộ bí mật về dược cốc nên đổ hết tội lỗi thiệt hại nhân thủ lên đầu Diệp Phong. Tuy những lời dối trá này thiên y vô phùng, nhưng đối diện với đại nhân vật cấp võ tông trong tộc, hắn không khỏi thấp thỏm, chỉ một chút sơ sót này nhưng không thoát được mắt Âu Dương Ngột.
Dưới áp lực của Âu Dương Ngột, hắn đành khai hết ra tình hình hôm đó, kể cả về thân phận của Dâm Dục ma cơ và việc bọn Mộ Dung Tử Thanh đã lạc vào tay đối phương.
“Nữ nhân mà Bách Thảo cốc trục xuất từ mười năm trước?” Âu Dương Ngột bất giác giật mình, lúc đó lão chỉ có thực lực võ sư, hiển nhiên khá e dè với việc của ả.
“Nữ nhân này không chỉ độc công đáng sợ, mà còn có thể còn dây dưa với Bách Thảo cốc, Âu Dương gia tuy có võ tôn nhưng không chạm vào Bách Thảo cốc được…”
“Ngươi làm đúng lắm, không phải đối thủ của ả thì giữ lại tính mạng để báo tin cho gia tộc là cách thông minh. Nhưng ngươi để Mộ Dung Tử Thanh thoát được thì tội này khó tránh. Về đến gia tộc sẽ xử trí sau.” Ngột trưởng lão lạnh lùng nói.
“Ngươi cho ta biết địa điểm của dược cốc, lần này chúng ta cơ cơ hội hiếm thấy, không thể vì Dâm Dục ma cơ mà công cốc.”
“Chuyện đó…” Âu Dương Thiên nghiến răng khó nghĩ, rồi hỏi: “Ngột trưởng lão có nắm chắc giết được Dâm Dục ma cơ?”
“Độc công và dược thuật của Bách Thảo cốc đều thần diệu phi thường, ta tuy là nhị giai võ tông nhưng không nắm chắc giết được ả. Thế nào? Ngươi có chủ ý gì?” Ngột trưởng lão nhướng mí mắt lên.
“Nếu Ngột trưởng lão không nắm chắc giết được đối phương lập tức thì xin hãy nghe thuộc hạ.” Âu Dương Thiên hạ giọng: “Mục đích của Dâm Dục ma cơ cũng là một giọt thiên niên linh ngọc dịch, còn chúng ta nhắm đến thiên niên linh trì. Thật ra hai bên không xung đột với nhau.”
“Ý ngươi là Âu Dương gia chúng ta hợp tác với ả? Nhưng trước đó ngươi bảo là ả không muốn hợp tác với chúng ta cơ mà?” Ngột trưởng lão nhíu mày.
“Lúc đó bọn thuộc hạ thực lực nhược tiểu, tự nhiên không đủ tư cách bàn điều kiện, giờ Ngột trưởng lão tự thân xuất thủ, dù Dâm Dục ma cơ đủ khả năng thoát thân thì cũng không thể mang theo được Mộ Dung Tử Thanh. Ả mà không ngốc sẽ đồng ý điều kiện của chúng ta.”
“Có lý, một giọt thiên niên linh ngọc dịch tuy quý nhưng nếu lung lạc được cao thủ như thế cũng đáng. Quan trọng hơn là Âu Dương gia không chuốc lấy một địch nhân đầy độc huyết như thế.”
Âu Dương Thiên thở phào, chỉ cần Ngột trưởng lão và Dâm Dục ma cơ đạt thành hiệp nghị thì việc tiết lộ bí mật dược cốc sẽ không tính, không cần lo lắng đối phương đột nhiên xuất hiện phiền nhiễu mình. Hắn sợ mất mật nữ nhân mình đầy dâm độc đó, hắn không ngờ rằng Diệp Phong và Mộ Dung Tử Thanh thoát được khỏi tay ả chứ đừng nói đến việc giết chết ả.
“Tiêu ký dọc đường đã bị thuộc hạ hủy đi nhưng tạm thời vẫn có dấu vết. Trưởng lão có thể theo đó tìm được.”
Âu Dương Ngột không hề chần chừ, lập tức xuất phát đi vào Vụ Ẩn sơn mạch.
Lão vốn có mấy phần hứng thú với Diệp Phong nhưng bị tin tức về Dâm Dục ma cơ che lấp. Với người Âu Dương gia, thực lực của gã dù quỷ dị nhưng không thể thoát khỏi tay ma cơ, hơn nữa lão cũng không cho rằng một võ sư cấp thấp lại lợi hại đến mức nào.
Tốc độ của võ tông quả thật võ sư không thể so sánh. Quanh mình Âu Dương Ngột dấy lên vùng xoáy màu lam nhạt, hút lấy thiên địa linh khí chuyển hóa thành thủy nguyên lực. Giữa vạt cây cối chỉ thấy một bóng lam thoáng qua, nháy mắt sau, Âu Dương Ngột đã ở cách mười mấy thước.
Thực lực đạt đến võ tông có thể bước đầu điều động thiên địa linh khí, tuy chỉ là một phần quanh mình nhưng so với võ sư chỉ vận dụng được nguyên lực trong thể nội thì đã đi trước một bước.
Dù nhất giai võ tông cũng có nguyên lực vốn cao gấp đôi thất giai võ sư, cộng thêm một phần năng lượng dung hợp từ thiên địa thì cách biệt trở nên rất xa.
Nhưng dấu vết Âu Dương Thiên nói đến quả nhiên tồn tại, tuy nhãng dấu vết này sắp biến mất hoàn toàn nhưng không ảnh hưởng đến việc Âu Dương Ngột tìm được dược cốc. Sau khi bọn Diệp Phong đi khỏi thì lão đến nơi.
“Hừ, tự nhiên tổn thất của gia tộc một tinh anh.” Trong đống thi thể ở cốc khẩu có một tộc nhân Âu Dương gia.
Với thực lực của lão không sợ gì dâm độc của đối phương, nhưng vẫn cẩn thận giới bị đi vào trong.
“Tại hạ Âu Dương Ngột, xin gặp mặt cốc chủ.” Dược cốc lặng ngắt, Âu Dương Ngột vừa kinh ngạc vừa bất an, lớn tiếng gọi.
Lại gọi một lượt nhưng không ai trả lời. Âu Dương Ngột nhăn trán từ từ đi vào.
"Nữ nhân?" Theo Âu Dương Thiên tả lại, trong cố trừ Dâm Dục ma cơ và Mộ Dung Tử Thanh ra thì còn nữ nhân nào nữa, thi thể này hiển nhiên không phải Mộ Dung Tử Thanh. “Lẽ nào là Dâm Dục ma cơ?”
Lòng lão run lên, quệt một vệt máu khô trên thi thể đưa lên mũi ngửi.
Không sai, trong cốc còn không ít độc tính, xem ra chủ nhân là Dâm Dục ma cơ.
Lão lại phát hiện căn nhà tranh trên vách núi, gần đó là đống lửa chưa lụi hẳn, trong nhà còn một chiếc áp dính máu, áo của thiếu nữ.
“Sao có thể, lẽ nào hai nhóc con lại giết được Dâm Dục ma cơ?” Âu Dương Ngột cảm thấy không tin nổi, ngay cả lão cũng không dám chắc giết được đồ đệ bị Bách Thảo cốc rũ bỏ này, hai học viên Võ Dung học viện sao lại làm được?
“Đây là…” Lão nhìn lên vách núi, trong cái hõm trên đó, nửa thi thể bạch viên còn vùi vào, có vẻ cãi hõm này hình thành sau một đòn sấm sét.
Lão đánh giá một lúc, chính mình dốc toàn lực đánh vào vách núi cũng chưa chắc tạo thành sức phá hoại lớn hơn. Có điều lão tu luyện thủy nguyên lực, không thiện nghệ sức mạnh nhưng phá hoại cỡ này thì thất giai điên phong võ sư vị tất thực hiện được.
Xem ra… tiểu tử mà Âu Dương Thiên nhắc tới không tầm thường.
Dâm Dục ma cơ chết dưới tay tiểu tử đó thì Âu Dương gia có thể bớt được một giọt thiên niên linh ngọc dịch. Chỉ cần bắt được tiểu tử đó và Mộ Dung Tử Thanh, tấ cả sẽ lại theo đúng kế hoạch.
Họ đi chưa lâu, với tốc độ của lão thì không đầy hai canh giờ là đuổi kịp. Hai người quyết chưa rời khỏi Vụ Ẩn sơn mạch.
“Mộ Dung Tử Thanh, ngươi không thoát được đâu.” Lúc Diệp Phong đi khỏi, không hề xóa dấu vết, Âu Dương Ngột rất dễ dàng phát hiện được hướng gã đi, lão lắc người đuổi theo cấp tốc.
Một tháng sau, dược cốc lại đón một người lạ mặt.
Người nảy chừng bốn mươi, thân hình tráng kiện, dưới cằm lún phún một chòm râu đen, nét mặt kiên nghị, da ánh lên màu đen, nhưng nếu quan sát kỹ sẽ thấy trong huyết quản dưới da, huyết dịch cơ hồ cũng thuần một màu đen. Mỗi lúc hắn cử động, cơ hồ dấy lên thiên địa linh khí quanh đó, hóa ra là võ tông cường giả. Từ độ tụ tập linh khí thì thực lực của hắn hơn xa Âu Dương Ngột.
Lúc thấy đống thi thể gần như thối rữa, sắc mặt hắn hơi biến đổi.
“Lẽ nào dược cốc của sư muội bị người ta phát hiện?” trung niên lẩm nhẩm, nhanh chóng lao vào, quen đường lướt đến căn nhà mở cửa ra xem, tất cả bị bỏ hoang đã lâu. Nhãn thần hắn ánh lên hung hãn.
Hắn nhanh chóng tìm được thi thể bạch viên và Dâm Dục ma cơ, nỗi đau đớn dấy lên trong mắt nhanh chóng hóa thành sát ý.
“Ai, ai dám giết người của Bách Thảo cốc?” Tiếng gầm vang khắp sơn cốc hồi lâu.
"Dung binh?" Thi thể ở cửa cốc có đeo huy chương dung binh. “Sư muội, ta nhất định sẽ tìm ra kẻ chủ mưu, báo thù cho muội.”
Eo một thi thể còn đeo tấm bài vàng rực, hắn giật xuống.
"Âu Dương?" Tay hắn nắm lại, thân thể phát ra hắc vụ dày đặc, tỏa khắp năm, sáu thước. Mọi thi thể nhanh chóng tan thành nước. Quỷ dị, đáng sợ.