Vu võ cư trú ở đây, tính đến nay đã có mấy vạn năm, không hiểu qua bao nhiêu đời. Nếu từ đời đầu tiên đã mất trí thì làm ách nà truyền lại công pháp cho đời sau?
Hơn nữa Vu võ ở đây cả ngôn ngữ cũng quên mà bản lĩnh Thần thông thuật không hề đoạn tuyệt. Đương nhiên là việc bất thường. Kế thừa ngôn ngữ dễ hơn kế thừa Thần thông thuật nhiều, nhưng chỉ có Thần thông thuật lưu truyền lại mà thôi.
Tiểu nha đầu nhăn mặt nói: “Không ai dạy, bọn muội, tự học.”
"Tự học?" Diệp Phong kinh ngạc, Thần thông thuật cũng có thể tự học? Lẽ nào Vu võ nhất tộc thiên sinh là lĩnh hội được ảo diệu của Thần thông thuật? Diệp Phong cho rằng không thể tin được.
“Ca ca, muốn học không?” Tiểu nha đầu đột nhiên kéo gã chạy ra ngoài thôn.
Diệp Phong nghi hoặc, mặc cho tiểu nha đầu dẫn đường.
Cả hai không đi bao xa, cách thôn chừng năm chục trượng. Gã ngẩng lên nhìn thấy trên vách đá lớn ở trước mặt có ghi lại cụ thể mạch lạc đồ hình công pháp tu luyện Thần thông thuật, có cả chú thích đã được nhân tính hóa.
Gã chấn kinh hồi lâu mới bước đến, xem kỳ từng bức một.
Bên dưới vách đá có dấu văn tự rất mờ. Xem ra từ lâu lắm vách đá này đã ghi lại Vu võ công pháp bằng văn tự, nhưng không hiểu từ lúc nào, văn tự đã bị xóa đi, biến thành đồ hình tu luyện công pháp như bây giờ.
“Đồ hình này miêu tả mấy loại công pháp tu luyện tầm thường của Vu võ tộc, tối cao cũng chỉ giúp Vu võ tu luyện đến tôn cấp.” Gã không quen thuôc lắm với công pháp Vu võ nhưng đối chiếu với ký ức truyền thừa thì không khác nhau nhiều.
“Không đúng, hình vẽ tu luyện công pháp này không đúng.” Sau rốt gã nhận điểm bất thường. Bộ phận tu luyện ban đầu đích xác giống hệt Vu võ công pháp của gã.
Nhưng phần sau, đặc biệt là phương pháp tu luyện từ võ tông cảnh giới trở đi hơi khác với truyền thừa của gã. Phân tích tỉ mỉ xong, gã sơ bộ đoán được, việc Vu võ thành niên mất trí có liên quan chặt chẽ đến tu luyện công pháp sai lạc này.
Vu võ tu luyện chú trọng hút lấy thiên địa linh khí nhưng nghiêng về cố định cảnh giới trước đã, chỉ khi nhục thân và cảnh giới cùng mạnh lên thì mới trở thành một Vu võ thật sự hùng mạnh.
Dãy đồ hình tu luyện này, miêu tả trọng điểm vào cách lợi dụng linh khí để cường hóa nhục thân, chứ không không tả cách cường hóa sau thì ổn định cảnh giới thế nào. Nên Vu võ trong thôn của tiểu nha đầu, trong quá trình nhục thân tăng trưởng thì dần mất đi tâm thần ý thức.
Nếu tu vi không quá võ sư, mất cân bằng giữa nhục thân và cảnh giới này không ảnh hưởng gì lắm. Nhưng một khi tu vi đạt đến võ tông, sơ bộ lĩnh ngộ thiên địa chi lực thì sự mất cân bằng đó sẽ tạo thành hậu quả rất nghiêm trọng. Hậu quả là sức mạnh liên tục cường hóa nhục thân đó phản nghịch, khiến người tu luyện tổn thương não hảo, thần trí mất hết, biến thành như Vu võ thành niên mà gã thấy.
Phương thức tu luyện đơn thuần dựa vào hút linh khí này khiến người tu luyện Vu võ tăng trưởng tu vi cực nhanh, thường tu luyện đến năm 18 - 25 tuổi là đột phá đến võ tông, tất nhiên tâm thần cũng bị phản ngược, trở thành người điên không còn thần trí.
“Vì sao! Ai để lại công pháp hại người này?” Sắc mặt âm trầm hắn, thật ra trong lòng đã có đáp án.
Ngục sơn là một phần của thánh sơn, cũng là địa bàn của Thánh điện. Toán Vu võ này có thể an nhiên sống trong thánh sơn, bảo Thánh điện không biết là chuyện không thể nào. Đáp án nguồn gốc công pháp khiến tâm thần người khác tổn hại này gần như bật ra.
Không thể không liên can gì đến Thánh điện.
Tâm tư quả độc, cách thức quả vô sỉ. Từ đáy lòng gã, lần đầu tiên dấy lên lửa giận đùng đùng với Thánh điện.
Vu võ nhất tộc bị diệt, Ngũ hành tông mượn thế lực Thánh điện mà hoành hành bá đạo tại đại lục, tao ngộ của sư phụ và mẹ Thẩm Lan, cả thánh tộc huênh hoang vô vàn đó. Gã thống hận tất cả nhưng tất cả chỉ vì lập trường khác nhau mà thôi. Về bản chất, hành vi của Thánh điện không chạm đến ngưỡng của gã.
Cá lớn nuốt là bé là chân lý bất biến từ tuyên cổ đến nay. Chính vì Thánh điện có thực lực mạnh nhất nên họ có tư cách nắm mọi thứ. Điểm này thì gã chấp nhận.
Nhưng hành vi ác độc của Thánh điện đối đãi Vu võ di tộc đã vượt khỏi cực hạn của nhân tính, không từ ngữ nào mô tả được sự vô sỉ và tàn nhẫn của chúng.
Toán Vu võ này không thể uy hiếp đến Thánh điện, họ cũng không biết ân oàn của tổ tiên và Thánh điện từ mấy vạn năm trước, mà họ chỉ là một nhóm người bình thường, không khác gì nhân loại là võ giả.
Thánh điện khả dĩ diệt sạch họ, coi như trảm thảo trừ căn! Hai thế lực tranh đấu sinh tử với nhau, s vào kết cục ấy cũng không có gì quá đáng.
Thánh điện có thể để họ về Võ Nguyên đại lục, mặc cho họ bị võ giả đồng hóa, tẩy sạch chút hơi hướm Vu võ sau cùng. Kết cục đó là hợp lý nhất.
Tháh điện lại giam họ trong ngục sơn, nhưng như thế không đủ trút hết đươc niềm cừu thị mà chúng cố ý tạo ra một công pháp có khuyết điểm khiến mỗi đời Vu võ di tộc không thoát khỏi vận mệnh biến thành người điên.
Thảm tuyệt hơn là Thánh điện đưa một toán tù phạm hung tàn nhất đại lúc giam cùng chỗ với Vu võ để tự tàn sát nhau. Dù Vu võ đồ sát tù phạm hay tù phạm giết Vu võ thì Thánh điện đều có thể vui vẻ đứng xem kịch.
Hành vi biến thái này có thể coi là hết sạch nhân tính. Thánh điện, thật ra coi người khác là cái gì?
Quyền đầu Diệp Phong bị nắm lại kêu tanh tách, sắc mặt mép đi khiến tiểu nha đầu hoảng sợ.
Thánh điện! Hôm nay Diệp Phong ta thề rằng sẽ có ngày, ta không tiếc mọi giá, diệt sạch thế lực củ các ngươi tại Võ Nguyên đại lục, thậm chí là tại thánh địa.
ngũ hành thần tôn sao? Các ngươi không đáng xưng là nhân loại. Các ngươi thích trở thành thần? Vậy được, Diệp Phong ta hôm nay lập thệ, nhất định sẽ tru thần đồ thánh để các ngươi không được chết yên lành. Đợi đấy.
“Ầm, ầm.” Không biết gã lấy như ý bổng ra từ lúc nào, giasg mạnh lên vách đá. Vách đá đổ nát, từng bức hình tu luyện hóa thành mảnh vỡ.
Tiểu nha đầu ngẩn ngơ trước hành động điên cuồng cua gã, lúc định thần lại thì vội kéo tay gã, mắt như sắp rơi lệ.
"Thánh, vật! Ca ca, không nên!" Tiểu nha đầu ngăn cản.
Gã mặc kệ cô ké, việc này không thể nói rõ ràng, cứ hủy mấy hình vẽ này đã rồi tính.
Tiếng động này nhanh chóng kinh động Vu võ trong thôn. Không chỉ mười mấy khí tức mạnh mẽ bảo vệ thông đến nơi mà cách đó mấy dặm, một toán chừng mấy chục luồng khí tức khác, chính là số Vu võ thành niên đi tìm thức ăn, nghe thấy động tĩnh, cũng nhanh chóng đến chỗ vách đá.
Mấy giây sau, gã đã bị một toán Vu võ thành niên bao vây. Nhưng gã đã hoàn thành “tráng cử” – hủy hết mọi đồ hình tu luyện. Quanh vách đá toàn là mạt đá, cực kỳ tiêu điều.
“Gừ! A… a.” Tôn cấp Vu võ trông già nhất xanh lét mặt mày, gầm lên mấy tiếng với tiểu nha đầu như đang mắng.
Tiểu nha đầu nước mắt lưng tròng nhưng vẫn ôm chặt tay Diệp Phong, che cho gã, tranh biện gì đó với vị lão Vu võ này.
Nhưng hiển nhiên tiểu nha đầu tranh biện cũng vô dụng. Vách đá này là trấn thôn chi vật truyền thừa không biết bao nhiêu năm của Vu võ thôn, là nơi thần thánh bất khả xâm phạm của họ. Giờ người ngoài như gã lại hủy đi, những Vu võ thần trí không tỉnh táo này làm gì có chuyện không phẫn nộ đến điên cuồng.
Lao lão Vu võ thấy tiểu nha đầu không chịu tránh ra thì mất kiên nhẫn, gầm lên vang vọng, thân thể mấy chục Vu võ thành niên tu vi từ võ tông trở lên cùng kêu vang, khí thế hùng hậu tràn vào Diệp Phong.
Gã thản nhiên kéo tiểu nha đầu ra sau lưng, năng lượng khí tức vượt xa mọi Vu võ tại trường tràn ra.
Thần thông biến - - thổ!
Trước mặt toán Vu võ không còn lý trí này, giải thích lắm cũng bằng thừa. Chí ít khuất phục họ đã. Cũng may ở đây không có tù phạm nào, gã không sợ bí mật bị tiết lộ.
Thực lực của gã không khiến các Vu võ sợ hãi, thực tế xưa nay họ không biết sợ là gì. Cảm thụ khí tức của gã, ngược lại kích phát tính hung hãn của họ.
Được mấy tôn cấp Vu võ tu vi cao nhất dẫn dắt, lớp Vu võ đầu tiên vây gã đồng thời phát động Thần thông thuật uy lực kinh nhân.
Áp lực quanh gã trở nên cực kỳ ngưng trọng, khiến người ta thở cũng khó khăn. Gã khẽ thổ ra một ngụm khí, thân hình hơi trầm xuống, bàn tay hơi to lên giơ quá đầu. Trong tích tắc công kích từ bốn phương tám hướng đổ tới thì bàn tay đầy chân nguyên hạ xuống, quét dưới mặt đất.
"Chân không - - bạo!"
Từ trung tâm là gã, đất bằng dấy lên khí lưu kinh nhân, như núi lửa phun trào khuếch tán đi tứ phía. Nền đá cứng gã đặt chân lên lún xuống như tảng đậu hũ bị đập vỡ, thoáng sau xuất hiện một hố sâu.
Bị sóng xung kích này chấn động, chúng Vu võ không chịu nổi, nhao nhao rơi xuống đất. Họ lăn mấy vòng rồi đều tỏ vẻ kinh hãi, đờ đẫn nhìn nhau, đoạn nhao nhao bò ra lễ bái.
"Vu... vương! Vu... vương!" Chúng nhân liên tục lẩm bẩm mấy từ đó.