“Tiểu tử, nể tình huyết thống ngũ hành thánh tộc hiếm có trong linh thú chúng ta, ta không khó dễ ngươi. Ngươi giao nhân loại này cho ta xử lý, ta sẽ đưa ngươi đến một nơi mà linh thú sinh sôi nhiều nhất ở đại lục này. Đợi khi ngươi thật sự trưởng thành, có khi địa vị còn cao hơn ta…” Thanh giao vừa nói vừa nhìn Diệp Phong trong tay Tiểu Hôi.
Tiểu Hôi ôm chặt Diệp Phong lùi lại, hiển nhiên không nguyện ý phối hợp. Khi xưa Diệp Phong từng liều mạng cứ nó, nó coi gã là người thân nhất, dù uy áp của đối phương khiến nó run rẩy tận cõi lòng thì nó cũng không chịu khuất phục.
“Hừ, coi ngươi kìa, đường đường Mộc nguyên thanh linh hầu sao lại quan tâm đến một nhân loại nhược tiểu.” Thanh giao bĩu môi khinh thường: “Để ta ăn thịt y là ngươi tự do. Ngũ hành linh thú có huyết mạch, tiềm lực vô hạn, sao lại khuất phục một nhân loại thực lực chưa đến tứ giai.”
“Ngươi muốn thần phục cũng phải thần phục nhân vật bất phàm như điện chủ của bọn ta.”
Tiểu Hôi quật cường bĩu môi, có vẻ muốn liều mạng với Thanh giao.
Thanh giao không cam lòng quật đuôi xuống, hung hăng nói: “Ngươi không giao ra thì ta ăn thịt cả ngươi. Giờ ngươi còn non, thực lực căn bản không phản kháng được ta.”
Tiểu Hôi nóng lòng lắc tay Diệp Phong, nó biết tay gã có nguyên trạc chứa vật phẩm, cũng biết trong đó có nhiều bảo bối. Tư duy giản đơn của nó cho rằng chỉ cần lấy ra mấy giọt vạn niên linh ngọc dịch, có khi dùng để trao đổi tính mạng gã với Thanh giao. Tiếc rằng nó không phải chủ nhân của nguyên trạc, tất nhiên không thể sử dụng, đâm ra nó cuống lên gãi đầu gãi tay, mắt ầng ầng nước.
"Chi chi!" Tiểu Hôi ré lên với Thanh giao, có vẻ muốn đàm phán. Nhưng Thanh giao ngó lơ, ngây ra nhìn nguyên trạc trên tay Diệp Phong, mắt đầy chấn kinh.
“Nguyên lực thủ trạc! Gừ. Gừ.” Thanh giao đột nhiên gầm lên trầm trầm như sấm động, vẻ mặt cổ quái cực độ. Tựa hồ ngượng ngùng, hối hận…
“Y… y…. y lẽ nào là tiểu tử mà điện chủ thu nhận ba năm trước?” Thân thể khổng lồ của Thanh giao rơi xuống, gầm lên ai oán: “Giao gia lần này gây ra đại họa rồi.”
“Y chưa chết chăng?” Thanh giao thò cái đầu khổng lồ đến xem nhưng bị Tiểu Hôi cảnh giác lách đi.
“Ờ… ờ… chuyện này… ta không muốn ăn thịt y, chỉ muốn kiểm tra thương thế!” Thanh giao cười khan ngượng ngùng, như thể đã làm sai. Nó hiểu rõ sức mạnh mình đã sử dụng, dù là võ tông cũng sẽ bị luồng nguyên lực đó ép nát vụn. Hiện giờ thân thể gã còn hoàn chỉnh là đã vượt khỏi ý liệu của nó.
Bất quá tiểu tử này là đồ đệ của điện chủ, có năng lực đó cũng không phải lạ lẫm gì. Tiểu Hôi hoang mang trước thái độ trái ngược của Thanh giao, cứ bảo vệ Diệp Phong, không để đối phương đến gần.
“Vô duyên vô cớ sao tiểu tử này lại đến địa bàn của giao gia?” Thanh giao thấy Tiểu Hôi không tin thì đành bó tay, cái đuôi khổng lồ khẽ cuốn lấy cả nó và Diệp Phong, lao vút lên không.
Quanh mình Thanh giao dấy lên thủy nguyên năng lượng mềm mại, đỡ lấy Diệp Phong và Tiểu Hôi, thân thể dài thượt như thanh sắc thiểm điện vạch ngang chân trời lao về phía tây.
“À, nghiệt súc đó sau cùng cũng rời Bích Thủy cung rồi hả?” Ninh Thu Vũ khẽ nhướng mày mở cặp mắt hơi nhắm hờ lai, thoáng tỏ ra vui mừng.
Trên Ngọc Nữ phong, Thu Tố Nhã có cảm ứng, mắt ánh lên nghi hoặc: “Lục túc thanh văn giao phụng mệnh y bảo vệ Thẩm Lan, vì sao đột nhiên rời bỏ chức vụ? Lẽ nào y… xảy ra chuyện gì?”
oOo
Thanh giao phi hành không đầy ba canh giờ là rời khỏi Đông thắng Thần châu, tiến nhập Trung bộ Nguyên châu.
Nguyên châu là châu rộng nhất đại lục, gấp năm, sáu lần Thần châu. Khu vực trung tâm có một nơi khiến mọi cường giả đỉnh nhọn của đại lục nghe tên là biến sắc - - Yêu ma sâm lâm.
Đồn rằng Yêu ma sâm lâm không chỉ có nhiều ngũ giai, lục giai yêu thú, mà có cả hoàng cấp thất giai yêu thú! Ngay cả đầu não thất tông tam bang ngũ thế gia đặt chân vào đây cũng gặp nguy hiểm.
Nếu Yêu ma sâm lâm cho có một vài hoàng cấp yêu thú thì không đến nỗi khiến các cường giả đó run rẩy e sợ. Khiến họ kinh sợ hơn hết là ở đây có một vị Yêu vương thực lực vượt xa hoàng cấp yêu thú. Năm xưa ngũ đại thánh giả cùng xuất thủ mà cũng không chiếm được ưu thế với Yêu vương, từ đó Yêu ma sâm lâm trở thành cấm địa của Võ Nguyên đại lục, không ai dám đến gần.
Trời mới tờ mờ, Thanh giao đã bay đến Yêu ma sâm lâm, khu rừng rậm rì phía dưới toát lên linh khí dày đặc khiến nó thư thái.
Tiểu Hôi lúc này đã bớt e dè với Thanh giao, thu nhỏ thân hình bằng bàn tay, hiếu kỳ nhìn cảnh sắc bên dưới, mặt đầy hưng phấn. Là yêu thú, nó có cảm giác trời sinh mình thuộc về rừng rậm, Yêu ma sâm lâm chứa đầy khí tức đồng loại cực kỳ ấm áp và quen thuộc.
Vù. Phía dưới đột nhiên chui ra một ngọn lửa, một con cự điểu cổ mọc lông bảy sắc, toàn thân rực lửa kêu quang quác với Thanh giao: “Lão giao! Không ở lại Bích Thủy cung mà quay về làm gì?”
“Liên quan cái điểu gì đến ngươi!” Thanh giao không khách khí, tốc độ không hề giảm.
Hỏa hồng cự điểu hiển nhiên rất thân thuộc với Thanh giao, vẫy cánh bay theo, kêu lên chói tai: “Ta thuộc điểu thú, việc liên quan đến điểu thì liên quan đến ta. Còn chưa cho ta biết hả?”
“Hỏa loan! Đừng lằng nhằng cản ta cứu người.” Thanh giao ngoạc miệng, Hỏa loan phát hiện trên mình nó còn Diệp Phong đang thoi thóp.
“Cứu người? Ta không nghe nhầm chứ. Lão gia có lòng tốt như thế từ lúc nào? Ồ… Người này sắp chết mà sao sinh mệnh khí tức còn vượng như thế?” Hỏa loan tỏ vẻ hứng thú: “Ngươi đừng cứu nữa, cho ta ăn thịt luôn là xong. Ngươi ở Bích Thủy cung thường được hưởng thụ khẩu phúc, chắc đã chán rồi, ta đây lâu lắm rồi có được ăn thịt người sống đâu. Cho ta, coi như ta nợ ân tình của ngươi.”
“Cứ đánh rắm chó của ngươi đi.” Thanh giao gầm lên: “Mấy mụ đó thỉnh thoảng đưa đến mấy người, không đủ cho ta nhét kẽ rằng. Chán cái đầu ngươi.”
“Có để ăn là tốt rồi. Bọn ta ở Yêu thú sâm lâm, điện chủ nghiêm cấm không được ăn thịt người sống, lại không có mấy tên ngu xuẩn của thất tông tam bang ngũ thế gia đến tìm chết, thật buồn não người.” Hỏa loan lấy làm lạ liếc Diệp Phong: “Thật ra sao ngươi lại có lòng tốt như vậy, vượt ngàn dặm đưa người này về Yêu điện? Lẽ nào ngươi muốn nhờ điện chủ xuất thủ cứu y? Ngươi không ấm đầu chứ hả?”
“Đầu ngươi ấm chứ đầu lão tử thì không.” Thanh giao mắng: “Lần này lão giao xui tận mạng, chốc nữa mà điện chủ trừng phạt thì ngươi phải cầu xin giúp ta đấy.”
“Thật ra ngươi đã làm gì? Có phải bảo vệ bất lực khiến tiểu thư gặp chuyện gì không?” Quanh mình Hỏa loan dấy lên lửa đỏ, hung ý tăng cao: “Thế thì không cần đợi điện chủ trừng phạt, giờ ta giết tên vô dụng ngươi luôn.”
“Mẹ nó chứ, Hỏa loan ngươi đừng gây thêm loạn nữa được không.” Thanh giao e dè vòng qua, gần lên nóng lòng: “Tiểu thư mà có chuyện gì, không cần các ngươi động thủ, lão giao ta đập đầu tự sát lâu rồi.”
Hỏa loan nghe vậy với thu liễm khí thế, cười ngượng ngùng: “Ha ha! Không phải tiểu thư có chuyện gì thì dù ngươi gây ra chuyện lớn thế nào ta cũng giúp được ngươi, thật ra là chuyện gì?”
Thanh giao nhăn nhó: “Ta suýt nữa nuốt đồ đệ của điện chủ… hiện tại y chưa chết, bất quá ta thấy cũng không lâu nữa…”
Hỏa loan kinh ngạc nhìn Diệp Phong, nhận ra nguyên trạc trên cổ tay, liền tỏ vẻ kinh ngạc. Nó bay theo một lúc, đột nhiên đảo cánh bay nhanh sang hướng khác.
“Khụ khụ. Việc này một mình lão giao ngươi đi nhận tội thì hơn… Với thủ đoạn của điện chủ, tiểu tử này chắc không sao, tin rằng điện chủ trừng phạt ngươi cũng không nặng lắm đâu. Ta còn có việc phải đi trước đây.” Đoạn thân hình Hỏa loan khuất vào rừng tậm.
“Hừ, Hỏa loan ngươi đúng là không có nghĩa khí. Ban nãy còn thề sống thề chết giúp ta cơ mà.” Thanh giao run người giận dữ nhưng không làm gì được. Luận tốc độ, nó cưỡi ngựa cũng không theo kịp Hỏa loan, hơn nữa còn phải nhanh chóng đưa Diệp Phong đến chỗ điện chủ.
Nó đành toàn lực phi hành, nửa canh giờ sau đến một di chỉ thoạt trông khá đổ nát.
Di chỉ này giống một dãy cung điện, diện tích chừng mấy trăm dặm, trên những bức tường đá khổng lồ và trụ đá đổ nát còn những hình vẽ và hoa văn cổ xưa, một vài công trình không cao lắm đứng sừng sững, biểu lộ nơi này vốn hùng vĩ tráng quan thế nào. Tiếc rằng hiện giờ trông không khác nào một phế tích.
Giữa di chỉ vẫn còn một cung điện khổng lồ bị cắt mất một nửa đứng sừng sững. Cửa cung điện có hai yêu thú uể oải nhắm mắt dưỡng thần. Nghe thấy Thanh giao, cả hai mới hé mắt nhìn lên không.
Nằm bên trái là một con mãnh hổ khổng lồ lông trắng vằn đen, đuôi như mãng xà vắt lên mình. Bên phải là Cửu vĩ hồ khá nhỏ bé, mớ đuôi to lớn trắng ngần tựa tuyết, cực kỳ đẹp đẽ.
“Lão giao! Sao lại quay về Yêu điện? Xem dáng vẻ hớt hải của ngươi chắc bị ăn đòn hả?” Giọng nói ngọt ngào của Cửu vĩ hồ cực kỳ lọt tai, như tiên âm của tuyệt sắc mỹ nữ.
“Hắc hắc! Tám phần là bị Ninh Thu Vũ đuổi đi, đúng là mất mặt.” Bạch hổ ngoác miệng, không hề khách khí cười nhạo.
“Đánh rắm.” Thanh giao mắng: “Điện chủ có nhà không? Ta phải gặp người ngay, có việc gấp.”