Bên kia điện thoại ngắt kết nối rồi, Nguyệt Tố Song vẫn còn cảm thấy hoang mang, cô vốn chỉ là một người bình thường, làm sao vị chủ tịch đầy quyền lực kia có thể đến đón cô tan làm chứ?
“Anh ấy sẽ đến đón mình thật sao?” Cô hồi hộp nói khẽ. Không có thời gian nghĩ nhiều, cô lưu lại bản thiết kế rồi tắt máy tính đi, sau đó thu gom đồ đạc vào túi rồi đi ra ngoài.
Quả nhiên Vương Kiên không nói đùa với cô, chỉ mười lăm phút sau đã thấy anh lái xe đưa Tiểu Nghiêm đến trước công ty.
“Chị xinh đẹp, em đến đón chị đây!” Vừa nhìn thấy bóng dáng của Nguyệt Tố Song, Tiểu Nghiêm đã vội vàng nhảy xuống xe chạy đến chỗ cô đang đứng reo lên.
“Cảm ơn em, bảo bối nhỏ!” Cô ngồi xuống bế cậu bé đứng lên, còn không quên ôm cậu bé vào lòng cưng nựng.
Vương Kiên cũng từ trên xe bước xuống, anh nhẹ bước đi đến nhìn Nguyệt Tố Song hỏi.
“Cô Nguyệt, chắc là cô cũng chưa ăn gì đúng không? Tiểu Nghiêm cũng chỉ mới ăn chút bánh mì thôi, bây giờ nấu cơm thì cũng trễ rồi, để tôi đưa hai người đi ăn!”
“Chị xinh đẹp, em chờ chị đến đói lả luôn rồi!” Vương Nghiêm phụng phịu ôm lấy cô nói thêm.
“Chị xin lỗi, lần sau sẽ không để em chờ lâu như vậy nữa!” Cô véo nhẹ cặp má phúng phính của đứa trẻ đáp.
“Vậy chúng ta đi thôi!” Nguyệt Tố Song lại quay sang nhìn gật gù đồng ý.
Ba người lại lên xe, Vương Kiên đưa bọn họ đến một nhà hàng sang trọng ở trung tâm thành phố mà anh đã đặt bàn trước. Nhìn bên ngoài đã biết thức ăn ở trong chắc chắn không hề rẻ chút nào, đây là nơi dành cho người giàu.
Vào đến nhà hàng lại làm cho Nguyệt Tố Song cảm thấy choáng ngợp, nhìn menu toàn những món đắt đỏ cô lại thấy hoang mang, cô làm sao có tiền mà vào đây dùng bữa chứ? Một bữa cơm ở đây có thể trả tiền viện phí cho mẹ cô được một tháng trời, cô nào dám tiêu hoang.
Nếu là trước đây khi còn ở Nguyệt Gia, cô sẽ có thể đến những nơi như thế này, nhưng bây giờ thì không. Ai rồi cũng sẽ khác, hoàn cảnh sẽ thay đổi thói quen và sở thích của con người, với cô cũng vậy. Những nơi cao cấp thế này, từ lâu đã trở nên xa vời đối với cô rồi.
Vương Kiên lúc này chú ý đến biểu cảm trên mặt cô, nhưng anh lại không nói gì, chỉ nhìn phục vụ mà gọi món. Vẫn là chiêu cũ, không cần biết cô muốn ăn cái gì, mỗi món đều chọn một phần.
“Cô cứ chuẩn bị trước những món này đi!” Anh gấp menu lại đưa cho người phục vụ nói.
“Chủ tịch Vương, anh gọi quá nhiều món rồi!” Nguyệt Tố Song e ngại nhìn anh lên tiếng.
“Không sao, cô cứ yên tâm mà dùng bữa!” Đáp lại cô là vẻ mặt thản nhiên của anh.
Nguyệt Tố Song cũng không nói gì nữa, cô quả thật từ lâu đã quên đi suy nghĩ của người giàu rồi, cho nên bây giờ chỉ là có chút không quen.
Một lúc sau thức ăn đã mang lên đầy bàn, toàn là những món thượng hạng cao cấp, mùi hương khiến người ta không cầm lòng nổi. Vì sự xuất hiện của Vương Kiên, ngay cả giám đốc nhà hàng cũng đến chào hỏi. “Chủ tịch Vương, chúc anh và gia đình ngon miệng!” Chào hỏi xong ông ấy liền rời đi.
“Công việc của cô vẫn tốt chứ? Có gì khó khăn hay không!” Vương Kiên vừa lấy thức ăn cho Tiểu Nghiêm, lại vừa hỏi cô về chuyện công việc.
“Rất tốt! Nói ra thì tôi hình như vẫn chưa nói lời cảm ơn anh, nếu không có anh thì tôi chắc là không có cơ hội nhận dự án này!” Nguyệt Tố Song cười nhẹ trả lời, về điểm này thì cô thật sự cảm kích anh, vì nếu hoàn thành cô sẽ có thêm tiền lo cho mẹ của mình.
“Cô không cần cảm ơn tôi đâu, tôi làm những việc này đều là do Tiểu Nghiêm mà thôi! Thằng bé rất thích cô, cho nên tôi mới cho cô cơ hội!” Vương Kiên nhàn nhạt trả lời.
“Vậy à? Dù sao thì cũng rất cảm ơn anh!” Nguyệt Tố Song cười đáp, cô có cảm giác không tin tưởng vào lời nói của anh cho lắm, cứ thấy có gì đó không đúng ở đây.
Sau khi dùng bữa tối xong, Vương Kiên lái xe đưa Nguyệt Tố Song và Vương Nghiêm trở về nhà, anh còn cẩn thận đưa hai người đến tận cửa.
“Hôm nay tôi có chút việc bận nên sẽ không ở lại, nhờ cô chăm sóc Tiểu Nghiêm giúp tôi!” Vương Kiên đưa mắt nhìn đồng hồ, rồi nói với cô là mình không thể ở lại.
“Vậy anh cứ đi làm việc của mình đi, tôi và Tiểu Nghiêm vào nhà trước đây, tạm biệt!” Nguyệt Tố Song nghe xong ánh mắt không giấu nổi sự vui mừng, cô thở phào nhẹ nhõm.
“Bảo bối nhỏ, chúng ta vào nhà thôi!” Nói xong rồi cô nhanh chóng đưa Vương Nghiêm vào nhà.
“Cái cô gái này...” Vương Kiên nhìn thấy dáng vẻ của cô lại bật cười thành tiếng. Cô xem anh là dịch bệnh cần tránh sao? Còn chưa kịp để anh nói thêm câu nào đã vội vàng đi vào.
...
Trở về biệt thự nhà họ Vương, Vương Kiên đã thấy Vương Nhất Trì ngồi đó chờ sẵn rồi, hắn đứng lên ngó nghiêng tìm Vương Nghiêm, nhưng lại không thấy cậu bé ở đâu.
“Anh, tiểu bảo bối của em ở đâu rồi? Sao lại không về cùng anh vậy?” Hắn thắc mắc nhìn Vương Kiên hỏi.
“Tiểu Nghiêm hôm nay sẽ không về, thằng bé đang ở nhà của một người bạn!” Anh đưa tay cởi áo khoác ra, rồi mới trả lời hắn.
“Ở nhà người khác sao? Là ai vậy chứ? Tiểu bảo bối của em sao có thể đồng ý ở cùng người lạ?” Vương Nhất Trì tỏ ra đau lòng nói.
“Là một người phụ nữ, cô ấy cũng rất tốt! Cậu yên tâm đi, bởi vì từ bây giờ cậu sẽ bị thằng bé đá ra chuồng gà!” Vương Kiên nhếch môi châm chọc hắn.
“Ở cùng phụ nữ sao? Anh, cô ta là người thế nào, hai người là có quan hệ gì, sao anh lại dám giao tiểu bảo bối cho cô ta? Khoan đã, không lẽ cô ta là đối tượng mà anh muốn kết hôn sao?” Vương Nhất Trí đồng tử mở rộng, hào hứng hỏi một tràng dài.
Lúc này ba mẹ của hai người cũng có mặt, nghe đến đối tượng kết hôn liền bất ngờ, hai người cũng giống Vương Nhất Trì mà hỏi dồn dập.
“Con trai, cô gái đó là tiểu thư nhà ai vậy hả? Còn có gia cảnh như thế nào? Người này có thể tin tưởng sao? Cô ta không phải là muốn lợi dụng con và Tiểu Nghiêm chứ?” Trương Hinh, mẹ của Vương Kiên lo lắng nói.
“Mẹ con nói đúng đó, cô gái đó là người như thế nào? Chuyện này phải điều tra một chút, không nên quá tin người!” Vương Thế Kiệt ba của anh cũng thêm vào, hai người rõ ràng đề phòng Nguyệt Tố Song.
Vương Kiên lúc này thở dài mệt mỏi, anh quả thật chỉ muốn đánh cái tên nhiều chuyện Vương Nhất Trì một trận.
“Cô ấy tên là Nguyệt Tố Song, là một nhân viên của công ty tổ chức sự kiện, cô ấy cũng không phải người xấu! Hai người yên tâm, con chỉ là không có bài xích cô ấy mà thôi, chuyện kết hôn là không có, hai người đừng nghe thằng nhóc kia suy diễn lung tung!”
“Nếu con nói vậy thì hai thân già này cũng yên tâm, nhưng mà con cũng không nên để Tiểu Nghiêm ở cùng người lạ!” Trương Hinh lại lên tiếng, lời bà ấy cũng có đạo lý.
“Hay là vậy đi, con mang cô gái đó đến đây, bọn ta muốn xem thử cô ta là người như thế nào?” Vương Thế Kiệt nhấp một ngụm nước, ông ấy lạnh giọng lên tiếng.
Vương Kiên cảm thấy đầu có chút đau, anh cũng không hiểu sao mọi chuyện lại trở nên như thế này.
Thấy dáng vẻ không vui của anh, Vương Nhất Trì vội lên tiếng khuyên nhủ hai người.
“Ba, mẹ, chuyện này cứ để từ từ đi, dù sao hai người họ cũng mới gặp nhau mà thôi! Nếu như anh hai dám giao Tiểu Nghiêm cho cô ấy, thì anh ấy chắc đã có tính toán, hai người đừng lo lắng quá!”
Hai người nghe hắn nói có lý, cũng gật đầu tán thành.
“Ba, mẹ, giờ cũng trễ rồi, hai người trở về đi! Nghỉ ngơi sớm một chút, như vậy mới tốt cho sức khỏe!” Vương Kiên tìm cớ để mời hai người họ đi về, nếu không anh cũng không biết bọn họ lại muốn hỏi thêm cái gì.
“Thằng nhóc chết tiệt, con là đang chê ông bà già này nhiều chuyện nên mới đuổi về chứ gì? Đúng là không nhờ vả gì được, người làm mẹ này thật đau lòng!” Trương Hinh tỏ ra ủy khuất nói.
“Nếu nó đã đuổi thì chúng ta cũng về thôi, mau đứng lên nào!” Vương Thế Kiệt đưa tay đỡ bà ấy đứng dậy, hai người ra xe trở về.
Hai người họ về rồi anh mới thở phào nhẹ nhõm, nhưng cái đuôi Vương Nhất Trì kia lại dai dẳng bám theo anh dò hỏi.
“Anh, hai người thật sự là không có quan hệ gì sao? Em không tin! Cô ấy là người như thế nào vậy? Nói cho em biết đi! Hai người làm sao mà quen nhau được?”
“Vương Nhất Trì, cậu là rảnh rỗi lắm đúng không? Nếu vậy thì đến phòng làm việc của anh đi, anh giao cho cậu thêm vài dự án lớn!” Vương Kiên nở nụ cười quái dị nhìn hắn đe dọa.
“Không, em chợt nhớ ra là mình bận rồi, em phải về phòng đây! Chúc anh ngủ ngon!” Nghe đến công việc lại làm hắn sợ hãi, vội vàng tìm cớ mà chuồn thẳng.
“Hừ, chỉ được cái nhiều chuyện là giỏi!” Vương Kiên lạnh lùng nói, rồi đi về phòng làm việc.
“He he, anh không nói thì em không biết đi điều tra sao? Nupakachi, hãy đợi đó cho em!” Vương Nhất Trì hoá ra vẫn chưa rời đi, hắn đứng sau góc tường cười ranh ma. “Nguyệt Tố Song? Cái tên nghe cũng rất hay đó!”
Vương Kiên xử lý công việc xong thì về phòng ngủ, anh tắm rửa rồi nằm vật ra trên giường nhắm mắt lại. Lúc này trong đầu anh chỉ xuất hiện hình dáng của Nguyệt Tố Song, nụ cười ngọt ngào làm người ta phải xao xuyến.
Nhớ đến mùi hương của cô lúc sáng, cơ thể của anh lại bắt đầu rạo rực, đây đã là lần thứ ba anh có cảm giác với cô rồi.
“Kỳ lạ thật, sao mình có thể phản ứng khi nghĩ đến cô ấy chứ?” Mới tắm xong nhưng anh lại cảm thấy nóng nực và bức bối khó chịu.
Không thể chịu nổi anh lại vào xối nước lạnh, may mắn là sau đó cảm giác kia cũng dần lắng xuống. Không ngủ được anh liền đi đến quầy rượu, anh rót lấy một ly rượu vang đỏ mà uống cạn.
_____**