Ở đây Vương Nhất Trì cũng đã tra ra được vị trí của Nguyệt Tố Song và Húc Tinh, ngay sau đó Vương Kiên đã ngay lập tức lên xe đến thẳng nơi giam giữ. Trên đường đi, anh không ngừng kéo dài thời gian, để hắn không làm hại đến Nguyệt Tố Song.
''Húc Tinh, tôi biết người chủ mưu chuyện này là cậu có đúng không? Cậu muốn bao nhiêu tiền? Tôi cho cậu!''
Húc Tinh mỉm cười đầy đắc ý. ''Quả nhiên là anh nhận ra tôi, vậy thì tôi không khách sáo nữa, tôi muốn năm mươi triệu đô! Anh thấy thế nào hả, số tiền này với anh đâu có tính là nhiều đúng không?''
''Được, tôi đồng ý! Nhưng với điều kiện là cậu không được đánh cô ấy nữa, nếu không một xu tôi cũng không bỏ ra!'' Vương Kiên thở mạnh nói, anh không tiếc tiền cho Nguyệt Tố Song, anh chỉ muốn cô được an toàn.
''Hahahaa, quả nhiên chủ tịch Vương có khác! Nguyệt Tố Song, cô có biết mình câu được rùa vàng rồi không hả?'' Húc Tinh nở nụ cười lớn nói, hắn không ngờ Vương Kiên vậy mà đồng ý nhanh như vậy.
''Vương Kiên, anh không được đưa tiền cho hắn!Tôi không sao cả, anh mặc kệ tôi đi!” Nguyệt Tố Song lúc này cũng vùng vẫy kêu lên, cô không muốn lại làm phiền Vương Kiên thêm nữa.
''Tiện nhân, bớt nói lại đi! Muốn chết lắm à?'' Húc Tinh tức giận, hắn lại túm lấy tóc cô kéo mạnh.
''Ahhh!'' Nguyệt Tố Song lại đau đớn kêu lên, da đầu cô đau rát đến lợi hại.
Vương Kiên nghe thấy tiếng cô kêu la liền đau lòng. “Đã nói là không được đánh cô ấy, ngươi không muốn lấy tiền nữa sao?''
''Dĩ nhiên tiền thì phải lấy rồi, tôi cũng có đánh cô ta cái nào đâu? Chẳng qua chỉ là muốn cô ta im miệng lại chút thôi, anh yên tâm đi!'' Hắn cười ngạo nghễ đáp. ''Bây giờ anh mang tiền đến bến cảng cho tôi, ở đó sẽ có người thay tôi nhận, khi nào thấy được tiền tôi sẽ thả cô ta ra!''
“Và tốt hơn hết là anh đừng có báo cảnh sát, nếu không cô ta chết thế nào tôi cũng không biết được!” Hắn ngưng lại một chút, rồi khẽ nói vào điện thoại.
''Khoan đã...'' Vương Kiên vẫn còn đang muốn nói gì đó, nhưng hắn đã nhanh chóng cúp máy đi. ''Tên khốn kiếp!'' Mặt anh xám xịt nhìn vào điện thoại, anh thề với lòng nếu như Nguyệt Tố Song mất đi một sợi tóc, anh sẽ bắt hắn trả giá đắt.
“Nhất Trì, con bao lâu nữa thì đến nơi? Mau lái xe hết tốc lực đi, càng nhanh càng tốt!” Lúc này đây anh lo lắng, liền lên tiếng thúc giục Vương Nhất Trì.
“Không xa nữa đâu, chắc khoảng chừng mười lăm phút nữa là đến!” Vương Nhất Trì mặt mày căng thẳng đáp, nãy giờ hắn cũng chạy hết tốc độ cho phép rồi.
....
Bên này Nguyệt Tố Song vì hành động vô sỉ của Húc Tinh mà tức giận, cô không tin là hắn dám lấy cô để uy hiếp Vương Kiên. ''Tên khốn, sao anh dám làm như vậy hả? Từ khi nào anh lại trở nên đê tiện như thế? Lợi dụng một người phụ nữ như tôi để kiếm tiền, anh có còn là đàn ông nữa hay không?”
''Đê tiện? Nguyệt Tố Song, kẻ đê tiện không phải là chị em cô sao hả? Nếu không vì cô và Nguyệt Nhã Hoa, thì Húc Tinh tôi sẽ đi đến bước đường này sao? Húc thị cứ như vậy mà sụp đổ à?'' Hắn trừng mắt nhìn cô hỏi, mang hết tội lỗi đổ lên đầu cô và Nguyệt Nhã Hoa.
''Húc Tinh, đến bây giờ anh còn có thể đổ hết sai lầm của mình lên đầu tôi được sao? Nếu ngay từ đầu anh không động đến tôi, thì cuộc sống của anh bây giờ đã khác rồi! Loại người chỉ biết đến bản thân mình, và đổ lỗi cho người khác như anh, không có kết cục tốt là đáng đời!'' Nguyệt Tô Song đôi mắt đỏ bừng đáp, cô không thể nào chịu nổi một kẻ như hắn được nữa.
Húc Tinh bị lời nói của cô làm cho tức giận, hắn không giữ được lí trí bắt đầu muốn động tay động chân với cô. ''Câm miệng ngay cho tôi!''
Nguyệt Tố Song còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra, cả người đã bị hắn thô bạo đè xuống nền nhà bẩn thỉu. Vốn hắn còn muốn chờ đến khi lấy được tiền rồi mới xử lý cô, nhưng xem ra bây giờ không chờ được nữa rồi.
''Nguyệt Tố Song, xem ông đây hôm nay có chơi chết cô hay không?'' Húc Tinh chế trụ hai tay cô ở đỉnh đầu, tay còn lại hung hăng xé nát chiếc áo sơ mi của cô.
“Cơ thể này của cô đã cho bao nhiêu thằng đàn ông nhìn qua rồi? Cũng nõn nà lắm đấy, không biết là tên Vương Kiên đó đã nhìn thấy qua hay chưa? Chậc chậc, tôi nghĩ hắn không những nhìn thấy mà còn chạm vào rồi, người giống như cô chỉ có cơ thể này là có giá trị đi!” Hắn đưa tay luồn vào chiếc váy ngắn của cô, lại còn dùng những lời nói tục tĩu để nói về cơ thể cô.
Nguyệt Tố Song cả người như hoá đá, một cảm giác kinh tởm đang dâng cao, cô cố gắng vùng vẫy hết sức có thể. “Đồ khốn, anh mau buông tôi ra!”
“Buông cô ra à? Không phải cô rất thích phơi bày thân thể trước mặt đàn ông sao? Hay là vì bây giờ tôi không có tiền, nên cô không muốn tiếp? Yên tâm đi, chờ tôi lấy được tiền của Vương Kiên rồi, nhất định sẽ trả công cho cô xứng đáng! Vậy nên ngoan ngoãn mà phục vụ ông đi, ông đây càng vui thì cô sẽ có nhiều tiền!” Hắn nở nụ cười đầy dâm tà nói.
“Không, không muốn! Mau tránh ra đi!” Nguyệt Tố Song lại tuyệt vọng mà vùng vẫy mạnh, cô không muốn hắn chạm vào cơ thể mình.
Đột nhiên ký ức kinh hoàng năm năm trước lại xuất hiện, lần đó là do Nguyệt Nhã Hoa muốn hãm hại cô, cho nên đã bỏ thuốc vào ly rượu. Kết quả sau khi cô rơi vào mê mang, cô ta lại đưa cô vào phòng khách sạn, để gã đàn ông kia hủy đi thanh danh của cô.
Mặc dù cô không nhớ được gương mặt người đó ra làm sao, nhưng cảm giác kinh hoàng đó cô vẫn nhớ đến tận bây giờ. Nhục nhã và đau đớn, đó là cảm xúc của cô lúc đó, sự dày vò đêm đó vẫn không ngừng bám lấy cô. Điều duy nhất cô biết khi tỉnh lại, là người đàn ông đó đã đi rồi, trước mặt cô chính là gương mặt khinh rẻ và đắc ý của Nguyệt Nhã Hoa và Tăng Thái Thụy.
Sau cái đêm kinh hoàng ngày hôm đó, cô đã bị Nguyệt Hùng đuổi đi, và dòng đời lại đưa đẩy cô phải đi đẻ thuê, bán con kiếm tiền trả viện phí cho mẹ. Có một điều mà Nguyệt Tố Song không biết được, người đêm hôm đó cướp đi đời con gái của cô cũng chính là Vương Kiên.
Động tác của Húc Tinh lúc này càng điên cuồng hơn, hắn như trở thành một con dã thú, ham muốn gặm lấy môi cô.
“Không...không được! Cứu tôi với, ai đó xin hãy cứu tôi!” Nguyệt Tố Song cũng cực kỳ hoảng loạn, cô không ngừng hoảng sợ mà kêu cứu.
“Con điếm chết tiệt, mày dám cắn tao?” Trong lúc sợ hãi, cô đã cắn mạnh vào môi hắn, khiến hắn đau đớn mà buông cô ra.
“Bốp!” Húc Tinh đôi mắt nổi đầy tơ máu, hắn vung tay đánh vào mặt cô một cái thật mạnh, bao nhiêu đó vẫn chưa đủ khiến hắn hết giận, hắn lại liên tiếp đạp vào bụng cô.
Nguyệt Tố Song trời đất như quay cuồng, cô ôm lấy bụng đau đến hít thở không thông.
Hắn lúc này lại tiếp tục đè cô xuống sàn, lần này cô cũng không còn sức lực để kháng cự, chỉ có thể tuyệt vọng mặc cho hắn muốn làm gì thì làm.
“Rầm, Rầm, Rầm!” Đột nhiên một loạt âm thanh lớn vang lên, cánh cửa lớn mục nát ngay lập tức đổ sầm xuống. Sau lớp bụi bẩn một thân ảnh quen thuộc xuất hiện, Vương Kiên cuối cùng đã đến kịp rồi, cả người anh hiện tại toả đầy sát khí.
“Chuyện gì vậy?” Húc Tinh kinh hách nhìn ra ngoài, hắn bây giờ chưa nhận ra người đến là ai.
Chợt nhìn thấy Nguyệt Tố Song cả người thương tích đang nằm dưới thân hắn, quần áo của cô bị xé rách, trên mặt đầy nước mắt ướt đẫm, nộ khí trong lòng anh bốc lên ngùn ngụt. Vương Kiên dùng đôi mắt giận dữ nhìn Húc Tinh, cứ như có thể giết chết hắn bất cứ lúc nào.
“Nhất Trì, tạm thời đừng để ai khác tiến vào!” Nói xong bước chân của anh nhanh đi vào bên trong.
Húc Tinh còn chưa kịp chuẩn bị tinh thần, hắn đã ăn trọn ngay cú đá toàn lực vào mặt, sau đó mất đà mà ngã ra sau. Tiếp theo đó là những cú đánh như trời giáng, làm hắn không thể nào mà đỡ được, chỉ có thể nằm dưới đất chịu trận.
“Tao đã nói là mày không được đánh cô ấy mà, mày không nghe rõ những lời tao nói sao? Thằng khốn, sao mày có thể đánh cô ấy như vậy?” Vương Kiên túm lấy cổ áo hắn kéo lên, anh lớn giọng rống vào mặt hắn.
“Tha...tha cho tôi đi...làm ơn...” Húc Tinh ở dưới mí mắt của anh hiện tại như một con rùa rụt cổ, chỉ biết chắp tay mà cầu xin trước cơn thịnh nộ của anh.
“Tha cho mày sao? Trong từ điển của tao không có từ đó đâu, những gì mày làm với cô ấy, tao sẽ trả lại hết cho mày!” Vương Kiên bây giờ không thể nào bình tĩnh được nữa, anh nghiến răng nghiến lợi trả lời hắn.
“Bốp!” Húc Tinh bị đánh đến thê thảm, hắn nằm dưới đất liên tục quỳ lạy van xin, nhưng bây giờ lời nói của hắn đối với Vương Kiên không có chút giá trị nào cả.
Nguyệt Tố Song nằm cuộn tròn trên đất, đôi mắt cô vô hồn nhìn về phía khoảng không vô định, hai tay ôm lấy cơ thể trần trụi của mình. Mà ẩn sau đó là sự sợ hãi tột độ, cơ thể cô lại bị vấy bẩn một lần rồi lại một lần nữa, đây là điều mà cô không thể nào chấp nhận được.
“Song Song, em không sao chứ? Đừng sợ, anh đến rồi!” Vương Kiên xử lý xong Húc Tinh liền chạy đến bên cạnh cô hỏi han, anh cởi áo khoác của mình choàng lên cho cô, rồi nhẹ nhàng ôm cô vào lòng vỗ về.
Nhưng mà Nguyệt Tố Song lại phản ứng dữ dội, cô sợ sệt hét lên đẩy anh ra. “Đừng, đừng chạm vào tôi!” Cô lui về phía sau, nép mình vào một góc mà run rẩy.
Vương Kiên trong lòng dâng lên một cỗ chua xót, anh dùng giọng điệu nhẹ nhàng nhất cơ thể gọi tên cô. “Song Song, là anh đây mà! Em không nhận ra anh sao? Ngoan nào, bây giờ không ai có thể làm hại em được đâu, đừng sợ! Chúng ta về nhà thôi, Tiểu Nghiêm vẫn đang chờ em về!”
_____**