Quỳnh Hoa ngước lên nhìn Lê Đình Long kỹ một chút, lâu một chút. Sau đó liền cười khổ, mếu máo trả lời.
“Tôi không muốn”
“Tại sao?”
“Vì nếu quên đi hiện tại rồi, cũng đồng nghĩa tôi sẽ quên mất người tôi yêu. Tôi không muốn, không muốn mà, không muốn một chút nào”
Cô nhìn anh vừa khóc vừa lắc đầu lia lịa trông đến thật thương tâm, thật tội nghiệp.
“Đau như vậy rồi cô vẫn thấy chưa đủ à? Vẫn muốn tiếp tục hành hạ trái tim mình sao?”
“Có những thứ tuy nó buồn..nhưng nó đẹp, có những việc tuy nó đau…nhưng mà nó đáng nhớ, vậy thì làm sao có thể quên đây?”
“Cô đang dần đánh mất bản thân mình vì anh ta rồi đấy, cô không nhận ra ư? Rose vui vẻ và tràn đầy năng lượng đâu rồi”
“Tôi không biết, cũng không muốn biết”
“Trời ơi, tôi phải nói sao với cô đây?”
“Tôi yêu anh ấy, anh ấy biết. Anh ấy không yêu tôi, tôi cũng biết. Không sao hết”
“Bây giờ tôi mới hiểu một điều, tình yêu là cố chấp”
“Anh ấy không yêu tôi cũng được, chỉ mình tôi yêu anh ấy, là đủ rồi”
Cô nói xong thì đứng thẳng dậy, lạnh nhạt nhìn Lê Đình Long nhẹ gật đầu.
“Cảm ơn, lúc này đã giúp tôi. Tôi có việc cần phải đi”
“Đêm hôm rồi, cô đi đâu. Lên xe tôi đưa cô về”
“Anh yên tâm, tôi cần cho mình một câu trả lời trước khi trả lời câu hỏi vừa nãy anh đã hỏi tôi”
“Vậy được, nếu cần tôi, hãy gọi cho tôi”
Anh nói xong rồi quay ra xe, anh hiểu lúc này cô cần một khoảng lặng, chỉ có bản thân cô mới có thể cứu vãn chính mình được, không ai có thể giúp cô được điều đó. Khi cô đủ đau rồi cô sẽ tự mình bước qua được nỗi đau, nhanh thôi.
………………………………………………….
Ở một nơi khác, tại quán bar Tuấn Anh đang ngồi, không khí càng về đêm càng sôi động hơn, Tuấn Anh đã uống khá nhiều, đôi mắt buồn bã nhìn ra xa, anh cũng mệt mỏi chứ không hề thoải mái gì, anh cảm thấy bản thân không có tâm trạng để chơi nữa, vội đứng dậy bước ra ngoài để trở về.
Đang chuẩn bị mở cửa xe thì bất ngờ anh đã bị một người kéo lại, chưa kịp đình hình là chuyện gì thì người trước mặt đã lập tức đấm cho anh một cú thật mạnh. Tuấn Anh hơi lảo đảo, ngẩng lên nóng giận nhận ra là Gia Vỹ, cũng nổi điên không kém đưa tay đấm thật mạnh vào khuôn mặt anh ta. Hai người cứ thế liên tiếp đánh nhau, giằng qua giằng lại giống như hai đứa trẻ. Lệ Ny ở bên trong chạy ra thấy liền lao tới ngăn cản.
“Hai người đang làm gì vậy”
Gia Vỹ liền đưa tay chỉ vào mặt Tuấn Anh quát to.
“Đồ hèn, nói đi..tại sao mày lại làm tổn thương cô ấy như vậy?”
“Mày có quyền gì mà xen vào giữa chuyện vợ chồng tao?”
“Là thằng đàn ông hãy sống sao để người khác còn có chút tôn trọng”
“Thế phải sống như thế nào? Sống như mày mới đáng được tôn trọng hả?Làm người thứ 3 vui lắm phải không?”
“Mày điên rồi hả Tuấn Anh, mày nghĩ Quỳnh Hoa là loại người đó”
“Hai người trời sinh một cặp, thật sự rất hợp nhau”
Tuấn Anh nhìn Gia Vỹ cười khẩy, nhếch mép nói.
“Thằng khốn, rồi mày sẽ hối hận..vì quyết định ngày hôm nay”
“Tao sẽ chống mắt lên xem, mày và người phụ nữ mà tao vứt bỏ hạnh phúc được bao nhiêu”
Anh nói xong thì liếc mắt quay người đi, những câu nói tàn nhẫn của anh khiến Gia Vỹ cũng nhất thời không thích nghi nổi. Bực mình khẽ thở dài lắc đầu và bỏ ra về.
…………………………………………………………………
Lang thang mãi đến mức hai chân đã mỏi, mắt cũng vì khóc nhiều mà mờ đi. Cô cũng đến được nơi mà cô muốn đến. Biệt thự Trần Gia nơi ghi dấu bao nhiêu kỷ kiệm, bao nhiêu hạnh phúc của anh và cô, nay im ắng và buồn bã lạ thường. Cô ngây ngốc nhìn vô trong mà lòng rất muốn được mở cổng bước vào. Cô đứng yên ở đó lắng nghe từng dòng ký ức cứ chạy về trong tâm trí, chua xót dâng lên đến cổ họng, cô lại không nhịn được mà ôm mặt khóc nức nở. Càng yêu nhiều bao nhiêu thì tổn thương trong cô càng sâu bấy nhiêu, càng nhớ thương bấy nhiêu thì những uất nghẹn càng đầy.
Một giọng nói hiền từ vọng ra khiến cho cô chợt giật mình.
“Cô chủ, sao cô chủ về mà không vào nhà”
“Tôi….”
“Để tôi mở cổng cho cô chủ nhé, mà sao cô chủ lại khóc vậy. Có phải cô giận nhau với cậu chủ không?”
“Không”
Cúi mặt Quỳnh Hoa trả lời giọng buồn bã, nếu chỉ là giận nhau thì thật tốt biết mấy.
“Cậu chủ chưa về đâu, mấy hôm nay cậu về trễ lắm, cô đứng đây chờ e rằng sẽ lạnh”
“Không sao đâu”
“Vậy thôi tôi đi vào, không phiền cô chủ nữa nhé”
Căn nhà quen thuộc, những người quen thuộc, mảnh vườn quen thuộc, tất cả đều khiến cô thấy nhớ nhung rất nhiều, nhưng phút chốc đã phải xem như là xa lạ, cô thật là có chút không chịu nổi cảm giác này.
Quỳnh Hoa quyết định sẽ đứng ở đây chờ anh, cô nhất định phải gặp được anh đêm nay. Cô không muốn mình từ bỏ anh dễ dàng như vậy.
Phía xa xe của anh đã về tới, không chần chừ thêm nữa cô chạy vụt ra chặn ngang xe anh, mắt nhìn chằm chằm vào bên trong. Anh nhìn thấy cô thì có chút bất ngờ, mở cửa xe bước ra ngoài và tiến về phía trước.
“Lại là cô”
“Là em”
“Cô không biết đã rất khuya ư, tôi cần nghỉ ngơi”
“Thật sự, anh không muốn nghe em giải thích sao?”
“Không”
“Không thể cho em thêm một cơ hội nữa sao?”
“Không”
“Nếu như em nói, em không muốn chia tay với anh, liệu anh có….”
“Chia tay đi”
“Anh nói sao?”
“Chúng ta….chia tay đi”
Một câu rất đơn giản của anh thôi phát ra trên môi khiến cho cô đau lòng khôn xiết, cố nén nước mắt lòng, nuốt đắng cay thấm sâu vào tim, cô nhìn thẳng vào mắt anh thật lâu thêm một lần nữa, nhỏ nhẹ đáp.
“Em cứ nghĩ sự dịu dàng của mình có thể cho anh chút niềm tin, em cứ nghĩ sự cố gắng của mình có thể cho anh chút cảm động. Em cứ nghĩ, sẽ chạy đến, bên anh không rời sẽ có thể xoá đi những vết thương anh đã tự mình lầm tưởng. Nhưng, có lẽ em đã quá ngây thơ, vì mong muốn xảy ra kỳ tích, anh sẽ quay lại. Chúng ta sẽ bắt đầu lại những ngày tháng trước đây. Sự thật, anh càng không cần. Hoá ra, sự tha thứ trong lòng anh nó không hề tồn tại, em đã mạnh mẽ hết sức rồi.”
Cô vừa nói mà thấy nghẹn đắng ở cổ họng, nước mắt cứ thế lăn xuống lăn xuống, thật sự vô cùng khó chịu. Anh vẫn vậy chỉ nhìn cô im lặng không lên tiếng, khoảnh khắc này cô thấy mình bất lực và tuyệt vọng nhiều lắm rồi, cô biết mình chẳng thể níu kéo được anh nữa, anh vô tình tới mức dù là trong tưởng tượng cô cũng không dám nghĩ ra. Chỉ muốn là đứng bên cạnh anh, nói hết những gì mình muốn nói, rồi cô sẽ đi.
“Từ bây giờ, anh không nắm tay em, thì em sẽ tự đút tay vào túi áo. Không có anh cùng ăn những đồ ngon thì em sẽ tuỳ tiện ăn một món ở bên ngoài, cũng…không anh mua thuốc cho em mỗi khi em đổ bệnh, em sẽ tự mình chăm sóc bản thân. Nhưng anh, thì đừng như vậy nhé, hãy tìm một cô gái tốt, cùng nhau già đi, cùng nhau trải nghiệm, cùng nhau thực hiện, cùng nhau hạnh phúc. Và hãy nhớ đi ngủ sớm, vì em sẽ luôn cầu mong cho anh những giấc ngủ ngon”
“Cô không cần lo cho tôi, chỉ cần…lo tốt cho bản thân mình là được”
Anh nhìn cô, đỡ lạnh lùng hơn một chút, bất giác nói một câu khiến cô thấy được an ủi phần nào. Cô tháo chiếc lắc trên tay, chiếc lắc mà vô cùng trân quý và gìn giữ đặt lại vào lòng bàn tay anh, nhẹ mỉm cười bình thản lên tiếng.
“ Em không thể sẵn sàng để cho người khác vứt bỏ em như thế nữa, cũng không thể mang theo tất cả cảm xúc tiêu cực để ép buộc bản thân mình phải quên anh hết lần này tới lần khác, rồi lặng lẽ rời đi với sự thất vọng. Em cũng có tự trọng, cũng có giá trị, có tôn nghiêm. Đến đây thôi, là đủ rồi, em sẽ…trả anh về với thế giới của anh.”
Chiếc lắc tuột khỏi tay Tuấn Anh mà vô tình rơi xuống đất, cô chấp nhận quay lưng. Trước khi tạm biệt Quỳnh Hoa vẫn nói muốn nói một lời cuối dành cho anh.
“Em đồng ý chia tay. Từ nay không xuất hiện trước mặt anh nữa, nếu sau này trong khoảnh khắc nào đó anh chợt nhớ đến em. Đừng nghĩ, đừng khóc cũng đừng quay đầu lại. Cứ cho là em đã thật sự biến mất rồi”
Bước chân đi mà lòng đau nhói, cô và anh đã chính thức rời xa nhau như vậy, không một lý do, không một câu hỏi, không một lỗi lầm. Chỉ tại hai trái tim chưa đủ cảm thông, bao dung và thấu hiểu. Chuyện gì đến rồi cũng sẽ đến, khi chúng ta không còn tin tưởng nhau nữa, thì chia tay sớm muộn gì cũng là đáp án sau cùng.
Trong cuộc đời này, gặp được nhau là do duyên số, nhưng đi cùng nhau hay không lại là sự lựa chọn, ai cũng có quyền lựa chọn lấy điều mình thực sự cần, không phải cứ yêu nhau là sẽ bên nhau lâu dài, sẽ được ở bên nhau mãi mãi. Chỉ tiếc rằng bốn từ bên nhau nhau mãi mãi lại cứ không ngừng âm ỉ cháy trong cô.
Con người là vậy đấy, bạn có thể nhìn thấy nỗi đau của người khác nhưng không thể cảm thấu, cho nên trong nỗi đau của chính mình cũng chỉ có mỗi mình bạn cô độc nhận lấy mà thôi.
Có những mối tình không thể đi đến đích cuối để rồi đọng lại trong tâm những ký ức khiến ta thắt lòng mỗi khi hoài niệm.
Sau tất cả.... vẫn là chia tay!
……………………………………………………………………..
Mỗi một người trong chúng ta sẽ có những chuyện không phải là hiểu ra rồi người ta mới thấy bình thản, mà là khi bình thản rồi mới thật sự hiểu ra. Quỳnh Hoa nở một nụ cười nhàn nhạt đi về, cô đã không khóc nữa, đôi khi nói ra được hết lại là một điều rất tốt, bây giờ cô thấy nhẹ lòng hơn rồi, dù vẫn còn yêu vẫn còn nhớ, vẫn còn thương và vẫn còn đau.
Nhưng không còn dày vò day dứt. Dù sao, cô cũng đã làm hết sức của mình, sau này cũng không cần phải hối hận nữa.
Rút điện thoại trong túi xách, cô gọi điện cho Gia Vỹ, cô muốn gặp và nói với anh một số chuyện. Rất nhanh đầu dây bên kia đã vang lên tiếng trả lời.
“Em đang ở đâu vậy, anh rất lo lắng cho em”
“Em không sao, em ổn rồi. Em có thể gặp anh một chút không?”
“Nhắn tin địa chỉ cho anh. Ngồi đó chờ anh, anh sẽ tới”
“Dạ”
Cô nghe theo lời Gia Vỹ, uể oải ngồi xuống bên vệ đường, nhìn xung quanh rồi khẽ thở dài một tiếng, có câu nói tâm lặng như nước, thế nhưng nước càng tĩnh lặng thì càng khó đoán, lại có câu êm đềm như mây, thế nhưng mây càng êm đềm thì lại càng cô quạnh. Trải qua bao nhiêu chuyện, cô cũng đã nhận ra, mình phải nương theo cuộc sống này mà đi tiếp, vì có những chuyện mình càng muốn làm chủ lại càng không thể làm chủ, không ai trong số đông có thể thay đổi vì ta, chỉ có ta mới phải thay đổi để tồn tại và hoà lẫn vào trong đó.
Mỗi một điều mất đi đều rất đáng tiếc, nhưng không phải vì đáng tiếc mà chúng ta có thể xuôi theo dòng nước, bỏ mặc tất cả được. Tình yêu quan trọng đấy, nhưng không phải cứ mất đi tình yêu thì chúng ta sẽ phải chết, có chăng là nỗi đau này sẽ rất khó để nguôi ngoai.
Người ta không thể cười hai lần trước một câu chuyện vui đã có cũ, nhưng có thể khóc rất nhiều lần cho một thứ tình cảm đã đi qua.
Thấy được là một chuyện, hiểu được là chuyện khác, và nhận ra được là chuyện rất khác nữa. Thấy, hiểu, nhận ra là 3 điều cô đã học được từ câu chuyện này.
Đây sẽ là lần đầu tiên và cuối cùng, cô yêu một người theo một cách cố gắng như thế, ngây thơ như thế và dũng cảm như thế!
Gia Vỹ từ đằng xa đi tới, thấy cô thất thần với hình bóng nhỏ nhoi thì không kiềm chế được cảm xúc đang trào dâng mãnh liệt. Chạy nhanh đến vội ôm lấy cô.
“Đi về với anh”
Quỳnh Hoa nhẹ đẩy anh ra khỏi người mình, mỉm cười lên tiếng.
“Không, em gọi anh tới là chỉ muốn cảm ơn anh”
“Cảm ơn anh vì điều gì?”
“Cảm ơn vì đã cứu em 2 lần ở Trung Quốc, nếu không có anh không biết bây giờ em còn được đứng ở đây như thế này không nữa”
“Em biết chuyện đó rồi sao?”
“Dạ, ngày đó được anh cứu, anh bịt mặt lại em không rõ, vào tới khách sạn em lại trong tích tắc ngất đi, nên….”
“Những gì anh làm cho em, anh không cần em phải biết, cũng không cần em mang ơn. Anh tự nguyện, và ngược lại, còn cảm thấy rất vui vẻ vì những điều đó”
“Em biết là vậy, nhưng em vẫn một lần nghiêm túc và chân thành nói, cảm ơn anh! Cảm ơn anh những lúc em khó khăn nhất, khờ khạo nhất anh đã giúp đỡ em, không một chút e dè hay tính toán. Có lẽ kiếp trước em sống tử tế nên kiếp này em mới may mắn gặp được anh”
“Là anh, anh là người may mắn vì được gặp em đó. Một cô gái dễ thương, hiền lành, luôn mang niềm vui đến cho người khác”
“Sau này em có thể quên đi ai, nhưng có một điều chắc chắn là em sẽ không quên anh”
“Sao đột nhiên em lại nói như thế?”
“Chỉ là, đang có chút tâm trạng nên em muốn nói thôi, không có gì”
“Em biết thứ buồn cười nhất khi em trưởng thành là gì không? Là em để bản thân mình giống hệt kiểu người em từng ghét. Anh nhớ trước đây, khi anh thổ lộ với em là anh thích em, nhưng em lại chỉ coi anh là tri kỉ, em đã khuyên anh, hãy sống vì mình, hãy cho mình cơ hội, trên đời này không có duy nhất một người khiến anh có thể yêu.Vậy nên, anh hi vọng, Quỳnh Hoa trong mắt anh sẽ mạnh mẽ đối diện với khổ đau từ chính tâm hồn mình và bước qua nó. Em sẽ lại là một cô gái tràn đầy năng lượng như anh đã từng quen.Anh và em, có thể không là yêu. Có thể không là gì. Nhưng nhất định phải thật vui vẻ mỗi khi nghĩ về nhau, và chúng ta nhất định phải sống một cuộc đời có ý nghĩa, được không?”
“Nhất định vậy”
“ Trước khi đưa em về căn hộ để em nghỉ ngơi, anh có thể ôm em một cái chứ?”
“Được”
Cái ôm chứa đầy sự ấm áp mà Gia Vỹ dành cho cô, nó như là một sự xoa dịu, một sự an ủi, một sự sẻ chia, một sự thấu hiểu. Không cần phải nói ra nhưng trong lòng thì như đã rõ. Cô tin chắc rằng, nếu không có cô Gia Vỹ cũng sẽ sớm tìm được một hạnh phúc trọn vẹn, vì anh xứng đáng với điều đó. Tình cảm này mãi mãi là một hồi ức đẹp trong lòng cô, cô khẽ nhìn anh thầm nói. Tạm biệt Gia Vỹ, chúc anh tất cả, tri kỷ của em!
Chỉ có Gia Vỹ không hề biết rằng, sau cái ôm đó, chính là chia ly!
4 năm sau.