Editor: đỗ song nhi (yên yên)
Hôm nay, anh đã cảm thấy A Vĩ vẫn luôn nói nhảm không ngừng, không ngờ ra khỏi đồn cảnh sát cậu ấy còn nhiều lời hơn.
“Không phải tôi nói chuyện vô ích. Kiều Thiếu! Tôi nói cho anh biết, thân là một người đàn ông, bây giờ anh nên ở bên cạnh chăm sóc phu nhân mới đúng!” Biết rõ tính tình người đàn ông trong xe là như thế nào nên A Vĩ nghĩ mình nên nhắc nhở một câu.
Nhưng anh nói xong liền bắt gặp ánh mắt lạnh lẽo của Kiều Trác Phàm.
Cái nhìn này rõ ràng muốn nói: Hiện tại Kiều Thiếu không muốn gặp Tiếu Bảo Bối!
Đón nhận ánh mắt ấy, trái tim nhỏ của A Vĩ lập tức run lên: Ơ, Kiều Thiếu định cô đơn cả đời hay sao?
A Vĩ rất muốn hỏi nhưng môi vừa mấp máy, Kiều Trác Phàm lại nhìn tới khiến sống lưng cậu vô cùng lạnh lẽo.
Cái nhìn kia lại biểu thị ý: Hiện tại anh cũng không muốn nghe nhắc đến tên Tiếu Bảo Bối!
Lần này, A Vĩ càng nghi ngờ hơn nữa.
Buổi sáng, lúc ra ngoài, mặc dù Kiều Thiếu có chút kỳ cục nhưng rõ ràng là Kiều Thiếu đã xuống, nước lấy cớ trả điện thoại để đi tìm Tiếu Bảo Bối mà?
Chỉ cần một cái liếc mắt cũng có thể nhận ra Kiều Thiếu muốn mượn cơ hội kia để chủ động làm lành với Tiếu Bảo Bối.
Nhưng sao bây giờ lại như thành một người khác vậy?
Cậu còn nhận ra Kiều Thiếu không muốn nói đến Tiếu Bảo Bối?
Rốt cuộc hôm nay đã xảy ra chuyện gì?
Hiện tại Kiều Thiếu bày ra dáng vẻ “Người lạ chớ tới gần” còn chưa tính, đến cả tên Tiếu Bảo Bối cũng không muốn nghe?
Chẳng lẽ...
A Vĩ cảm thấy anh nên thay đổi góc độ nói chuyện mới được!
“Kiều Thiếu....”
“Cậu con mẹ nó ấp a ấp úng cái gì? Còn không nhanh lái xe đi?” A Vĩ vừa mở miệng, Kiều Trác Phàm giống như không kìm chế nổi lửa giận, bắt đầu phát hỏa khắp nơi. Cuối cùng, không cẩn thận đốt tới trên người A Vĩ.
Bị Kiều Thiếu hét một tiếng, A Vĩ lập tức khởi động xe, chạy như bay tới tập đoàn Đế Phàm.
Kiều Trác Phàm thấy xe rời khỏi sở cảnh sát đáng ghét, sắc mặt thoáng dễ nhìn một chút. Nhưng cũng chỉ giới hạn ở mức không dọa A Vĩ sợ mà thôi.
“Kiều Thiếu, tôi biết bây giờ anh đang rất bực bội, nhưng có việc tôi nhất định phải báo cáo với anh!” Lúc xe sắp đến công ty, A Vĩ mới chậm rãi mở miệng.
Quả nhiên, lúc này Kiều Trác Phàm đã bớt tức giận một chút. Do đó, khi A Vĩ lên tiếng lần nữa, anh cũng không to tiếng, chỉ lạnh nhạt hỏi: “Chuyện gì?”
Mặc dù nét mặt của Kiều Trác Phàm biểu hiện rất bình tĩnh. Nhưng A Vĩ biết rõ nếu bây giờ anh nói ra việc Kiều Trác Phàm không muốn nghe thì Kiều Trác Phàm tuyệt đối có năng lực trừng trị để A Vĩ trở nên dễ bảo hơn.
A Vĩ thấy đáy mắt lạnh lẽo của Kiều Trác Phàm qua kính chiếu hậu, lặng lẽ nói tiếp: “Là cái que lúc sáng anh cho người điều tra!”
A Vĩ rất thông minh, không trực tiếp nhắc đến tên Tiếu Bảo Bối nhưng lại nói về việc liên quan đến cô.
“Que nhỏ?” Kiều Trác Phàm không kêu A Vĩ im lặng mà hỏi ngược lại, điều này chứng minh thật ra anh rất muốn biết đó là đồ chơi gì?
“Vâng, Tiểu Chí vừa gọi điện thoại cho tôi nói đó là một cái que thử thai!”
Lúc nói lời này, A Vĩ còn lặng lẽ nhìn kính chiếu hậu, quan sát khuôn mặt của Kiều Trác Phàm.
Chỉ thấy gương mặt anh vừa rồi còn tức giận nhưng lúc nghe thấy ba chữ “Que thử thai” thì lập tức ngây ngẩn cả người. Ngay cả điếu thuốc anh định lấy ra hút vì phiền não cũng bị anh bóp nát. Những điều này chứng minh tâm trạng anh đang hồi hộp, căng thẳng.
Có lẽ A Vĩ muốn kích thích người đàn ông này nên không nói thẳng. Kiều Trác Phàm ngồi hơn nửa ngày cũng không nghe được câu trả lời như mong muốn liền dùng mắt lạnh lẽo để biểu đạt tâm tình không vui của mình, sau đó mới mở miệng: “Nói tiếp!”
“Hơn nữa trên cái que đó có hai vạch đỏ chứng minh người dùng nó đã có thai!”
Lúc A Vĩ tuyên bố tin tức này, người phía sau lập tức ra lệnh: “Dừng xe!”
Không thể nghi ngờ, hai chữ “mang thai” A Vĩ vừa nói đã hoàn toàn lấy mất tâm trí của Kiều Trác Phàm!
Kiều Trác Phàm không quên que nhựa nhỏ trong miệng A Vĩ là chính tay anh lấy ra từ trong túi xách của Tiếu Bảo Bối.
Vậy vật đó là của Tiếu Bảo Bối rồi!
Vậy Tiếu Bảo Bối đã... có thai?
Nghĩ tới đây, Kiều Trác Phàm không khỏi nhớ lại hai lần gặp Tiếu Bảo Bối, tinh thần của cô đúng là không tốt lắm. Cô không chỉ gầy đi mà gương mặt luôn có chút mệt mỏi.
Những biểu hiện đó giống với trước khi cô sảy thai. Vậy..
Giây phút đó, gương mặt luôn u ám, lạnh lẽo từ sau khi ra khỏi đồn cảnh sát của người đàn ông đột nhiên ôn hòa, khóe miệng khẽ giương lên.
Nụ cười này xua tan những u ám trên khuôn mặt Kiều Trác Phàm.
A Vĩ nhìn thấy hết tất cả những biến hóa kia, trong lòng lặng lẽ khen chính mình vừa rồi đã dũng cảm mạo hiểm như vậy.
Chẳng qua nhiệm vụ của anh mới chỉ thực hiện được một nửa, còn một nửa cần nhanh chóng hoàn thành. Nghĩ tới đây, A Vĩ lại nói tiếp: “Căn cứ theo kết quả điều tra của Tiểu Chí thì chính xác là phu nhân đã có thai. Cho nên tôi đoán hôm qua cô ấy rất mong được gặp anh để chia sẻ niềm vui này!”
Kiều Trác Phàm nghe được những lời này, vẻ mặt hớn hở dần dần cứng lại.
Theo như A Vĩ nói, sau khi Tiếu Bảo Bối biết mình mang thai liền hưng phấn muốn chia sẻ niềm vui với anh, vì vậy hôm đó cô mới để điện thoại và cả cái que thử thai trong túi xách của mình.
Nhưng lúc ấy anh đã làm cái gì?
Anh không cho cô có cơ hội mở miệng, còn dẫn theo một người phụ nữ khác…
Nhớ lại vẻ mặt tuyệt vọng lúc ấy của Tiếu Bảo Bối, Kiều Trác Phàm vô cùng hối hận.