Hôn Nhân Bất Ngờ: Đoạt Được Cô Vợ Nghịch Ngợm

Chương 355: Chương 355: Bắt cá hai tay! 2




Editor: Mèo (meoancamam)

Nhưng vì sao vừa nghĩ đến phải buông tay Nhạc Dương, trái tim của anh liền giống như bị người khác bóp chặt.

“Tiếu Bảo Bối...” Diệp Tử Hi giữ chặt tay Tiếu Bảo Bối, giải thích chút gì đó với cô.

Nhưng dường như Tiếu Bảo Bối đã không muốn cho anh cơ hội giải thích hay che dấu nữa rồi.

“Nhà mấy người không phải đã sớm sắp xếp tốt đối tượng kết hôn cho anh rồi sao? Người kia, chính là Mã Viện Viện nhà họ Mã! Đừng cho là tôi không biết, người vừa nãy là Mã Viện Viện! Diệp Tử Hi, anh không thể ích kỷ như vậy!” Nếu không thể kết hôn với Nhạc Dương, thì không nên chậm trễ thanh xuân tốt đẹp của cô ấy, đúng hay không?

Mã Viện Viện này, Tiếu Bảo Bối biết.

Trước kia công ty Mã gia còn hợp tác với Tiếu gia một đoạn thời gian.

Vậy nên trong khoảng thời gian đó, Tiếu Bảo Bối và Mã Viện Viện rất thân quen.

Nhưng mà về sau, Tiếu gia bởi vì mấy người Tiếu Vi mà Tiếu gia đi xuống. Sau đó, Mã gia liền lựa chọn cành cao để bám vào, hợp tác với người khác. Mà đối tượng hợp tác chính là Diệp gia.

Từ sau đó, Mã Viện Viện và Tiếu Bảo Bối cũng rất ít khi qua lại. Đến cả khi gặp nhau, Mã Viện Viện cũng ít khi chủ động chào hỏi với Tiếu Bảo Bối.

Dường như bởi vì nhà Tiếu Bảo Bối không có tiền, Mã Viện Viện liền cảm thấy Tiếu gia nhà cô thấp hơn Mã gia một đoạn. Sợ nếu sau này vẫn qua lại với Tiếu Bảo Bối, những người thuộc tầng lớp với bọn họ sẽ cảm thấy Mã Viện Viện cô sẽ giống như kém một bậc.

Ban đầu, Tiếu Bảo Bối còn không phát hiện ra điều này, không thiếu lần thấy Mã Viện Viện đã chủ động chào hỏi cùng cô ta. Nhưng dần dần, cô phát hiện nụ cười và phép lịch sự mỗi lần Mã Viện Viện đáp lại càng ngày càng ít. Hơn nữa sau này mỗi lần chạm mặt, Mã Viện Viện giống như tránh còn không kịp. Khi đó, Tiếu Bảo Bối mới ý thức được, thì ra người ta có ý muốn cách xa cô.

Từ sau lần đó, Tiếu Bảo Bối liền không tìm Mã Viện Viện chơi nữa. Thậm chí mỗi lần gặp Mã Viện Viện, cô cũng sẽ không lại chủ động chào hỏi.

Nhưng có những người đã quen biết từ xưa

Dù cho có gặp lại, vẫn có thể dễ dàng nhận ra.

Cho nên, vừa rồi dù tính Tiếu Bảo Bối chỉ thấy bên mặt của cô gái kia nhưng cô vẫn có thể vừa liếc mắt liền nhận ra đó chính là Mã Viện Viện.

Hơn nữa tiệc rượu lần đó, cha của Diệp Tử Hi cũng cố ý cùng người ở đó lộ ra “việc vui” sắp tới của hai nhà...

Mà hiện giờ, Diệp Tử Hi lại ở cùng một chỗ với Mã Viện Viện trong giờ làm, đây còn không chứng minh được cái gì nữa ư...

Bỏ lại những lời này, Tiếu Bảo Bối liền xoay người đi.

Nói cũng đã nói đến việc này, cô tin tưởng năng lực lý giải (hiểu được) của Diệp Tử Hi cũng không kém vậy.

Về phần Nhạc Dương bên đó, Tiếu Bảo Bối cảm thấy cũng đến lúc nói cho cô ấy những điều này rồi.

Nhưng trong nháy mắt khi cô xoay người kia, Diệp Tử Hi lại đuổi theo phía sau, lần nữa nắm cổ tay cô.

“Tiếu Bảo Bối, đừng nói những việc này cho Nhạc Dương được hay không?”

Thực ra Diệp Tử Hi cũng không rõ vì sao bản thân sẽ sợ hãi vì Nhạc Dương biết được việc này như vậy.

Luận khí chất, luận vẻ ngoài, luận dáng người, Mã Viện Viện nhà họ Mã đều áp đảo Nhạc Dương.

Nhất là hiện giờ, Mã gia cũng đã đồng ý hứa hẹn miễn là người hai nhà kết hôn, tương lai những tài sản mà con gái Mã Viện Viện thừa kế cũng sẽ đưa cho Diệp Tử Hi kinh doanh.

Của cải Mã gia hiện đang có ở trong thành phố A một chút cũng không kém so với Diệp gia bọn họ.

Những cái này, không chỗ nào không hấp dẫn đối với Diệp Tử Hi.

Nhưng nghĩ đến khi Nhạc Dương biết được chuyện giữa anh ta và Mã Viện Viện, trái tim Diệp Tử Hi không hiểu sao giống như bị bóp nghẹn. Nhất là vẻ mặt sẽ thất vọng sau khi Nhạc Dương biết được những điều này, anh càng thấy khó chịu.

Cho nên anh theo bản năng xin Tiếu Bảo Bối đừng nói những việc này cho Nhạc Dương.

Lại bị Tiếu Bảo Bối cho hay: “Diệp Tử Hi, tôi chỉ cho anh thời gian một tuần tự mình thẳng thắn thành khẩn! Qua lúc đó, tôi sẽ tự mình nói cho Nhạc Dương!”

Mặc kệ là tình cảm kiểu gì, đều cần một khoảng thời gian để ổn định đi?

Nhưng nếu sau thời gian này, Diệp Tử Hi không chịu thẳng thắn nói với Nhạc Dương, vậy cô cũng không ngại tự mình nói những điều này cho Nhạc Dương.

Bỏ lại những lời này, Tiếu Bảo Bối xoay người rời đi.

Đến chút thời gian ở lại đợi Diệp Tử Hi đồng ý với những lời của cô cũng không có.

Mà nhìn Tiếu Bảo Bối rời đi, Diệp Tử Hi lại lâm vào mâu thuẫn và xoắn xuýt.

Anh có thật sự muốn thành thật với Nhạc Dương về những điều này không?

Anh rõ ràng, một khi thành thật với Nhạc Dương rồi, cũng có nghĩa là tất cả hạnh phúc và ngọt ngào giữa bọn họ trong khoảng thời gian này sẽ không còn nữa. Mỗi người bọn họ sẽ đi một ngả, bọn họ sẽ như người xa lạ...

Nhưng những điều này, Diệp Tử Hi đều không muốn.

Nhưng bỏ Mã Viện Viện, vứt bỏ quyền thừa kế nhà họ Mã sắp tới tay, Diệp Tử Hi càng không thể...

Anh ta nên lựa chọn như thế nào đây?

Diệp Tử Hi phát hiện, từ khi anh sinh ra đến giờ, đây là vấn đề để đánh giá lựa chọn khó nhất...

- - đường phân cách - -

“Bảo Bối, bên này!”

Đúng hẹn xuất hiện tại nơi Nhã Dương hẹn sẵn, Tiếu Bảo Bối trông tinh thần có chút không tốt.

Mà Diệp Tử Hi cũng không biết có tật giật mình hay không, đến bây giờ vẫn chưa xuất hiện.

“Nhạc Dương...” Sau khi Tiếu Bảo Bối ngồi xuống, có chút muốn nói lại thôi.

Lúc này, trong đầu cô không ngừng lóe lên hình ảnh Diệp Tử Hi ở cùng một chỗ với Mã Viện Viện ngày hôm nay.

Cô hận không thể trực tiếp xé ra bộ mặt thật của Diệp Tử Hi để Nhạc Dương nhìn thông suốt.

Nhưng lại nghĩ đến thời hạn mình đã đồng ý trước khi rời đi, cô lại chỉ có thể im lặng.

“Mau ngồi đi! Đừng giả thục nữ với mình nữa, hôm nay mình chọn đều là món cậu thích ăn!” Nhạc Dương nhìn thấy dáng vẻ này của Tiếu Bảo Bối còn tưởng cô vẫn bởi vì trước khi bọn họ không nói việc hai người qua lại cho cô mà tức giận, liền ân cần nhét đôi đũa vào tay Tiếu Bảo Bối.

Thực ra Nhạc Dương cũng biết chút chuyện này không thể ảnh hưởng được cảm tình giữa cô và Tiếu Bảo Bối. Chỉ cần cô hơi khuyên nhủ Tiếu Bảo Bối, cậu ấy không sớm thì muộn sẽ nguôi giận thôi.

Vì để Tiếu Bảo Bối sớm ngày tiếp nhận bản thân ở cùng Diệp Tử Hi, hôm nay Nhạc Dương lại phi thường ân cần.

Vốn chọn một bàn lớn thức ăn không nói, lúc này cô còn liên tiếp gắp món ăn Tiếu Bảo Bối thích vào trong bát cô.

“Tại sao không ăn vậy? Hương vị mấy món này vẫn không sai nha!” Quán ăn này cũng là gần đây cô thường xuyên tới cùng Diệp Tử Hi.

Bởi vì nơi này vừa ở chỗ khá là xa, còn có một phòng riêng. Bởi vậy cũng sẽ không làm người khác nhìn thấy Diệp Tử Hi...

Được rồi, Nhạc Dương thừa nhận, tuy hẹn Tiếu Bảo Bối ăn cơm nhưng cô vẫn lo ngại đến cảm nhận của Diệp Tử Hi, đặt địa điểm ăn cơm tại những nơi sẽ không đụng tới người quen.

Làm như vậy quả thật có lỗi với Tiếu Bảo Bối, nhưng cô...

Cô vẫn không cách nào bỏ qua cảm nhận của Diệp Tử Hi.

“Diệp Tử Hi anh ta đâu?” Vốn dạ dày có chút khó chịu, hiện giờ lại bắt gặp Diệp Tử Hi ở cùng một chỗ với Mã Viện Viện, trước mắt một bàn đồ ăn tốt trước mặt này lại càng khiến chút khẩu vị của Tiếu Bảo Bối cũng không còn.

Lại quét mấy món cá trên bàn, Tiếu Bảo Bối hạ đũa, hỏi.

“Anh ấy nói hiện giờ anh ấy có chút việc, chờ một lúc nữa mới tới!” Nhạc Dương cười nói. “Cậu cũng đừng so đo mấy thứ này với anh ấy, cậu cũng biết anh ấy sắp thừa kế Diệp thị rồi, bận chút cũng phải!”

Dường như Nhạc Dương luôn luôn giúp Diệp Tử Hi nói chuyện.

Nhưng Tiếu Bảo Bối nghe, trong lòng không biết là cảm thụ gì.

“Nhạc Dương, cậu chẳng lẽ chưa từng nghi ngờ Diệp Tử Hi một lần nào sao?”

Bận?

Bận là một cái cớ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.