(*) biệt lai vô dạng: hi vọng bạn vẫn khỏe kể từ lúc chúng ta chia tay
Editor: Mèo (meoancamam)
“Kiều thiếu, xin chào!”
“Diêm tiên sinh, biệt lai vô dạng!”
Hình ảnh hai người đàn ông chào hỏi rồi bắt tay nhau, đương nhiên ai cũng đã thấy quá quen thuộc.
Nhưng khoảnh khắc hai người bắt tay, trong không khí dường như lại bắn ra tia lửa như có như không.
Nhất là một câu “Biệt lai vô dạng” kia của Kiều Trác Phàm, trên mặt anh vẫn luôn treo nụ cười có chút trào phúng. Giống như đang nhắc nhở Diêm Soái rằng nơi được quấn băng gạc trên đầu Diêm Soái chính là do Kiều Trác Phàm anh ra tay đấy.
Cũng bởi vì điều này, không khí lúc này trở nên có chút quỷ dị.
Đại khái là chuyện đầu Diêm Soái bị Kiều Trác Phàm đánh cho u đầu mẻ trán, ngoại trừ Thái Nghi Giai thì ai cũng biết!
Đặc biệt là A Vĩ, anh vẫn nhớ được khoảnh khắc Kiều Trác Phàm rời khỏi cục cảnh sát đã vứt lại câu nói kia!
Nếu không có mấy cái người nhiều chuyện nhân lúc hỗn loạn gọi điện thoại báo nguy thì Kiều Trác Phàm anh nhất định sẽ đánh Diêm Soái đến cả đời đều đừng nghĩ rời khỏi cửa!
Cho nên khi nhìn thấy tình cảnh này, A Vĩ suýt nữa nhịn không được mà ôm bụng cười lăn lộn.
Bởi vì anh cảm thấy, Kiều thiếu của bọn họ quả thật thủ đoạn cao siêu!
Đặc biệt là lại còn nhắc đến việc anh khiến cho Diêm Soái u đầu mẻ trán ngay trước mặt hai người phụ nữ là Tiếu Bảo Bối và Thái Nghi Giai, quả thực là trâu bò.
Nhìn xem, lúc Diêm Soái bị nhắc nhớ lại chuyện này, trên đầu liền bốc hơi rồi này. Có thể nghĩ được trong lòng anh ta hẳn tức giận thế nào! Thử nghĩ xem, đâu có ai muốn đứng giữa đường lớn liền bị tình địch của mình dù chỉ một cái lý do cũng không cho liền trực tiếp đánh đến không phân biệt tốt xấu chứ? Thế nhưng còn bị đánh đến nằm thẳng ở viện mấy ngày, đến nỗi hiện tại trên đầu còn quấn băng gạc.
Thế nhưng dù Diêm Soái có tức giận thì trước mặt hai người phụ nữ này cũng không thể thừa nhận năng lực của anh ta không sánh được với Kiều Trác Phàm. Cho nên lúc này đành phải âm thầm chịu đựng, anh ta cũng chỉ có thể nuốt xuống.
Nhưng mà, Diêm Soái trông không giống như một kẻ chịu ngậm bồ hòn làm ngọt.
Nhìn anh lúc này đi, dù chỉ bắt tay cùng Kiều Trác Phàm cũng lộ ra dáng vẻ nhe răng trợn mắt liền hiểu.
Được rồi, tuy gần đây bởi vì không tìm được một bộ phim truyền hình có thể khiến Tiếu Bảo Bối hài lòng mà A Vĩ bị Kiều Trác Phàm xử lý nhiều lần đến ai oán liên tục. Nhưng hiện giờ nhìn thấy Diêm Soái cũng bị y hệt mình, dáng vẻ bị Kiều Trác Phàm làm cho tức đến giận sôi, nháy mắt anh liền cảm thấy thoải mái không ít.
Nhìn đi, không phải cũng có người y hệt A Vĩ anh, cũng bị Kiều Trác Phàm khiến thành cái vậy sao?
Cho nên, A Vĩ cảm thấy mình một chút cũng không còn khổ sở.
Còn Tiếu Bảo Bối ư?
Thật ra ngay lúc nhìn thấy Kiều Trác Phàm và Diêm Soái bắt tay nhau, mấy thứ khi nãy khiến cô văng nước miếng khắp nơi liền biến mất không còn một mảnh.
Trước mắt cô chỉ cảm thấy, tại sao hình ảnh Kiều Trác Phàm và Diêm Soái bắt tay nhau liền có thể suy diễn thành một màn tình cảm mãnh liệt bắn ra bốn phía rồi?
Chẳng lẽ, Kiều Trác Phàm và Diêm Soái mới là chân ái?
Một đời này, là Tiếu Bảo Bối cô ngăn cản bọn họ?
Được rồi, ngay tại lúc hai người đàn ông vì Tiếu Bảo Bối mà tranh giành nhau lại không hề biết cô nàng nào đó lại đang bắt đầu suy nghĩ linh tinh, YY quan hệ giữa hai người bọn họ...
Nếu như bọn họ biết được, khẳng định về sau đánh chết cũng sẽ không bắt tay trước mặt Tiếu Bảo Bối. Không, chính là tiếp xúc tay chân cũng không có.
“Kiều thiếu, đã có duyên gặp nhau trong này, không bằng chúng ta tới so tài!” Sau khoảng thời gian ngắn ngủi đứng sóng đôi với Kiều Trác Phàm, Diêm Soái liền không phụ sự mong đợi của mọi người mở miệng.
Đối với lời này của Diêm Soái, ngoài ý muốn nhất chính là Thái Nghi Giai.
Dù sao, trong mấy lần gặp mặt trước, Diêm Soái vẫn luôn biểu hiện khiêm tốn nhã nhặn. Nhất là nụ cười không quan tâm hơn thua kia dường như đã xâm nhập vào trong lòng Thái Nghi Giai.
Tuy Thái Nghi Giai hơi có chút thiện cảm đối với người đàn ông hào hoa lịch sự này nhưng cô vẫn luôn cảm thấy, người này giống như trong lúc vô ý vẫn luôn kéo ra một tấm màn, ngăn cách cách hai người bọn họ.
Tại giờ phút này, Thái Nghi Giai mới phát hiện thì ra những gì người đàn ông này thể hiện ra trước kia, giống như là một mặt nạ của anh.
Cũng chỉ tại một lúc nào đó đặc biệt, chiếc mặt nạ này mới có thể bị xé mở.
Mà lúc này, Kiều Trác Phàm chỉ nói mấy câu liền dễ dàng gỡ xuống mặt nạ này của anh ta, điều này khiến cho Thái Nghi Giai khó hiểu không thôi.
Mà khi Thái Nghi Giai nhìn thấy một màn này của bọn họ đến sững sờ thì Kiều Trác Phàm đã mở miệng: “Tiên sinh Diêm có cái gì muốn so tài? Luận quả đấm, tôi cảm thấy tiên sinh Diêm hẳn đã rõ thắng thua mới đúng!”
Khi nói hết lời, Kiều Trác Phàm còn cố ý dừng ánh mắt trên băng gạc trên đầu Diêm Soái.
Một khắc đó, Thái Nghi Giai mới ý thức được điều gì đó.
Thì ra, vết thương trên đầu này của Diêm Soái là do Kiều Trác Phàm gây ra?
- -- ------ ------ ---
Mình vừa kiểm kê lại những chương cuối thì phát hiện ra, hai chương cuối cùng cộng lại với nhau gần 200 trang word, đồng nghĩa với việc đường cách mạng còn dài, mong các đồng chí tiếp tục chiến đấu...