Hôn Nhân Bất Ngờ: Đoạt Được Cô Vợ Nghịch Ngợm

Chương 384: Chương 384: Chúng ta rất nhanh sẽ lại gặp mặt Vs bánh bích quy tình yêu




Editor: đỗ song nhi (yên yên)

“Tiếu Bảo Bối, nhìn xem mình mang gì tới cho cậu này!”

Tiếu Bảo Bối đang ngồi ngẩn người trong quán cà phê, một vật đen sì trực tiếp lọt vào tầm nhìn của cô.

“Cái gì vậy?” Tiếu Bảo Bối đã cầm được cái túi màu đen bay ở trước mặt mình, trợn mắt nhìn Nhạc Dương đang đứng ở một bên, tốc độ mở túi ra cũng không giảm chút nào.

Sau giờ cơm trưa, Tiếu Bảo Bối liền nhận được điện thoại của Nhạc Dương nói muốn uống trà chiều với cô.

Mặc dù trước kia bọn họ rất thường xuyên uống trà cùng nhau, nhưng kể từ khi Nhạc Dương cùng Diệp Tử Hi ở chung một chỗ thì số lần càng ngày càng ít đi.

“Hồ ly? Thật là xinh đẹp!” Tiếu Bảo Bối vốn tưởng rằng Nhạc Dương lại cho cô một món trang sức nào đó, bình thường lúc Nhạc Dương mua trang sức, sẽ nhân tiện mua một phần cho cô.

Chỉ là khi Tiếu Bảo Bối vừa mở ra liền hét lên đầy kinh ngạc. Một cái túi da nhỏ có mặt hồ ly màu đỏ yên lặng nằm ở trong túi.

“Biết ngay cậu sẽ thích mà. Lúc vừa nhìn thấy mình liền dự định mua ngay. Ai nghĩ tới lại gặp phải một người phụ nữ làm người ta chán ghét muốn cùng mình tranh giành, thiếu chút nữa là bị giành mất.”

Nhạc Dương nhẹ nhàng vài ba câu, đem chuyện lúc sáng kể sơ qua.

Nhưng trên thực tế, cô vì muốn giành được cái túi hồ ly da này đã hao hết sức của chín trâu hai hổ.

Buổi sáng, sau khi kết thúc một vụ án, nhân dịp tâm tình tốt cô dự định đến cửa hàng gần đó xem một chút. Mấy cái kẹp tóc trong nhà đều bị Diệp Tử Hi làm hư, cô định mua mấy cái, thuận tiện cũng cho Tiếu Bảo Bối một ít.

Có điều vừa bước vào cửa hàng, Nhạc Dương liền bị chiếc túi có mặt hồ ly treo trên vách tường đó hấp dẫn tầm mắt.

Cái túi này quả thật rất đẹp mắt, cô cũng thích.

Nhưng Nhạc Dương cũng biết, Tiếu Bảo Bối thích nhất chính là thu thập những chiếc túi hồ ly như vậy, nếu mua cái này về đưa cho Tiếu Bảo Bối, có thể cô ấy sẽ vui mừng thật lâu.

Vì vậy, Nhạc Dương không chút suy nghĩ, cô mới vừa gọi nhân viên phục vụ đem cái túi trên vách tường lấy xuống, thì có một người phụ nữ khác cũng bước vào cửa hàng này.

Trang phục cô ta mặc trên người, trang sức đeo trên cổ đều là hàng hiệu, vừa nhìn đã biết tiểu thư nhà giàu. Người như vậy, vào cửa hàng bình thường như vậy căn bản là không có bất kì vật gì có thể lọt vào mắt. Cho nên lúc đó Nhạc Dương cũng không để ý nhiều đến sự tồn tại của cô ta.

“Cô rất thích cái túi xách kia?” Đúng lúc đó, người phụ nữ kia lại đột nhiên hỏi.

“Hả?” Nhạc Dương liền sững sờ, cô ta đang nói chuyện với cô sao? Nhưng vấn đề là cô không quen biết người phụ nữ này.

Không đợi Nhạc Dương đáp lại, cô ta lại hỏi: “Cô sẽ mua cái túi xách tay này sao?”

Lúc này cô ta chỉ vào cái túi hồ ly Nhạc Dương dự định mua cho Tiếu Bảo Bối.

Lần này, Nhạc Dương không do dự mà trả lời: “Đúng. Tôi sẽ mua!”

Bởi vì Tiếu Bảo Bối thích cái túi này. Hơn nữa, Nhạc Dương cũng lo lắng cửa hàng giống như vậy, mỗi kiểu dáng cũng chỉ có một cái, nếu bỏ qua thì về sau cũng không biết khi nào mới có thể mua được.

Người phụ nữ kia chắc cũng thích cái túi xách kia, hỏi thăm Nhạc Dương có mua hay không, nếu không cô ta sẽ mua nó. Nhạc Dương chính là nghĩ như vậy.

Dù sao, chưa bao giờ Nhạc Dương nghĩ tới tiểu thư nhà giàu sẽ tranh giành một cái túi không phải hàng hiệu với mình, còn là một chiếc túi không hề bắt mắt.

Chỉ là, biểu hiện lúc này của cô ta liền khiến Nhạc Dương muốn rớt cả mắt kính.

Vốn tưởng rằng khi cô trả lời như vậy, cô ta sẽ không tiếp tục tranh giành với cô nữa, ai ngờ cô ta lại đột nhiên lấy ra một xấp tiền từ trong chiếc túi LV của mình. Độ dày đó cũng xấp xỉ hai vạn tệ.

Cô ta trực tiếp đem xấp tiền đó nhét vào quầy thu ngân, nói: “Bán cái túi xách kia cho tôi, số tiền còn lại sẽ là của cô!”

Sau khi người phụ nữ đó nói xong những lời này, hai người còn lại đều kinh ngạc đến ngây người.

Vì đây không phải là hàng hiệu, cũng không phải làm từ chất liệu gì tốt, đại khái cũng chỉ tốn khoảng trăm tệ mà thôi, vậy mà người phụ nữ này lại đưa ra hai vạn.

Điều này làm cho suy nghĩ ban đầu của Nhạc Dương cho rằng cô ta chỉ muốn xác định cô có muốn mua cái túi này không liền thay đổi, Nhạc Dương lập tức nhướng mày.

“Cô có ý gì?” Nhạc Dương hơi tức giận, trừng mắt nhìn cô gái.

Cái túi này rõ ràng là cô đã kêu tính tiền rồi mà. Nhưng lúc này người phụ nữ đó lại tới tranh giành, đây không phải là rõ ràng cô ta có ý kiến đối với Nhạc Dương cô?

Nhưng so sánh với lửa giận của Nhạc Dương, cô ta chỉ là tùy ý sờ một ít tóc của mình, một bộ khinh miệt xem thường Nhạc Dương cùng với số tiền trên tay của cô: “Cô không phải đã thấy sao? Tôi muốn cái túi này, hơn nữa tôi ra giá rất cao.”

“Rõ ràng tôi đã thấy nó trước, cũng đã yêu cầu tính tiền rồi.” Nhạc Dương nhấn mạnh.

“Nhưng không phải là cô còn chưa trả tiền hay sao? Nếu cô thích, cô cũng có thể tranh giành với tôi!” Hình như cô ta không xem lời nói của Nhạc Dương thành chuyện gì to tát, tiếp tục đi đến chiếc gương bên cạnh thử đeo khuyên tai, một bộ dạng thướt tha, duyên dáng.

“Chỉ là, tôi nghĩ rằng chủ quán sẽ không bán nó cho cô đâu, người nào trả giá cao hơn thì sẽ có được nó đúng hay không?” Lúc nói lời này, cô ta liền nhìn sang cô nhân viên thu ngân bên kia.

Mà ý của chủ quán là như thế nào, Nhạc Dương tạm thời không biết. Giờ phút này cô chỉ chuyên chú nhìn người phụ nữ này, hình như muốn từ trong đầu của mình tìm kiếm ra chút manh mối gì.

Thật ra, khi làm luật sư, Nhạc Dương luôn nghĩ thắng bại là chuyện thường xảy ra. Do vậy cũng tự nhiên kết không ít thù hận không rõ ràng.

Cho nên khi người phụ nữ này tới tranh đoạt đồ cô muốn mua, cô tự nhiên sẽ nghĩ vì phương diện này. Nhưng kiểm tra mọi ký ức trong đầu của mình, Nhạc Dương cũng không tìm được chút ấn tượng nào về cô ta.

“Cô là ai?” Nhạc Dương cau mày, hỏi.

“Tôi là ai, cô không phải suy nghĩ nữa. Cô chỉ cần biết, tôi muốn cái túi này.” Đôi tay người phụ nữ vòng ở trước ngực, vẻ mặt cao quý lạnh lùng nhìn Nhạc Dương nổi giận. Vẻ mặt cô ta giống như đang nhìn một thằng hề béo ú diễn trò trước mặt mình.

“Vậy thì tốt, tôi cũng nói cho cô biết. Hôm nay, cái túi này tôi cũng muốn!” Coi như không phải vì Tiếu Bảo Bối thì cũng vì tự ái của mình, Nhạc Dương bắt đầu kêu.

“Ha ha, cô phải mua được cái túi này nha!” Mặc dù hai vạn không nhiều, nhưng đây không phải là hàng hiệu, cũng không phải là một cái túi chất lượng cao gì, hình như người phụ nữ này cũng cho rằng Nhạc Dương không nhất định sẽ mua nó.

“Ha ha... Điều này dễ dàng thôi!” Nhạc Dương trực tiếp lấy điện thoại di động của mình ra.

Quả thật, cô không giống thiên kim tiểu thư nhà giàu có, làm sao lại mang theo nhiều tiền như vậy. Chỉ là hôm nay cô mới vừa thắng một vụ kiện nên cũng không đến nỗi không có được từng ấy tiền. Chỉ là Nhạc Dương cũng biết, cửa hàng giống như như vậy sẽ không có quẹt thẻ.

Lấy điện thoại di động ra, Nhạc Dương trực tiếp gọi cho trợ lý của mình: “Bây giờ em đưa ba vạn đến trong cửa hàng gần văn phòng luật sư của chúng ta giúp chị.”

“Ừ, nhanh lên!”

Cúp điện thoại, Nhạc Dương nhìn về phía người phụ nữ này lần nữa.

“Cô thấy rồi đó, người của tôi sẽ rất nhanh đưa tiền tới đây. Cái túi này, tôi cũng chắc chắn phải có được.” Ngoài miệng nói nhẹ nhàng như vậy nhưng trong lòng Nhạc Dương rất nhức nhối.

Vụ kiện hôm nay coi như là trắng tay rồi, còn phải bỏ ra nhiều tiền như vậy mới có thể mua cho Tiếu Bảo Bối cái túi có mặt hồ ly này. Lập tức, Nhạc Dương liền suy nghĩ khi gặp nha đầu này, phải lừa gạt lại cô như thế nào cho thật tốt mới được.

Nhìn Nhạc Dương thật sự lấy ra ba vạn để mua một cái túi, ngược lại cô gái chỉ cười.

“Ha ha, được. Hôm nay quả thật cô mạnh hơn so với tôi, nhưng có thể sau này cô không còn mạnh hơn tôi nữa đâu.” Khi nói đến hai chữ “Về sau”, cô ta thâm ý cười với Nhạc Dương một tiếng.

Ánh mắt mang theo sự khiêu khích đó làm cho lòng Nhạc Dương không nắm chắc được.

Người phụ nữ này rốt cuộc là ai?

Tại sao mới vừa gặp mặt, cô ta liền không ngừng khiêu khích cô.

Nhạc Dương còn chưa suy nghĩ ra đáp án của vấn đề này, cô trợ lý đã chạy tới.

“Nhạc tỷ, đây là ba vạn tệ chị cần.”

“Chỉ là, tại sao đột nhiên chị lại cần tiền gấp như vậy?” Tiểu trợ lý có chút buồn bực.

Đợi sau khi cô thở hổn hển mấy cái mới ý thức tới bầu không khí bây giờ có cái gì đó không đúng.

Cô nhìn vòng quanh cửa hàng này, phát hiện bên trong vốn không có đồ vật sang trọng gì cần dùng đến ba vạn tệ.

Nhìn lại, đứng bên cạnh Nhạc tỷ có một người có vẻ là tiểu thư nhà giàu. Hai người này từ sau khi cô đi vào vẫn nhìn nhau.

Trên mặt Nhạc tỷ không có nửa điểm nụ cười, giống như mỗi lần trước khi mở phiên toà, vẻ mặt máu lạnh, khát máu đó như muốn lan ra cả ngàn dặm. Mà cô tiểu thư không biết tên kia thì lại mang theo ý cười. Giống như trước sát ý của Nhạc tỷ, cô ta một chút cũng không có cảm nhận được.

Chỉ là tiểu trợ lý cũng rất nhanh từ trong mắt cô gái kia đọc được sự khinh thường của cô ta đối với Nhạc tỷ.

“Nơi này không có chuyện của em, em đưa tiền cho chị, sau đó quay về nơi làm việc đi!” Hiển nhiên Nhạc Dương không muốn khiến trợ lý của mình cũng cuốn vào việc này. Theo như cô quan sát, người phụ nữ này cũng không dễ dàng đối phó như thế.

“Ồ!” Sau khi bị Nhạc Dương la như vậy, tiểu trợ lý vội vàng đem tiền đưa cho Nhạc Dương.

“Tiền đây, hiện tại cái túi này là của tôi.”

Nhạc Dương đem ba vạn tệ đưa lên phía trước, cũng nhanh chóng đem túi xách có hình con hồ ly ôm vào trong ngực của mình.

Nhìn một màn này, cô gái lại cười lạnh giống như không nhìn thấy gì. Sau đó, cô ta liền xoay người bước đi.

Có điều, khi cô ta sắp đi ra khỏi cửa hàng đột nhiên lại một lần dừng bước.

“Nhạc tiểu thư, rất nhanh chúng ta sẽ lại gặp mặt. Xin nhớ kỹ, tôi tên là Mã Viện Viện.” Bỏ lại câu nói này, cô ta cười khẽ rồi rời khỏi cửa hàng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.