Một màn này khiến cho Anna cảm thấy có chút kỳ lạ.
Vì sao cô lại có cảm giác giống như là anh út vạn bất đắc dĩ có chuyện gì đó cần phải rời đi ngay lập tức vậy?
Nhưng mà Anna nhanh chóng có câu trả lời cho chuyện này.
“Bắt đầu ăn đi! Những thứ này đều do anh vất vả lắm mới làm ra, bọn em một
miếng cũng không thể lãng phí!” Trước bàn ăn, Duật Tiểu Gia tự tay xới
mỳ ý đưa cho bọn họ.
Vẻ mặt của Anna thì hưng phấn, vì đây là lần đầu tiên cô được nhìn thấy và nếm đồ ăn mà anh Duật nấu. Nhưng mà so
với cô thì sắc mặt của Khuynh Tiểu Gia nhăn nhó tới cực điểm.
“Anh, em thực sự no rồi!” Nhìn đĩa mỳ ý to đùng ở trước mặt, Khuynh Tiểu Gia cảm thấy gân xanh trên trán nổi hết lên.
“No cái gì mà no? Nếu như anh không lo cho em và Tam Nhi đủ ba bữa cơm, đến lúc đó mẹ sẽ lại la anh!”
Hôm nay chị Lưu không được khỏe, nên về nhà.
“Vậy Tam Nhi đâu?” Đàm Khuynh nhìn xung quanh: “Nếu như đây là phần của Tam Nhi, em để dành cho em ấy là được rồi!”
“Tam Nhi nói là hôm nay nó định đi tới tập đoàn để thực tập, đã xuất phát
rồi!” Anna có lòng tốt giải thích. Nhưng chính xác mà nói là sau khi Tam Nhi biết hôm nay mấy anh ở nhà nấu cơm, nên đã bị dọa sợ mà chạy tới
trường học rồi.
Mà Khuynh Tiểu Gia nghe nói như vậy thì vẻ mặt xám xịt.
“Được rồi, đừng khách sáo với anh!” Duật Tiểu Gia với bộ dạng phóng khoáng, sau đó còn tiếp tục gắp mì cho bọn họ.
Khuynh Tiểu Gia nhìn chằm chằm vào đĩa mỳ đang bốc hơi nóng kia, chỉ cảm thấy thế giới này có chút ngổn ngang.
Mà Lăng Công Chủ thì trong lòng đầy chờ mong, gắp một đũa mỳ bỏ vào miệng.
Vẻ mặt vốn trang tràn đầy ngọt ngào và vui vẻ, giống như là là cô vợ nhỏ
chờ chồng làm cho cô bữa cơm tình yêu, nhưng mà sau khi nếm thử một
miếng thì trong nháy mắt sắc mặt của cô lập tức đổi thành màu sắc khác.
(Ha ha tội nghiệp Anna và Kiều Trác Phàm, Tiếu Bảo Bối và Duật Tiểu Gia
nên về cùng một đội vì nấu ăn ‘quá ngon’!)
Ngay cả Khuynh Tiểu Gia nhìn thấy cũng có chút không đành lòng, trực tiếp đưa cho cô một ly nước ấm.
“Như thế nào? Ngon lắm đúng không!” Dường như
Duật Tiểu Gia không nhìn thấy vẻ mặt của Anna, mà tiếp tục truy hỏi.
Sau đó Anna với gương mặt tràn đầy nước mắt cố gắng nuốt trôi những sợi mỳ kia.
Cuối cùng Anna cũng hiểu, vì sao sau khi anh út nghe thấy Đàm Duật nấu cơm
thì lập tức muốn xoay người bỏ chạy giống như gặp quỷ vậy.
Thì ra đồ ăn mà anh Duật nấu thật sự là có thể khiến cho người ta mất mạng!
“Khụ khụ khụ...” Đây là món mỳ ý vừa mặn lại vừa cay, là lần đầu tiên trong
đời Anna ăn. Cảm giác cay xè kia, quả thực khiến cho cô không thể nào
tin được.
“Ăn từ từ thôi, cũng không ai tranh với em. Trong phòng bếp vẫn còn rất nhiều.” Duật Tiểu Gia nhìn thấy cô ho khan có chút khổ
sở, nên rất săn sóc an ủi cô.
Mà câu nói này khiến cho vẻ mặt của hai người càng trở nên u ám hơn.
“Được rồi, mau ăn đi!” Nói xong anh ta cũng ngồi xuống, cầm đũa lên bắt đầu ăn.
Thực ra thì cho tới lúc này Anna đang mong đợi Duật Tiểu Gia phát hiện ta đồ ăn mình nấu khó nuốt như thế nào, sau đó kêu bọn họ đừng ăn nữa.
Nhưng mà sau khi Duật Tiểu Gia ăn một miếng vào miệng, rõ ràng là anh ta nhíu mày lại. Nhưng ngay sau đó, anh ta lại làm như không phát hiện ra điều
gì, bắt đầu ăn rất nhiệt tình.
Nhìn thấy điều này Anna đã bắt đầu tuyệt vọng.
Rốt cuộc thì khẩu vị của Duật Tiểu Gia bị làm sao vậy, lại có thể ăn được đồ ăn biến thái như vậy?
Mà Khuynh Tiểu Gia ở bên cạnh, thì lại nhìn Anna với vẻ mặt “Anh ấy đã hết thuốc chữa rồi”.
“Còn không ăn nhanh một chút? Chẳng lẽ muốn anh đút cho bọn em sao?” Được
rồi, Duật Tiểu Gia thân là con trưởng nhà họ Đàm, từ nhỏ tới lớn chăm
sóc cho em út trong nhà coi như là rất tận tình chu đáo.
Nhưng vấn đề là Khuynh Tiểu Gia thà rằng anh ta không hoàn thành trách nhiệm.
Mỗi lần mẹ và dì Lưu không thể nấu cơm được, thì đều là Duật Tiểu Gia chủ động nấu cơm.Mà mỗi lần nấu cơm thì đều cực kỳ bi thảm và khó ăn.
Nhưng mà anh ta chỉ cần có một chút thịt, thì thứ gì đó cũng có thể ăn được
hết. Nhưng mà những người khác thì lại không giống như vậy. Khẩu vị nặng như vậy quả thực là bọn họ có chút không tiếp nhận được.
Nhưng mà Duật Tiểu Gia nhìn thấy người khác không ăn đồ ăn mà anh ta làm, thì sẽ giận dữ.
Nếu như không phải Anna cũng ở đây, Khuynh Tiểu Gia sẽ lặng lẽ chạy trốn
giống như trước đây. Nhưng mà anh ta lo là một khi mình chuồn đi rồi,
thì phần của anh ta tất nhiên sẽ chui vào bụng của Anna, nên cuối cùng
anh ta đành phải ở lại.
Mà ngày này, dưới sự diễu võ giương oai
của Duật Tiểu Gia, bọn họ đành phải ăn món mỳ ý vừa mặn vừa cay kia.
Vì vậy bữa cơm trưa mà Anna hết lòng mong đợi kia cũng trở thành ký ức bi thảm nhất trong cuộc đời của cô...
- - Đường phân cách - -
Kiều Trì sắp không nhìn được nữa.
Ông ta luôn có cảm giác, nếu tiếp tục ở lại chỗ này để kiểm tra thân thể cho Kiều Trác Phàm, thì mắt của ông ta sẽ mù mất.
Vì sao?
Thử nhìn cảnh tượng ở chỗ này mà xem...
“Cục cưng, ăn táo nào!” Ngồi ở trên giường bệnh, Kiều Trác Phàm mặc một bộ
quần áo bệnh nhân, mở giỏ trái cây mà sáng nay người ta mới đưa tới,
chọn một quả táo ở trong đó, gọt vỏ sạch sẽ, rồi đưa tới trước mặt của
Tiếu Bảo Bối, chăm sóc như vậy khiến cho Kiều Trì cũng phải líu lưỡi.
Mà Tiếu Bảo Bối ở bên cạnh thì ôm máy tính bảng của Kiều Trác Phàm, không
biết là chơi cái gì mà chơi rất hăng say. Nhìn bộ dạng kia của cô, có
thể đoán ra được căn bản cô không nghe thấy lời nói của Kiều Trác Phàm.
Mà Kiều Trác Phàm cũng không giận, còn trực tiếp đưa trái táo tới tận miệng của cô.
”Kiều Trác Phàm, anh đang cản trở em!” Tiếu Bảo Bối ôm máy tính bảng né tránh sang bên cạnh.
Nhưng mà Kiều Trác Phàm vẫn kề sát trái táo vào miệng của cô rồi nói: “Vậy em cắn một miếng!”
“Không cắn! Quá lớn... Anh cắt nhỏ ra cho em!” Chuyện này theo ý của Kiều Trì, Tiếu Bảo Bối tuyệt đối sẽ bị ăn mắng.
Kế hoạch của Kiều Trì chính là muốn nhìn xem Kiều Trác Phàm sẽ xử lý người phụ nữ già mồm kia như thế nào, thì lại phát hiện Kiều Trác Phàm rất
nghe lời bắt đầu cầm lấy con dao cắt nhỏ ra từng miếng. dfien ddn lie
qiu doon
Kiều Trác Phàm cắt cũng không được thành thạo, nhưng mà
anh vẫn miễn cưỡng đem trái táo cắt ra thành tám miếng, sau đó lại đưa
từng miếng nhỏ cho Tiếu Bảo Bối ăn...
Một màn này quả thực khiến cho Kiều Trì cảm thấy không thể nhìn nổi nữa.
“Kiều, tôi cảm thấy cậu đây không phải là cưới vợ mà là cưới bà nội.” Chỉ có
bà nội, mới khiến cho cậu ta cung phụng như vậy được.
“Chuyện này có gì không?” Kiều Trác Phàm lơ đễnh, tiếp tục đút táo cho Tiếu Bảo Bối.
“Đúng là không có gì. Nhưng mà có cảm giác, có chút ngọt ngán quá thôi!” Kiều Trì thành thật trả lời.
“Hừ...” Bên cạnh, Tiếu Bảo Bối vừa kết thúc một ván trò chơi, phát hiện ra Kiều Trì đang chê cười cô, vội vàng ném máy tính bảng sang bên cạnh, rồi
nhanh chóng chui vào trong lòng Kiều Trác Phàm để trốn.
“Không
sao đâu cục cưng, người ta chỉ đố kỵ với chúng ta thôi!” Kiều Trác Phàm
vội vàng đặt con dao nhỏ gọt táo xuống, sau khi tiếp nhận Tiếu Bảo Bối
xong, lại lạnh lùng trừng Kiều Trì một cái, cái nhìn kia với ý tứ cảnh
cáo mười phần.
Cái nhìn này khiến cho Kiều Trì bất đắc dĩ nhún
vai: “Thôi được rồi, chính là do tôi đố kỵ!” Nói xong lời này, Kiều Trì
định đẩy cửa đi ra bên ngoài.
Ở lại bên cạnh bọn họ khiến cho Kiều Trác Phàm chán ghét, còn không bằng ra ngoài chạy một vòng.
Nhưng mà ngay khi Kiều Trì đẩy cửa ra kia, bên ngoài cửa xuất hiện một bóng dáng, khiến cho Kiều Trì đột nhiên dừng bước lại.
“Kiều...” Kiều Trì không tiếp tục đi ra, mà đứng ngăn cản ở cửa, sau đó gọi Kiều Trác Phàm ở bên trong cánh cửa.
“Hả?” Kiều Trác Phàm ở cùng một chỗ với Tiếu Bảo Bối, cho nên giọng nói tự nhiên cũng nhẹ nhàng hơn đôi chút.
“Hồng nhan họa thủy của cậu tới!” dfien ddn lie qiu doon Kiều Trì vừa mới nói xong, lập tức cảm thấy sống lưng lạnh buốt.
Lúc này, ánh mắt của Kiều Trác Phàm nhìn ông ta, giống như là hận không thể đem ông ta xé xác ra vậy.