Mà so với cô, da mặt của Kiều Trác Phàm còn dày hơn.
Bị Kiều Trì
châm chọc và khiêu khích, Kiều đại gia còn cợt nhả nói: “Mặc dù ở bệnh
viện có thể ôm bà xã, nhưng mà vì sợ khiến cho mấy người chưa lập gia
đình như anh bị hâm mộ mù mắt, đến lúc đó lại trở thành lỗi của tôi! Cho nên tôi vẫn nên nhanh chóng về nhà, để yên tâm ôm bà xã chơi đùa thật
vui vẻ!” dfien ddn lie qiu doon
Không thể nghi ngờ, hai chữ ‘chơi đùa’ của Kiều đại thiếu, có hàm nghĩa riêng. Không riêng gì Tiếu Bảo
Bối cảm thấy xấu hổ, ngay cả Kiều Trì cũng chống đỡ được với Kiều đại
thiếu không biết xấu hổ này.
“Thôi bỏ đi, bây giờ tôi sẽ đi gặp
bác sĩ ở đây để thương lượng một chút chuyện xuất viện của cậu!” Dù sao
thì đây cũng không phải là địa bàn của Kiều Trì, có một số việc trước
khi ông ta đưa ra quyết định cũng phải được sự đồng ý của bệnh viện mới
được!
Không biết có phải là bị bộ dạng mặt dày mày dạn của Kiều
Trác Phàm kích thích hay không, mà lúc Kiều Trì đi ra khỏi cửa, còn đóng cửa lại rầm rầm một cái.
Mà Kiều Trì vừa rời đi xong, liền lộ ra đường cong vì đã thực hiện được âm mưu.
Được rồi, Kiều Trác Phàm thừa nhận mới vừa rồi anh thực sự cố ý kích thích
Kiều Trì, khiến cho ông ta không thể không đồng ý để cho anh xuất viện
nhanh một chút. Bởi vì chỉ có như vậy thì Kiều Trác Phàm anh mới có thể
nhanh chóng xuất viện, để chơi đùa cùng với Tiếu Bảo Bối thật tốt, có
đúng không?
Nghĩ tới nguyện vọng của mình sắp đạt được, tâm tình
của Kiều Trác Phàm trở nên rất tốt. Đem những văn kiện mà A Vĩ mới đem
tới ném qua một bên, sau đó vỗ vỗ vị trí bên cạnh mình, nói với Tiếu Bảo Bối: “Cục cưng, tới đây nào!”
Có kinh nghiệm của mấy hôm trước, Tiếu Bảo Bối sẽ không ngốc mà chui đầu lại bên cạnh của Kiều Trác Phàm nữa.
Nhìn Kiều Trác Phàm đang cười với mình, Tiếu Bảo Bối có cảm giác hình như
anh lại có ý định xấu xa gì đó. Cô dời ánh mắt đi, rồi chăm chú nhìn vào cuốn sách ở trên tay, thể hiện lúc này mình đang rất bận rộn, không có
thời gian để xử lý đồ không biết xấu hổ!
Nhưng mà dường như Kiều
Trác Phàm không có phát hiện ra Tiếu Bảo Bối không chào đón anh, cô
không để ý tới anh, thì anh sẽ tự mình dâng tới cửa. dfien ddn lie qiu
doon
Mặc bộ quần áo bệnh nhân rộng thùng thình, mặc dù không có
đường cong như khi đi giày da và mặc tây trang, nhưng mà khi mặc trên
người của Kiều Trác Phàm nhìn vẫn rất đẹp mắt, vừa vặn chứng minh cho
một câu nói: Giá treo quần áo!
Anh chậm rãi bước về phía Tiếu Bảo Bối, một cái ôm lấy Tiếu Bảo Bối vào trong lòng mình, hôn một chút, sau đó lại bắt đầu quấy rầy lỗ tai nhỏ của Tiếu Bảo Bối: “Đọc cái gì mà
nghiêm túc như vậy!”
Tiếu Bảo Bối cảm giác tai của mình bị cái
miệng của Kiều Trác Phàm ngậm lấy, mặc dù hô hấp của cô bị làm cho rối
loạn một chút. Nhưng mà Tiếu Bảo Bối không muốn khiến cho mình rơi vào
tình huống không thể khống chế, cho nên vẫn ‘chuyên tâm’ nhìn chằm chằm
vào cuốn sách ở trên tay.
Đến cùng là sách gì mà khiến cho Tiếu Bảo Bối đọc chuyên tâm như vậy?
Kết quả là, anh giơ tay ra rút đi cuốn sách ở trên tay của Tiếu Bảo Bối.
“Tổng giám đốc bá đạo tôi yêu!” Kiều Trác Phàm nhìn lướt qua mấy dòng chữ ở ngoài bìa sách, nói ra.
“Cuốn sách này có nội dung gì?” Từ nhỏ tới lớn Kiều Trác Phàm chưa từng tiếp
xúc với loại sách như thế này, nên có chút tò mò mở ra xem.
Mà lúc này Tiếu Bảo Bối lại hét ầm lên muốn cướp lại: “Kiều Trác Phàm, đem sách trả lại cho em!”
Quyển sách này là Nhạc Dương cho cô.
Thực ra trước kia cô cũng không đọc tới, bởi vì mấy ngày gần đây ở trong
bệnh viện có chút nhàm chán, cho nên hôm qua lúc tranh thủ về nhà tắm
rửa cô đã tiện tay cầm cuốn sách này tới. Hôm nay vừa mới đọc, Tiếu Bảo
Bối mới phát hiện trong cuốn sách này có những đoạn miêu tả khiến cho
người ta phải đỏ mặt tới tận mang tai.
Chuyện này nếu như để Kiều Trác Phàm nhìn thấy, vậy thì chẳng phải mặt mũi của cô sẽ vứt đi hết
hay sao?
“Không trả lại! Chúng ta là vợ chồng, mà vợ chồng thì có đồ tốt phải cùng hưởng!” Một tay của Kiều
Trác Phàm kéo tay của Tiếu Bảo Bối, rồi cố định cô ở phía xa xa. Ngoài
miệng của anh vừa giảng giải đạo lý ‘vợ chồng phải chia sẻ’ cho Tiếu Bảo Bối hiểu, vừa lấy tay mở từng trang sách ra.
Nhưng mà thật vừa
khéo, Kiều Trác Phàm vừa mới mở ra, thì liền nhìn thấy ngay một đoạn
miêu tả kia. Mà nhìn lướt qua tựa đề của cuốn sách này, Kiều Trác Phàm
đã biết được đại khái nội dung của cuốn sách này.
“Cục cưng, sách này không tệ!” Vốn tưởng rằng sau khi đọc Kiều Trác Phàm sẽ cười nhạo cô,
không ngờ được cô chờ một lúc lâu sau thì Kiều Trác Phàm lại nói một câu như vậy.
Mà một câu nói như vậy, trong nháy mắt khiến cho khuôn
mặt nhỏ nhắn của Tiếu Bảo Bối đỏ bừng lên. Mà ngay sau đó còn có một
chuyện khiến cho Tiếu Bảo Bối trở tay không kịp.
Kiều Trác Phàm tùy ý lật mấy trang sách ra đọc xong, sau đó lại bỏ cuốn sách này vào trong túi áo của anh.
“Kiều Trác Phàm, đó là Nhạc Dương cho em!” Cho rằng Kiều Trác Phàm muốn thu
cuốn sách này, Tiếu Bảo Bối lại bắt đầu hét lên nhào tới cướp lại. Nhưng mà bất đắc dĩ, một cánh tay của cô vẫn bị Kiều Trác Phàm giữ ở trong
tay, dù cô có nhào lên cũng không hù dọa được ai.
“Anh mượn đọc trước mấy ngày!” Kiều đại gia mang theo bộ dạng tươi cười, nói như vậy với Tiếu Bảo Bối.
Lần này, Tiếu Bảo Bối thật sự là ngổn ngang trong gió.
Cô thực sự không ngờ được, một cuốn tiểu thuyết ngôn tình cũng có thể khiến cho Kiều Trác Phàm hào hứng, còn muốn mượn để đọc!
“Kiều Trác Phàm, đó là thứ mà phụ nữ chúng em đọc để giết thời gian vào những lúc rảnh rỗi buồn chán, anh đọc không thích hợp đâu!”
Tiếu Bảo
Bối nói, rồi đưa tay muốn thăm dò vào trong túi của Kiều Trác Phàm, để
lấy lại cuốn sách kia. Nhưng mà cô vừa mới nghiêng người, liền bị Kiều
Trác Phàm ôm chặt vào trong lòng.
“Cục cưng, em lại không hiểu
rồi! Chính bởi vì phụ nữ các em thích đọc, cho nên anh mới phải nghiên
cứu nhiều thêm! Để nhìn xem tuýp đàn ông như thế nào mới có thế hấp dẫn
được em!”
Không thể nghi ngờ, những lời này của Kiều Trác Phàm quả thật đã làm cho Tiếu Bảo Bối rất cảm động.
Nhưng vấn đề là cuốn sách này thực sự thích hợp để Kiều Trác Phàm đọc sao?
“Anh không cần phải đọc những thứ này, cũng đã rất đạt tiêu chuẩn rồi, là
một người đàn ông vô cùng hấp dẫn!” Tiếu Bảo Bối vừa dỗ vừa lừa nói.
”Phải không? Anh thật sự là một người hấp dẫn như vậy?”
Kiều Trác Phàm kinh ngạc, khiến cho Tiếu Bảo Bối tưởng là kế hoạch của mình
sắp thành công, nên cái đầu nhỏ của cô vội vàng gật giống như gà mổ
thóc.
Nhưng mà một câu nói tiếp theo
của Kiều Trác Phàm mới khiến cho Tiếu Bảo Bối ý thức được mình lại rơi
vào cái hố mà Kiều đại gia đã đào.
Vào lúc Tiếu Bảo Bối dõng dạc
thể hiện, thì Kiều Trác Phàm lại bĩu môi một cái: “Nếu đã như vậy, có
phải là em nên chứng minh một chút hay không?”
“Kiều Trác Phàm,
em mới không cần! Mau trả lại cho em nhanh lên...” Tiếu Bảo Bối nhìn
thấy ánh mắt đầy vui vẻ của Tiếu Bảo Bối, liền phát hiện ra sự thật nào
đó. Lúc này cô vội vàng rút lui ra khỏi người của Kiều Trác Phàm, nhưng
mà cuối cùng vẫn trễ một bước.
“Cục cưng, anh là người hấp dẫn
như vậy, anh biết rõ là em nhất định sẽ rất ngưỡng mộ anh mà không nói
ra được.” Đem cô ôm chặt vào trong lòng, Kiều Trác Phàm lại dõng dạc
diễn thuyết. “Nhưng em xấu hổ như vậy, không có cách nào thể hiện cảm
xúc kia ra ngoài! Nếu đã như vậy, chi bằng anh sẽ tính giúp em...”
Lời nói của Kiều Trác Phàm khiến cho anh nhìn qua thực sự giống như một
chính nhân quân tử. Tất cả những gì anh làm bây giờ, cũng rất giống như
đang vội vàng muốn giúp cho Tiếu Bảo Bối.
Nhưng chỉ có Tiếu Bảo
Bối là hiểu rõ, người như anh chính nhân quân tử ở chỗ nào? Anh chính là con sói đội lốt con dê, đang định dụ cô bé quang khăn đỏ!
“Kiều Trác Phàm, em mới không cần...” Tiếu Bảo Bối liều mạng kháng cự.
Nhưng mà Kiều Trác Phàm lại được voi đòi tiên!
“Đến đây, đến đây! Anh sẽ không để ý, em cứ phóng ngựa tới đây!”