Hôn Nhân Bất Ngờ: Đoạt Được Cô Vợ Nghịch Ngợm

Chương 292: Chương 292: Chương 112.2




Không hổ là Tiểu Công Chúa lớn lên trong lòng bàn tay của Lăng Nhị Gia, cho dù nói gì làm gì, cô cũng đều có được khí chất mà người bình thường không thể có được.

Mà lúc nói xong lời này, Anna còn sợ thiên hạ không loạn, tiện đà xoay người về phía Kiều Trác Phàm ở đằng sau lưng cô nói: “Kiều, anh hãy trông chừng Tiếu Bảo Bối nhà anh cho thật kỹ! Chứ không có một ngày nào đó cô ấy bị tôi mê hoặc, đến lúc đó ngay cả khóc anh cũng không có chỗ mà khóc đâu!”

Kiều Trác Phàm nghe nói như thế xong, sắc mặt có chút khó coi.

Cũng không phải bởi vì anh bị Anna trêu chọc, mà anh vừa mới ngẩng đầu lên, quả nhiên còn phát hiện ra ánh mắt của Tiếu Bảo Bối vẫn đang nhìn Anna rất chăm chú.

Phát hiện ra điều này, Kiều Trác Phàm vô cùng bất mãn.

Đã có một người chồng xuất sắc như Kiều Trác Phàm rồi, tại sao Tiếu Bảo Bối còn có lòng tham như vậy?

“Được rồi, nên nhắc nhở tôi đã nhắc nhở rồi. Nếu sau này Tiếu Bảo Bối thay lòng thì là vấn đề của anh!” Nói xong lời này, đôi giày cao gót của Anna giẫm lên nền đất rời đi.

Mà cả quá trình này, ánh mắt của Tiếu Bảo Bối vẫn dính chặt trên người của Anna.

Nhưng mà trong lòng của Tiếu Bảo Bối không có suy nghĩ giống như bọn họ.

Cô chỉ cảm thấy: Tự tin quá mức chính là tự kỷ!

Mà Anna như vừa rồi, chính là tự kỷ!

“Định hướng tình dục của tôi hết sức bình thường!” Tiếu Bảo Bối lẩm bẩm với bóng lưng rời đi của Anna.

Nhưng vừa quay đầu cô liền đối mặt với một đôi mắt đen láy tràn đầy ý giận.

Đối với sự xuất hiện đột ngột của Kiều Trác Phàm, thật sự khiến cho Tiếu Bảo Bối vô cùng sợ hãi.

“Kiều Trác Phàm, anh làm cái gì thế có thể dọa chết người đó!” Tiếu Bảo Bối còn chưa có gầm gừ xong, thì đã bị Kiều Trác Phàm thuận thế áp chế ở trên ghế sofa.

“Tiếu Bảo Bối, Anna nhìn đẹp hơn anh sao?”

Câu hỏi này của Kiều Trác Phàm khiến cho đầu óc của Tiếu Bảo Bối bối rối.

Đây là kiểu so sánh gì vậy?

Đàn ông đẹp trai và phụ nữ xinh đẹp, rốt cục vẫn không thể đặt ở cùng một góc độ thẩm mỹ.

Nhưng mà hôm nay Kiều Trác Phàm rất cường thế, giống như là nhất định muốn một câu trả lời chính xác!

Vào lúc Tiếu Bảo Bối sững sờ nhìn chằm chằm vào anh, thì anh lại hỏi: “Nói nhanh lên xem nào, rốt cục thì nhìn anh đẹp hơn, hay là Anna!”

Lúc Kiều Trác Phàm hỏi ra lời này, ánh mắt của anh có chút không tốt.

Giống như là chỉ cần Tiếu Bảo Bối nói sai một chữ, thì răng nanh của anh có thể cắn vào mạch máu của cô, xé nát da thịt của cô.

Tiếu Bảo Bối vì muốn bảo toàn cái mạng nhỏ của mình, trong tình huống nguy hiểm như vậy chỉ có thể trái với lương tâm của mình mà nói: “Đương nhiên là Kiều Trác Phàm anh đẹp hơn một chút rồi!”

Quả nhiên, dưới cái nhìn đầy nịnh hót của cô, sắc mặt của Kiều Trác Phàm đã trở nên vui vẻ hơn một chút.

Nhưng mà con người ta thường có thói quen được voi đòi tiên.

Sau khi nhận được câu trả lời như vậy, anh vẫn còn mang tâm trạng bất mãn, tiếp tục hỏi: “Anh đẹp hơn cô ta ở chỗ nào? Hãy liệt kê ba điểm!”

Khụ khụ...

Đây không phải là biến tướng khen ngợi anh sao?

Nghe thấy vấn đề này của anh, Tiếu Bảo Bối lại nhìn chằm chằm vào Kiều Trác Phàm một lúc.

Trong mắt của Kiều Trác Phàm, hành động này của cô chính là nghiêm túc quan sát anh.

Nhưng trên thực tế, Tiếu Bảo Bối chỉ muốn nhìn xem, hôm nay Kiều Trác Phàm không được bình thường chỗ nào!

“Tiếu Bảo Bối, nếu như em không chứng minh được lời nói vừa rồi của mình thì tức là em đang nói dối anh!” Kiều Trác Phàm thấy một lúc lâu mà Tiếu Bảo Bối vẫn không mở miệng, lại bắt đầu ép hỏi.

Đột nhiên, ánh mắt của anh lại khôi phục lại bộ dạng hung dữ như vừa rồi, như có ý muốn nói ‘Nếu bây giờ em không kể ra được, vậy thì anh sẽ giải quyết em ở chỗ này luôn’!

“Được được, em nói, em nói mà!” Người cũng đã bị Kiều Trác Phàm đè ở dưới thân rồi, bây giờ Tiếu Bảo Bối cảm giác như mình là con cá nằm trên thớt, chỉ có thể để mặc cho Kiều Trác Phàm định đoạt.

“Em nói đi, anh nghe!”

Kiều đại gia làm ra bộ dạng rửa tai lắng nghe.

Nhưng mà cả quá trình này, anh vẫn không chịu buông người của Tiếu Bảo Bối ra.

“Đầu tiên, đôi mắt của Kiều Trác Phàm anh rất đen, vừa nhìn đã biết anh là người rất thông minh.”

Tiếu Bảo Bối vắt hết óc để nghĩ ra lý do thứ hai.

“Tiếp theo!” Tiếu Bảo Bối nói xong, Kiều Trác Phàm lại tiếp tục thúc giục.

“Tiếp theo... Tiếp theo đó là anh không cần phải trang điểm, đã giống như minh tinh rồi. Mặc dù Anna giống như nữ thần, nhưng mà đó là do cô ấy trang điểm. Ai biết sau khi cô ấy tẩy trang rồi có còn xinh đẹp như vậy nữa không!”

Lúc nói ra những lời này, Tiếu Bảo Bối vẫn có cảm giác thực sự có lỗi với Anna.

Vì để cho Kiều Trác Phàm buông tha cho mình, cô chợt bắt đầu ghét bỏ nhan sắc của Anna.

Mặc dù những từ ngữ này đều là do Tiếu Bảo Bối bịa lung tung ra, nhưng mà hiển nhiên vẻ mặt ngây thơ kia của cô đã khiến cho Kiều Trác Phàm có đôi chút hài lòng. Lúc này, Kiều Trác Phàm lại liên tục gật đầu, dùng điều này để biểu hiện Tiếu Bảo Bối đã thực sự nói đến nỗi lòng của anh.

Tiếu Bảo Bối nhìn thấy sắc mặt của Kiều Trác Phàm đã dịu hơn không ít, lập tức thở phào nhẹ nhõm.

Bất kể như thế nào, đây được coi là cô đã vượt qua kiểm tra rồi?

Nhưng mà Tiếu Bảo Bối vừa mới thả lỏng một chút thì lại nhanh chóng căng thẳng lên.

Bởi vì Kiều Trác Phàm còn hỏi: “Còn điểm cuối cùng nữa?”

“Điểm cuối cùng?”

Đã bịa đặt ra hai lý do rồi, chẳng lẽ còn muốn cô tiếp tục bịa chuyện nữa?

Lần này Tiếu Bảo Bối cảm thấy rất đau đầu.

Nhưng mà nhìn vẻ mặt Kiều Trác Phàm ghé lại gần, ánh mắt của cô dừng lại trên đôi môi mỏng của Kiều Trác Phàm. Đột nhiên có một suy nghĩ xuất hiện ở trong đầu của cô.

Ý nghĩ kia, khiến cho đôi môi mỏng của Tiếu Bảo Bối nhếch lên.

Vào lúc Kiều Trác Phàm đang không ngừng ghé lại gần hơn, không ngừng lấy bộ dạng hung hãn để ép buộc cô nói những lời trái với lương tâm, Tiếu Bảo Bối đột nhiên nhếch miệng, cũng nhào về phía Kiều Trác Phàm áp vào miệng của anh.

Bởi vì chuyện xảy ra đột ngột, Tiếu Bảo Bối cũng không khống chế tốt lực của mình. Cho nên đã khiến cho miệng cô đụng vào miệng của Kiều Trác Phàm bị đau.

Mà sau khi Tiếu Bảo Bối đạt được mục đích, cô liền rời khỏi môi của Kiều Trác Phàm.

Lần này, đến lượt Kiều Trác Phàm sững sờ khi bị Tiếu Bảo Bối hôn bất ngờ như vậy.

Nhìn thoáng qua Tiếu Bảo Bối nằm ở dưới thân mình, Kiều Trác Phàm lại giơ một tay lên, sờ sờ vào chỗ miệng mà mình bị đụng đau, ánh mắt vẫn đang nhìn vào trên mặt của Tiếu Bảo Bối, như đang có điều suy nghĩ.

Mà dưới tình hình này, Tiếu Bảo Bối còn tưởng rằng Kiều Trác Phàm tức giận bản thân cô lỗ mãng, cho nên vội vàng nói tiếp: “Điểm cuối cùng chính là anh rất dịu dàng, em rất thích điều này!”

Chẳng qua là ở trong lòng thì Tiếu Bảo Bối liên tục gào lên: “Không phải như vậy! Nếu không phải vì sợ Kiều Trác Phàm anh dụ dỗ và đe dọa, cô có cần phải nói ra nhiều lời trái với lương tâm như vậy không?”

Nhưng mà những lời gào thét ở trong lòng cô Kiều Trác Phàm không nghe được. Mà anh chỉ nghe thấy những lời mà Tiếu Bảo Bối nói ra khỏi miệng. Ngay lập tức người đàn ông này cười một tiếng, quyến rũ chúng sinh!

“Cục cưng, anh biết là em thích thân mật cùng với anh, nhưng mà em cũng không thể quyến rũ anh giữa ban ngày như vậy được!” Kiều Trác Phàm vẫn còn đang sờ đôi môi mới vừa được Tiếu Bảo Bối hôn xong, bộ dạng tươi cười giống như Trư Bát Giới mới bị phụ nữ đùa giỡn xong.

“Em không có... Em không có mà!” Trong lòng Tiếu Bảo Bối nghẹn một cục tức.

Nếu không phải Kiều Trác Phàm anh ép buộc em nói ra ba điểm chứng minh được lý do anh đẹp hơ Anna, thì cô cũng không bị tức nước vỡ bờ như vậy.

Nhưng mà bây giờ anh lại chụp lên đầu của cô cái mũ quyến rũ anh!

Hừ hừ...

Tiếu Bảo Bối cảm thấy mình còn oan hơn người đẹp Đậu nữa.

“Thừa nhận đi, bây giờ em đang muốn thân mật với anh!” Vào lúc Tiếu Bảo Bối đanh định phản bác lời của anh, Kiều Trác Phàm lại cười với cô một tiếng: “Không chịu nói, để xem anh xử lý em như thế nào!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.