Anna đứng ở môt bên nhìn thấy Kiều Trác Phàm nôn nóng như vậy, lại ý thức được bản thân mình lần này đã gây ra họa lớn rồi.
Bạn thử nghĩ mà xem, bình thường bản thân bị bệnh đau bao tử phát tác cũng
chưa từng thúc giục Kiều Trì như vậy, nhưng mà ngày hôm nay lại có thể
giục gấp như vậy. Điều này đủ thấy được địa vị của Tiếu Bảo Bối ở trong
lòng của Kiều Trác Phàm.
Nhưng mà lúc này Anna cô lại có thể khiến cho tâm can bảo bối của Kiều Trác Phàm bị đụng sưng một cục lớn như vậy.
“Kiều, tôi...”
“Chỗ này không có chuyện của cô! Đợi chút nữa tôi sẽ tính sổ với cô một
lượt!” Kiều Trác Phàm cắt ngang lời nói của Anna, rồi tiếp tục nhìn chằm chằm vào trán của Tiếu Bảo Bối.
Nhưng mà cái cục u kia vẫn không hề xẹp xuống, bàn tay cầm miếng đã của anh lại xiết chặt thêm đôi chút.
“...” Lần này Anna cũng không dám lên tiếng, khẽ bĩu môi một định rời đi.
Bây giờ Kiều Trác Phàm rất nguy hiểm, cho dù bọn họ quen thân như vậy,
nhưng mà Anna vẫn cảm thấy rất có khả năng Kiều Trác Phàm sẽ vì chuyện
của Tiếu Bảo Bối mà đánh cô một trận.
Nhưng mà da thịt của cô mềm mịn như vậy, nếu bị đánh hẳn là rất đau?
Anna bắt đầu suy nghĩ, có cần phải khóc lóc kể lể với anh Duật một hồi không nhỉ.
Vào lúc đang suy nghĩ điều này, Anna đã bắt đầu bước từng bước đi ra phía bên ngoài.
Mà ngay vào lúc này, cô nghe thấy Kiều Trác Phàm nói với cô: “Để thứ đó lại, rồi hãy đi!”
Anna nghe thấy lời này của Kiều Trác Phàm, thì dừng bước lại. Vừa cúi đầu
xuống, cô phát hiện ra trên tay của mình vẫn cầm hai tờ giấy màu đỏ kia, lần này cô càng cảm thấy mình không có đất dung thân!
Cô vội vàng nhét hai tờ giấy màu đỏ lên trên mặt bàn, sau đó nhanh chóng chạy ra ngoài.
- - Đường phân cách - -
Đương nhiên, Anna cũng rất là nhanh trí.
Cô biết rõ lúc này Kiều Trác Phàm bởi vì vết thương trên đầu của Tiếu Bảo Bối cho nên không có thời gian so đo với cô mà thôi.
Chờ anh làm xong, anh nhất định sẽ tính toán rõ ràng với cô.
Vì để tránh cho cái mạng nhỏ của mình bị Kiều Trác Phàm hành hạ cho tơi
tả, sau khi Anna rời khỏi phòng làm việc nguy hiểm kia thì vội vàng gọi
điện thoại cho Đàm Duật.
Nhưng mà người bên kia vừa mới nhận điện thoại một đã hỏi trước: “Tiểu Chủ, đừng nói với anh là bây giờ em lại
muốn làm chuyện đó chứ! Bây giờ tiểu gia anh đây đang rất mệt mỏi, không có thời gian chơi cùng em đâu! Tiểu Chủ, nếu như em muốn chơi nữa, anh
sợ là sẽ bị em chơi hỏng luôn!”
Đầu bên kia vang lên giọng nói
của Đàm Duật, mang theo một chút lười biếng. Giọng điệu như vậy, càng
giống như là đang nhạo báng cô.
Mà Anna nghe thấy giọng điệu như
vậy, khuôn mặt tươi cười cũng không nhịn được mà đỏ bừng lên.
Nhưng mà cô cảm thấy so với những
thứ không thực tế gì đó, bảo toàn cái mạng nhỏ của mình vẫn quan trọng
hơn. Cho nên cô lập tức cầu cứu với Đàm Duật: “Anh Duật, em đã gây ra
chuyện lớn rồi!”
“Em còn gây ra ít chuyện sao? Không sao không
sao hết, trời sập xuống thì còn có núi cao đỡ!” Hơn nữa người bình
thường dám đụng tới con gái cưng của Lăng Nhị Gia sao?
Đàm Duật còn cảm thấy do Lăng Công Chúa đang chuyện bé xé ra to.
“Không phải đâu anh Duật! Vừa rồi em đã khiến cho Tiếu Bảo Bối bị đụng sưng
lên một cục lớn, bây giờ Kiều đang tức giận vô cùng! Em nên làm cái gì
bây giờ đây...”
Tiểu Công Chúa hết sức sợ hãi, cho nên thành thật nói.
Mà nhe thấy lời này của Tiểu Công Chúa, lông mày của Duật Tiểu Gia cũng nhíu chặt lại.
Được rồi, Tiểu Công Chúa chọc tới ai cũng không có vấn đề gì, Duật Tiểu Gia
cảm thấy ở thành phố này chỉ cần lôi cái tên Lăng Nhị Gia ra, hoặc là
nói tên nhà bọn họ ra, thì sẽ không ai dám có hành động thiếu suy nghĩ
đối với Tiểu Công Chúa cả.
Nhưng vấn đề là nếu dính với Tiếu Bảo Bối...
Đây chính là người phụ nữ bảo bối của Kiều Trác Phàm.
Đừng nói là Tiểu Công Chúa, hôm nay nếu như là Duật Tiểu Gia đụng tới một
cọng lông của Tiếu Bảo Bối, thì Kiều Trác Phàm cũng sẽ rút đi một lớp da của anh ta.
Chỉ cần nghĩ tới hậu quả như vậy, Duật Tiểu Gia liền nhanh chóng dặn dò: “Em lập tức đi xuống dưới lầu của Đế Phàm chờ anh!”
- - Đường phân cách - -
“Kiều, cậu đừng có chuyện bé xé ra to như vậy chứ!” Chỉ mấy phút sau Kiều Trì bị ‘mời’ tới phòng làm việc của Kiều Trác Phàm.
Mới vừa rồi ông ta còn ngồi trước máy vi tính để tán gái, thì đột nhiên A Vĩ xông vào từ cửa sổ.
Vừa mới vào cửa, đã đập nát của sổ thủy tinh của ông ta còn không nói, lại
còn trực tiếp túm lấy cổ áo của ông ta đi về phía chiếc xe kia.
Kiều Trì tự nhận là có tác phong nhanh nhẹn, nhưng mà lúc này lại có cảm
giác sắc mặt của mình khẳng định là bị dọa cho ngây ngốc ra rồi.
Nhưng mà có thể khiến cho A Vĩ tới đây ‘mời’ ông ta đi gấp gáp như vậy, chắc
có lẽ là Kiều Trác Phàm đã xảy ra chuyện gì rồi. Đối với điều này, Kiều
Trì rất chắc chắn ở trong lòng.
Nhưng mà tới khi chạy tới phòng
làm việc của Kiều Trác Phàm thì ông ta thấy thì ra là trán của Tiếu Bảo
Bối bị đụng sưng một cục, ngay lập tức sắc mặt của Kiều Trì thay đổi.
“Cái gì gọi là chuyện bé xé ra to? Mau xem cho cô ấy nhanh một chút, nếu như kiểm tra không tốt thì tôi sẽ róc người ông ra cho cá mập ăn!” Kiều
Trác Phàm lười không thèm nhìn sắc mặt của Kiều Trì, mà trực tiếp đe
dọa.
Đương nhiên, đây chỉ là theo như suy nghĩ của Tiếu Bảo Bối.
Bởi vì cô không hề biết rằng Kiều Trác Phàm chính là người nói được cũng có thể làm được.
Cho nên sau khi Kiều Trì nghe thấy anh sẽ róc
thịt mình quăng cho cá mập ăn thì thay đổi sắc mặt. Lúc này ông ta đã
rất nghiêm túc kiểm tra vết thương trên trán cho Tiếu Bảo Bối.
“Đụng thành như vậy? Nếu như nghiêm trọng một chút đoán chừng có lẽ não bị chấn động!” Kiều Trì là người
thông minh, vừa rồi không phải Kiều Trác Phàm còn bực mình khi ông ta
nói ‘chuyện bé xé ra to’ sao? Bây giờ thì ông ta có ý xấu đem vết thương trên trán của Tiếu Bảo Bối làm cho nghiêm trọng thêm một chút.
Như vậy thì...
Ha ha!
Tiểu nhân trong lòng của Kiều trì nhe ra hai cái răng nanh: Kiều Trác Phàm
ơi là Kiều Trác Phàm, không phải cậu muốn quăng tôi cho cá mập ăn sao?
Bây giờ tôi không để cho cậu nếm chút mùi đau khổ, thì tôi không phải là Kiều Trì!
“Tôi đã nói là rất nghiêm trọng rồi mà ông còn không
tin? Nói nhanh lên phải làm sao bây giờ!” Kiều Trác Phàm vừa nghe thấy
nghiêm trọng như vậy thì vội vàng nửa ngồi xổm xuống, cầm lấy tay của
Tiếu Bảo Bối, vẻ mặt vô cùng lo lắng.
“Hai ngày nay, hoạt động
kịch liệt gì đó đều không thể làm! Nếu không ảnh hưởng tới vết thương
thì tôi mặc kệ!” Kiều Trì lấy ra một chai thuốc bôi lên trên vết thương ở trán của Tiếu Bảo Bối, rồi lại lau đi. Sau đó ông ta không thèm coi
Kiều Trác Phàm vào trong mắt mà vạch mắt của Tiếu Bảo Bối ra, lại lắc
lắc đầu rồi gật gật đầu, làm ra bộ dạng bí hiểm.
“Tôi biết rồi. Hay là đưa tới bệnh viện làm kiểm tra chụp chụp cái gì đó đi!” Kiều Trác Phàm thực sự tin là thật.
“Kiều Trác Phàm, em không muốn đi bệnh viện!” Tiếu Bảo Bối nhìn thấy Kiều
Trác Phàm định ngồi xổm xuống định ôm mình lên, thì vội vàng kéo tay
anh.
Kiều Trì cũng vội vàng phụ họa: “Đúng vậy, không cần đi bệnh viện!”
Nếu như đi tới bệnh viện, thì lời nói của Kiều Trì ông mới vừa rồi không phải sẽ bị lộ hết sao?
Ông sẽ không ngốc như vậy đâu!
Nếu như thật sự bị Kiều Trác Phàm phát hiện ra, Kiều Trì cảm giác cái mạng nhỏ của mình sẽ không còn nữa.
“Tại sao lại không thể đi bệnh viện?” Nhưng mà một câu nói kia, hình như đã
khiến cho Kiều Trác Phàm phát hiện ra điều gì. Trong đôi mắt kia mang
theo một chút tàn khốc, nhìn chằm chằm vào Kiều Trì.