Editor: Táo đỏ phố núi
Mỗi lần cãi thắng một phiên tòa, Nhạc Dương sẽ tích lũy được một thành tích. Mà trong quá trình đó đều cần rất nhiều nhân lực và vật lực mới có thể sưu tập và chuẩn bị được các loại tài liệu. Cho nên thù lao cô yêu cầu cũng khá cao.
“Nhạc Dương.” Diệp Tử Hi lên tiếng.
Không biết có phải anh ta nghe không hiểu lời nói mới vừa rồi của Nhạc Dương hay không, mà anh ta liên tục nhíu mày lại.
“Diệp tiên sinh, nếu như không có chuyện gì, thì mời anh ra về. Đừng làm mất thời gian của hai bên...”
Giọng nói của Nhạc Dương vẫn không có bất cứ gợn sóng nào. Cũng giống như mỗi lần cô đứng ở trên pháp đình, luôn tỉnh táo và bình tĩnh như vậy.
Nhưng Nhạc Dương như vậy lại khiến cho Diệp Tử Hi cảm thấy vô cùng xa lạ.
Trong chớp mắt này, dường như anh ta có cảm giác mình đã mất đi Nhạc Dương.
Nhất là câu nói cuối cùng mà Nhạc Dương vừa mới nói, khiến cho Diệp Tử Hi cảm thấy cô đang nói về mối quan hệ của hai người bọn họ...
Một khắc kia, đột nhiên anh ta giơ tay lên kéo tay của Nhạc Dương để ở trên bàn làm việc.
Tay của Nhạc Dương rất mềm mại, mỗi lần nắm ở trong lòng bàn tay đều có cảm giác êm ái mềm mại như bông.
“Diệp Tử Hi, anh làm cái gì vậy!” Nhạc Dương bị chộp trúng tay, thì phản ứng giống như là bị xâm phạm vậy, trừng mắt lên nhìn Diệp Tử Hi.
Nhưng mà bàn tay bị nắm chặt, cô không hề giật lại.
Thực ra lúc nhận được điện thoại của anh, cô đã chạy về ngay lập tức mà không dám dừng lại chút nào.
Chỉ vì muốn nhìn thấy anh.
Lúc có thể nhìn thấy anh, đột nhiên cô lại có chút do dự.
Biết rõ là nếu cứ tiếp tục như vậy, thì cô và Diệp Tử Hi sẽ không có kết quả, nhưng vì sao cô vẫn còn muốn chìm đắm trong mối quan hệ này?
Nếu như bây giờ cô thoát thân ra, thì vẫn có thể rút lui toàn thân.
Nhưng nếu như không thoát thân ra, Nhạc Dương lo rằng...
“Nhạc Dương, đã mấy ngày không gặp rồi. Em có thể đừng như vậy không?” Đã mấy ngày không nhìn thấy cô, lại càng không đụng vào người của cô, chỉ nắm tay của cô như vậy thôi, Diệp Tử Hi đã vô cùng quyến luyến.
Lúc này, anh ta nhìn khuôn mặt của cô, lại lộ ra vẻ mặt triền miên.
“Anh cũng biết đã mấy ngày không gặp?” Die6n da29n le6 quy1 d9o^n. Khóe miệng của Nhạc Dương thoáng cong lên nụ cười mỉa mai.
Giống như là đang cười nhạo vẻ quyến luyến của Diệp Tử Hi lúc này, càng giống như là cười nhạo mỗi quan hệ tình cảm ngầm của hai người bọn họ...
Vài ngày trước, Diệp Tử Hi tìm tới cô.
Đây là lần chạm mặt sau khi bọn họ gây lộn về chuyện của Tiếu Bảo Bối mấy ngày trước.
Vừa gặp nhau, Diệp Tử Hi chưa nói hai lời liền ôm hôn cô. Sau đó, cô bị anh đưa vào trong nhà, tất cả mọi chuyện phát sinh sau đó thì như nước chảy thành sông.
Nhưng mà sau khi triền miên cả đêm, Diệp Tử Hi lại như bốc hơi khỏi nhân gian.
Lại mấy ngày liên tiếp, cho dù là Nhạc Dương gọi điện hay là gửi tin nhắn, tìm khắp cũng không thấy anh.
Đã có lúc cô còn cho rằng, có khi nào người đàn ông này gặp phải nguy hiểm gì hay không?
Nhưng hôm nay người đàn ông này lại xuất hiện.
Anh ta hoàn hảo vô khuyết, khiến cho Nhạc Dương ý thức được những điều mình lo lắng đã quá dư thừa.
Anh ta vốn là như vậy, cho dù triền miên vô tận với cô, sau khi kết thúc cuộc yêu cuồng nhiệt, anh ta vẫn có thể rời đi. Mà cô, lại chỉ có thể dựa vào những giây phút ấm áp của mấy ngày đó để sống qua ngày...
Khi anh ta xuất hiện một lần nữa, thì Nhạc Dương cũng bắt đầu do dự về mối quan hệ này.
Chẳng lẽ, cả đời này cô mong muốn mối quan hệ giữa cô và Diệp Tử Hi chỉ như gần như xa như vậy?
“Diệp tiên sinh, không có chuyện gì mời anh buông tay ra trước!” Sắc mặt của Nhạc Dương trầm xuống, hừ lạnh.
“Nhạc Dương...” Die6n da29n le6 quy1 d9o^n. Diệp Tử Hi còn có chút do dự, bây giờ có nên buông tay ra hay không.
Nhưng mà lúc này đột nhiên có một giọng nói vang lên, đã quyết định thay cho Diệp Tử Hi.
“Chị Nhạc, cà phê tới rồi!” Bên ngoài có người đi vào, khiến cho Diệp Tử Hi buông tay của Nhạc Dương ra theo bản năng.
Anh ta vẫn muốn bảo trì mối quan hệ ‘trong sáng’ trước sau như một với Nhạc Dương.Nhưng anh ta không hề biết rằng, hành động có chút theo thói quen kia, càng khiến cho người ta đau lòng hơn so với bất cứ lời nói làm tổn thương lòng người nào.
Nhìn cánh tay bị buông lỏng ra kia, khóe miệng của Nhạc Dương lại càng cong lên một tia cười lạnh.
“Để xuống đi.” Nhạc Dương nói, cũng không kêu Tiểu trợ lý đi ra ngoài.
Ngay lập tức, Diệp Tử Hi giống như là đứng ngồi không yên.
“Anh ở bên ngoài chờ em tan làm! Một lát nữa, chúng ta sẽ nói chuyện một chút!” Bỏ lại lời này, Diệp Tử Hi lại nhìn cô một cái thật sâu, sau đó liền rời đi.
“Chị Nhạc, chị không sao chứ?”
Tiểu trợ lý phát hiện ra sau khi người đàn ông này rời khỏi, thì hồn của Nhạc Dương giống như bị anh ta rút đi vậy, cho nên vội vàng chạy lại bên cạnh Nhạc Dương, sau đó quơ quơ cánh tay ở trước mặt của cô.
“Chị không sao...” die,n; da. nlze.qu; ydo /nn.
Nhạc Dương lấy lại tinh thần, có chút mệt mỏi xoa xoa trán của mình.
Nhìn bóng lưng của anh ta, tình cảm của cô vẫn không thay đổi.
Nhưng mà, lúc anh ta khiến cho cô phải đối mặt với mối quan hệ này, thì càng lúc cô càng cảm thấy mệt mỏi.
“Không sao ư? Nhưng sắc mặt của chị...” Tiểu trợ lý lần đầu tiên nhìn thấy sắc mặt của Nhạc Dương trắng bệch như vậy.
Phải biết là, trong ấn tượng của Tiểu trợ lý thì Nhạc Dương ngoài việc có thân hình đầy đặn ra, thì còn có được khí sắc rất tốt mà những người gầy không có được.
Nhưng trong khoảng thời gian này, không biết tại sao sắc mặt của Nhạc Dương càng lúc càng tệ.
“Chị thực sự không sao mà. Em quay lại lo làm việc của em đi, hôm nay chị không có case nào, chị đi trước đây!” Nói xong, Nhạc Dương đã nhấc chân đi ra ngoài.
Mà sau khi cô rời khỏi, Tiểu trợ lý và mấy nhân viên ở trong văn phòng luật sư cũng bắt đâu xì xào bàn tán.
“Người mới vừa rồi là ai vậy?”
“Hình như là Diệp thiếu của Diệp Thị, mấy người không biết hả? Hình như chị Nhạc thích anh ấy nhiều năm lắm rồi!”
“Thật sao?”
“Đúng vậy, bọn em mới tới chỗ này làm việc không lâu, cho nên mới không biết! Chị Nhạc theo đuổi Diệp thiếu thì khi còn đi học! Nhưng mà cho tới bây giờ hình như cầu mà vẫn không được!”
“Không phải chứ, chị Nhạc theo đuổi Diệp thiếu?”
Những người kia nghe thấy câu nói này thì lập tức lộ ra ánh mắt quái dị, có một chút nghi hoặc, có một chút cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
“Chị không lừa bọn em đâu! Không tin, bọn em thử hỏi mấy người nào ở gần đây xem, bọn họ đều biết hết!”
“Nhưng mà theo như chị nói, nếu như chị Nhạc theo đuổi Diệp thiếu như vậy, vậy thì vì sao vừa rồi chị ấy lại lộ ra vẻ mặt như vậy?”
“Chị cũng không biết! Dù sao thì trước kia mối quan hệ của chị Nhạc và Diệp thiếu rất tốt, cũng không biết tại sao bây giờ lại trở nên như vậy...”
- - Đường phân cách - -
Sau khi Nhạc Dương rời đi, người bên trong văn phòng luật cũng bước vào giai đoạn tám chuyện rất sôi nổi.
Mà điều này, Nhạc Dương sẽ không biết.
Bởi vì cô vừa ra khỏi văn phòng luật, Diệp Tử Hi đã lái một chiếc Ferrari lớn lối vượt qua ở trước mặt của cô, sau đó Diệp Tử Hi mở cửa ghế lái phụ ra, ý bảo cô ngồi vào.
“Nhạc Dương, cơm trưa em muốn ăn cái gì?”
Diệp Tử Hi vừa thấy cô ngồi lên xe, liền khởi động xe.
Rất nhanh chiếc xe giống như mũi tên rời khỏi cung rời khỏi văn phòng luật sư.
Ngoài cửa xe, cảnh vật thay đổi rất nhanh. die,n; da. nlze.qu; ydo /nn.
Nhạc Dương có thể cảm nhận được, đây không phải là tốc độ của xe thể thao, mà là do Diệp Tử Hi mong muốn rời khỏi tầm mắt của người quen thật nhanh.