Editor: đỗ song nhi (yên yên)
Chỉ là dường như Tiếu Bảo Bối không nghe thấy lời nói của Tiếu Huyên, hoặc có thể nói là cô vốn không định trả lời cô ta.
Lúc Tiếu Huyên chỉ vào chóp mũi Tiếu Bảo Bối nói, cô chỉ cười lạnh nhìn lại.
“Tiếu Bảo Bối, rốt cuộc cô có nghe tôi nói hay không?” Tiếu Huyên nói xong định tới gần Tiếu Bảo Bối.
Nào ngờ cô ta vừa cử động, A Vĩ đã tiến lên ngăn cản trước mặt cô ta.
Anh nhớ rõ hôm nay Kiều Thiếu đã nói chỉ cần ai dám lớn tiếng đối với phu nhân nhà bọn họ, anh có thể đánh người.
Mặc dù đối phương là phụ nữ, nhưng A Vĩ cũng không thấy xấu hổ chút nào.
Nghề của anh không có quy định không thể đánh phụ nữ.
“Tiếu Bảo Bối, tôi...”
Tiếu Huyên cho rằng A Vĩ không thấy cô ta nên mới cản đường, định đi vòng qua bên kia, tiếp tục mắng Tiếu Bảo Bối. Nhưng không ngờ A Vĩ vẫn tiếp tục cùng tiến lên, giữ tay cô ta rồi tát một cái.
Sức lực so với cái tát lúc trước của Tiếu Bảo Bối lớn hơn rất nhiều.
Trong lúc nhất thời, Tiếu Huyên vẫn chưa định hình được, ôm má ngơ ngác nhìn về phía A Vĩ...
Có lẽ cô ta còn muốn biết lý do bị A Vĩ đánh nhưng A Vĩ đối với ánh mắt của cô ta chỉ bất đắc dĩ nhún vai.
Trước giờ A Vĩ anh đánh người đều không cần lý do. Bình thường thấy khó chịu với ai liền trực tiếp đánh người đó.
“Tiếu Huyên, tôi nghĩ lúc này cô sẽ không tiến lên tìm đường chết chứ!” Tiếu Bảo Bối đang ngồi trên ghế làm việc chậm rãi đứng lên, bước về phía Tiếu Huyên.
Một bộ váy dài che giấu bụng cô rất tốt. Dường như Kiều Trác Phàm đã ngăn chặn tin tức cô mang thai cho nên đến bây giờ cũng không ai biết, như vậy có thể bảo vệ tốt Tiếu Bảo Bối cùng đứa bé.
Dù sao với thủ đoạn của Kiều Trác Phàm, trên thương trường đắc tội không ít người. Nhất là một năm này, tập đoàn Đế Phàm đã đoạt đi quá nhiều dự án của các công ty khác.
Hiện tại những người đó không đỏ mắt mới là lạ.
Mặc dù ngoài mặt là a dua nịnh nọt Kiều Trác Phàm, nhưng không thể không đề phòng những kẻ khác thừa cơ cái khó bảo vệ những người khác sẽ không thừa dịp lúc này tạo ra nguy cơ cho Kiều Trác Phàm.
Cho nên, anh lựa chọn không công bố tin tức cô mang thai, Tiếu Bảo Bối cảm thấy rất tốt.
Ít nhất, cô ở trước mặt của Tiếu Huyên cũng không cần kiêng kỵ gì.
“Tiếu Huyên, cô nói tôi xem công ty này thành nhà mình? Cũng đúng mà! Dù sao, bây giờ cha tôi là chủ tịch công ty này, đúng không?”
Khi nói đến đây, Tiếu Bảo Bối còn cố ý dừng lại một chút mới nói tiếp: “Thế nào? Cô cảm thấy lời nói của tôi quá đáng sao?”
Bị Tiếu Bảo Bối hỏi như vậy, Tiếu Huyên cũng không biết nên trả lời thế nào.
Chỉ là dường như Tiếu Bảo Bối cũng không định nghe đáp án của cô ta, trước khi Tiếu Huyên nói chuyện, Tiếu Bảo Bối lại tiếp tục: “Nhưng mà cô cũng họ Tiếu, tôi lại đánh cô nhiều lần như vậy, đúng là có chút quá đáng!”
Tiếu Bảo Bối thốt ra lời này, Tiếu Huyên lập tức giận đến nghiến răng nghiến lợi.
Tiếu Bảo Bối còn biết như vậy rất quá đáng ư?
Đây chẳng phải là biết rõ mà còn cố ý phạm phải sao?
Nhưng Tiếu Bảo Bối không cho Tiếu Huyên thời gian tiếp lời: “Chẳng qua Tiếu Bảo Bối tôi làm những việc này, so với những gì hai mẹ con cô làm thì là múa rìu qua mắt thợ!
“Cô có ý gì?” Khó có khi Tiếu Bảo Bối không tiếp tục nói hết, Tiếu Huyên vội vàng chất vấn.
Nhưng lúc cô ta hỏi lời này, giọng điệu không tốt, A Vĩ lại nhanh chóng tát bên má kia cô ta một cái.
Lần này, hai bên mặt Tiếu Huyên vừa sưng vừa đỏ ửng.
A Vĩ nhìn lướt qua, vui vẻ hướng Tiếu Bảo Bối cười một tiếng: ừ, cân đối rồi!
Nghe hai tiếng tát của A Vĩ, Tiếu Bảo Bối cảm thấy trái tim nhỏ của mình cũng loạn cả lên. Nhưng thật lòng mà nói thì sau khi nghe xong thật thoải mái.
Ai bảo mẹ con Tiếu Huyên không biết xấu hổ như vậy, muốn một mình nuốt riêng công ty còn chưa đủ, lại còn đề cử người ngoài tham gia vào trận chiến này.
“Tiếu Huyên, tôi có ý gì trong lòng cô hiểu rõ! Có câu như thế này: “muốn người khác không biết, trừ khi mình đừng làm”!”
Sau khi A Vĩ tát xong, Tiếu Bảo Bối nhẹ nhàng lên tiếng.
“Tiếu Bảo Bối, cô nói rõ cho tôi...”