Editor: đỗ song nhi (yên yên)
Ở bên kia điện thoại là âm thanh la hét điên cuồng của Tiếu Huyên, nhưng Tiếu Bảo Bối cũng không cảm thấy ngoài ý muốn.
Lúc thu thập Tiếu Vi, Tiếu Bảo Bối biết sẽ có một ngày như thế.
Chỉ là so với những việc Tiếu Bảo Bối sắp làm thì đây chỉ là một món ăn nhẹ.
Hơn nữa, nếu hiện tại Tiếu Huyên biết, Tiếu Bảo Bối cô không những thu thập hai mẹ con bọn họ mà hôm nay vì một hiểu lầm nhỏ đã hành hung Quý Xuyên một trận đến giờ vẫn chưa bò ra khỏi phòng làm việc thì không biết Tiếu Huyên sẽ có vẻ mặt gì.
“Tôi đương nhiên có lương tâm... Chỉ là chút lương tâm này, chỉ dành cho người thích hợp. Về phần những người ăn cây táo rào cây sung thì tôi đem lương tâm ra làm gì?”
Lời này của Tiếu Bảo Bối khiến Kiều Trác Phàm bên cạnh cười ra tiếng.
Không thể không thừa nhận, gần đây Tiếu Bảo Bối đi theo bên cạnh anh đã học được không ít thủ đoạn.
Cũng không biết thực tế cô ra tay như thế nào?
Giờ phút này, Kiều Trác Phàm muốn xem một chút.
“Cô...” Tiếu Huyên vốn là người ăn nói khéo léo, lúc này lại bị Tiếu Bảo Bối làm cho á khẩu không trả lời được.
Xem xem, hiện tại Tiếu Bảo Bối nói những lời đó, rõ ràng chính là vòng vèo mắng Tiếu Huyên cùng Tiếu Vi là người ăn cây táo rào cây sung.
Nếu Tiếu Huyên phản bác liền chứng minh cô chính là loại người Tiếu Bảo Bối nói, không phản bác cũng tức là đồng ý lời cô nói.
Trong lúc nhất thời, cô ta không biết nên tiến hay nên lùi.
Cũng không biết Tiếu Bảo Bối có phải hiểu được giờ phút này Tiếu Huyên đang bối rối hay không, cô nói: “Đúng rồi, bữa tiệc tối nay, cô đừng quên nhé! Thẩm tổng vất vả lắm mới có thời gian rảnh, nếu cô phá hỏng thì cũng không cần đến làm nữa!”
“Tiếu Bảo Bối, cô thật sự cho rằng công ty là nhà cô mở? Đừng quên công ty này là của cả gia tộc Tiếu thị! Cô và cha cô không có huyết thống của Tiếu gia!” Lời Tiếu Huyên nói khiến ấn đường Tiếu Bảo Bối nhíu lại.
Cô và cha không phải máu mủ Tiếu gia?
Chuyện này, Tiếu Bảo Bối quả thật có chút không rõ lắm.
Xem ra cần phải điều tra một phen mới được.
Đối với chuyện này Tiếu Bảo Bối không phải chưa từng nghi ngờ.
Lúc trước cô đã cảm thấy thái độ Tiếu Vi đối với cha cô có chút kỳ lạ.
Mặc dù cùng là người Tiếu gia, nhưng Tiếu Vi đối xử với những người khác trong nhà sẽ không gay gắt như đối với Tiếu Đằng.
Tiếu Bảo Bối vốn tưởng Tiếu Vi hận cha do ông nắm trong tay tập đoàn Tiếu thị.
Nhưng bây giờ nghe Tiếu Huyên nói, dường như Tiếu Bảo Bối đánh hơi được một chút mùi vị không tầm thường rồi.
Nhưng điều tra xong hẵn tính tiếp. Việc quan trọng trước mắt chính là xử lý tốt những chuyện này.
“Ừ, hiện tại cha tôi chỉ là tổng giám đốc Tiếu thị. Chỉ cần chúng tôi bổ nhiệm một người có năng lực là được!” Nói đến đây, Tiếu Bảo Bối lại tiếp tục lặp lại lần nữa: “Nhớ, bữa tiệc tối nay, nếu làm hỏng, tôi sẽ không để cô tiến vào Tiếu thị!”
Sau khi dứt lời, Tiếu Bảo Bối cũng không đợi người bên kia đáp lại mà trực tiếp cúp điện thoại.
Nghe được những lời này, Kiều Trác Phàm cười cười.
“Anh cười cái gì?” Đừng tưởng rằng hiện tại anh cười thì Tiếu Bảo Bối cô sẽ tha thứ việc anh tự ý dời bàn làm việc đến đây.
“Không có, anh cảm thấy bữa tiệc tối nay thật có ý tứ! Nếu không, để anh đi cùng em nhé?” Kiều Trác Phàm lôi kéo cánh tay, kéo cô vào ngực mình, hỏi.
“Chuyện này...” Tiếu Bảo Bối muốn cự tuyệt.
Nhưng đôi mắt đen của Kiều Trác Phàm khiến Tiếu Bảo Bối có cảm giác lo lắng, giống như anh đã nhìn thấu ý định của cô...
Cuối cùng, dưới ánh mắt uy hiếp, Tiếu Bảo Bối chỉ có thể thỏa hiệp.
Tiếu Bảo Bối bận đối phó với Kiều Trác Phàm căn bản không biết, sau khi cô cúp máy, bên kia điện thoại, Tiếu Huyên vô cùng điên cuồng.
“Tiếu Bảo Bối, hôm qua cô khiến mặt tôi thành như vậy, cô còn không thấy ngại... Này, Tiếu Bảo Bối?”
“Tiếu Bảo Bối... Đáng chết! Lại dám cúp điện thoại!”
Tiếu Huyên kêu liền mấy tiếng, không nhận được lời đáp, đem điện thoại ném mạnh lên ghế salon để giải tỏa cơn giận.
Mà lúc này, ngồi bên cạnh Tiếu Huyên, chính là Tiếu Vi - người hôm qua bị ném tại một cửa phòng khám nào đó.
Thấy tính khí con gái như vậy, bà ta cũng đoán được bên kia điện thoại Tiếu Bảo Bối nói cái gì.
“Huyên Huyên, con đừng nóng giận!” Sau khi Tiếu Vi đem điện thoại đặt ở một bên, khuyên nhủ Tiếu Huyên.
“Mẹ, sao con có thể không tức giận chứ? Mẹ cũng không phải không biết, Tiếu Bảo Bối cố ý muốn con đến bữa tiệc này, khẳng định đã chuẩn bị sẵn sàng đối phó với con. Con đến đó, không phải là đem mình đẩy vào hố lửa sao?”
Tiếu Huyên không ngốc, thái độ khác thường hôm nay của Tiếu Bảo Bối đã nói rõ.
Tiếu Huyên có thể cảm nhận được chắc chắn có âm mưu.
“Vậy thì đừng đi?” Tiếu Huyên có thể cảm thấy nguy hiểm, tất nhiên Tiếu Vi cũng có thể nhận thấy.
Dù sao hai người bọn họ đều bị thiệt thòi trên tay Tiếu Bảo Bối.
Lúc này không đề phòng sao được?
“Mẹ, cô ta nói, nếu con không đi sẽ đuổi con khỏi công ty!” Tiếu Huyên mệt mỏi dựa vào ghế sofa, một tay cầm túi chườm đá thoa gò má của mình.
Không thể không thừa nhận, người đàn ông tên A Vĩ kia thật là tàn nhẫn.
Lần bị Tiếu Bảo Bối đánh, cô ta đắp hai lần túi chườm đá thì sưng đỏ liền biến mất.
Nhưng A Vĩ đánh lại không giống, Tiếu Huyên đắp không biết bao nhiêu lần rồi vẫn không có bất kỳ hiệu quả nào.
Thấy gò má mình còn sưng to, phía trên hiện rõ năm dấu tay, tâm tình Tiếu Huyên thật kinh khủng.
Gương mặt này, sao có thể gặp người khác chứ?
Nhưng Tiếu Bảo Bối lại bắt buộc cô ta đi gặp khách hàng, thật là đau đầu.
“Chuyện này...” Nghe được Tiếu Bảo Bối muốn đem Tiếu Huyên đuổi ra công ty, Tiếu Vi cũng không dám tiếp tục đề nghị Tiếu Huyên không tham gia bữa tiệc nữa.
Dù sao, bây giờ con gái là quân cờ quan trọng nhất ở Tiếu thị. Tiếu Huyên ở đó, bà ta mới có thể nắm giữ mọi động thái Tiếu thị một cách nhanh nhất.
Một khi Tiếu Huyên bị đuổi thì đối với bà ta chính là tai hoạ ngập đầu.”Mẹ, rốt cuộc nên làm gì đây?” Thấy Tiếu Vi chần chờ, Tiếu Huyên liền biết mẹ sẽ không chịu để cô ta rời khỏi Tiếu thị.
Cho nên, bữa tiệc tối nay bắt buộc phải đến!
Nhưng rốt cuộc cô phải tham gia thế nào đây?
Tiếu Huyên ôm đầu, hai mắt nhắm nghiền.
Không thể không thừa nhận, kể từ khi cô ta thành công đoạt lấy Quý Xuyên, tất cả mọi chuyện cũng thay đổi.
Hiện tại, không chỉ Quý Xuyên thay lòng, mà nơi cô ta làm việc dường như cũng bị Tiếu Bảo Bối quấy rối..
Nếu tiếp tục như vậy, Tiếu Huyên không biết mình có thể chống đỡ nổi không.
Tiếu Huyên đang đau đầu vì những chuyện xảy ra gần đây thì nghe được Tiếu Vi bên cạnh đột nhiên mở miệng nói: “Huyên Huyên, nếu Tiếu Bảo Bối quá đáng như vậy, không bằng chúng ta ra tay trước sẽ chiếm được lợi thế?”
Tiếu Huyên mở hai mắt ra, liền thấy được khóe môi mẹ mình nở nụ cười quỷ dị.
Hiển nhiên, lời nói “ra tay trước thì chiếm được lợi thế” mang một ý tứ khó nói nên lời.
Tiếu Vi không nói thẳng mà nghiêng người, thầm thì vào tai Tiếu Huyên.
“Mẹ, làm vậy có tốt không? Nếu bị người khác phát hiện là chúng ta ra tay thì làm sao bây giờ?” Không biết Tiếu Vi nói cái gì, Tiếu Huyên có chút khó khăn nói.
“Vậy thì sao? Đợi đến lúc đó, tin tức đã bay đầy trời, để xem Kiều Trác Phàm còn tốt với nó nữa không?” Nói đến đây, Tiếu Vi cố ý dừng lại một chút mới nói tiếp: “Huyên Huyên, lúc này con tuyệt đối không thể mềm lòng. Con đừng quên, nó đánh con như thế nào, đối xử với mẹ ra sao. Nếu mềm lòng, đến lúc đó người chịu thiệt thòi chính là hai mẹ con chúng ta!”
“Vậy... Được rồi!” Sau khi trầm ngâm chốc lát, Tiếu Huyên liền đồng ý.
Lúc này, bàn tay cô ta đặt trên ghế salon đâm sâu vào bên trong.
Khóe môi Tiếu Vi nhếch lên, lộ ra nụ cười chiến thắng: Tiếu Bảo Bối, lần này để tao xem mày trốn nơi nào!
—— tuyến phân cách ——
Lúc Tiếu Bảo Bối cùng Kiều Trác Phàm đến Thúy Viên, Tiếu Huyên đã gửi tin nhắn nói đã tới nơi, đang ở trong phòng bao Tiếu Bảo Bối đặt.
Người Tiếu Huyên cần gặp cũng cũng đã đến.
Tiếu Bảo Bối đẩy cửa ra, bên trong hiện ra cảnh tượng hoà thuận vui vẻ.
“Thẩm Tổng, khó có dịp được ngài nể mặt như hôm nay, tôi thật sự rất cảm ơn!”
“Người đẹp Tiếu nói đùa rồi. Có thể cùng cô dùng cơm, là vinh hạnh của tôi!”
Bên trong gian phòng trang nhã, Tiếu Huyên cùng Thẩm Tổng trò chuyện.
Tiếu Bảo Bối còn chứng kiến, một bên tay của Tiếu Huyên bị Thẩm Tổng nắm vào lòng bàn tay, nhẹ nhàng xoa nắn...
Động tác mập mờ như thế, thật sự làm cho người ta không khó để liên tưởng đến cái gì.
Chỉ là, trên mặt Tiếu Huyên vẫn nở nụ cười, không nhìn ra chút sơ hở.
Hơn nữa, từ không khí hoà thuận vui vẻ, Tiếu Bảo Bối cũng không nhìn ra cảm giác Tiếu Huyên bị bọn họ ép buộc tới chút nào.
Tóm lại, không khí này có chút quái dị.
Không giống như bọn họ muốn thu thập Tiếu Huyên mà là Tiếu Huyên đang định đối với bọn họ như bắt rùa trong hũ!
Khi tiến vào căn phòng, Tiếu Bảo Bối cùng Kiều Trác Phàm liếc nhau một cái. Từ trong mắt Kiều Trác Phàm, Tiếu Bảo Bối cũng nhìn thấy sự nghi ngờ của anh.
Hai người gật đầu một cái tựa như ngầm đạt được thỏa thuận nào đó, sau đó mới bước chân vào gian phòng trang nhã kia.