Editor: Táo đỏ phố núi
“Bảo Bối, có thể đi ra ngoài không?” Nhận điện thoại của Nhạc Dương, Tiếu Bảo Bối có chút kinh ngạc.
“Nhạc Dương, cậu bị làm sao vậy? Có chỗ nào không khỏe à?” Giọng nói của Nhạc Dương, nghe không có chút sức lực nào.
So với Nhạc Dương lúc bình thường, giống như là hai người khác nhau.
“Mình không sao.”
“Không sao thì sao giọng nói lại nghe mệt mỏi như vậy?”
“Trước tiên cậu cứ đi ra ngoài trước đi đã rồi lại nói tiếp!” Nhạc Dương nhanh chóng cúp điện thoại, tránh né những điều mà Tiếu Bảo Bối sắp nói tiếp.
Chạy tới quán đồ ăn ngọt mà trước kia hay hẹn gặp Nhạc Dương, thì Nhạc Dương đang cấu véo cái bánh cho hả giận.
“Nhạc Dương, lại bị Diệp Tử Hi từ chối à?”
Nhạc Dương là một người hoạt bát hướng ngoại.
Dựa theo lời nói của cô, cho dù có là một người béo ú, thì cũng phải là một người béo ú vui vẻ!
Quen biết Nhạc Dương nhiều năm như vậy, cô ấy vẫn luôn tích cực tiến tới. Mặc dù trong cuộc sống gặp bao nhiêu khó khăn, thì vẫn luôn nở nụ cười với người khác.
Chỉ có mỗi khi bị Diệp Tử Hi từ chối, thì lúc đó cô ấy mới xuất hiện gương mặt như người chết.
“Ừ, đúng là có nguyên nhân này!” Nhạc Dương cúi gằm đầu, rồi lại nhét vào miệng mấy miếng bánh ngọt.
“Lần này lấy nguyên nhân gì để từ chối cậu?”
Nhạc Dương thích Diệp Tử Hi, vài chục năm cũng như một ngày.
Từ lúc bắt đầu biết Diệp Tử Hi, mỗi tháng Nhạc Dương đều thổ lộ! Đồng thời, mỗi tháng cô đều bị từ chối.
“Anh ấy nói mình và anh ấy không cùng phong cảnh!” Nhạc Dương vẫn còn vô cùng buồn bực. Trực tiếp nhét hết miếng bánh còn dư lại vào miệng.
Mỗi lần bị từ chối, cô sẽ giống như bây giờ, ăn uống rượu chè quá độ trong một hai ngày, sau đó thì cân nặng lại tăng lên nữa. Lại nổi lên dũng khí, lại thổ lộ, lại bị từ chối, lại ăn uống rượu chè quá độ, lại tăng cân . . .
Cứ tuần hoàn như thế, mỗi năm đều trình diễn rất nhiều lần.
Có thể nói, thể trọng của Nhạc Dương bây giờ, là do Diệp Tử Hi tạo thành.
“Cũng đúng. Anh ấy là một công tử ca có danh tiếng bậc nhất tại thành phố A, tướng mạo cũng không tệ, nếu đứng cùng một người thô lỗ như mình thì quá là không phù hợp!” Nhạc Dương an ủi mình: “Thật ra cũng không có gì, cũng đã nhiều năm rồi.” Nhạc Dương trở lại bình thường, cười một tiếng đối với Tiếu Bảo Bối.
Mặc dù cô đang cười, nhưng bên trong nụ cười kia mang theo sự ướt át và u ám.
Nhìn Nhạc Dương như vậy, Tiếu Bảo Bối muốn mở miệng nói chuyện, nhưng lại không biết nói gì.
Thực sự là cái gì cũng không có, nếu không Nhạc Dương cũng đã không đau khổ nhiều năm như vậy.
Mỗi lần tỏ tình bị từ chối, cô đều một mình như vậy rồi dựa vào đồ ngọt để liếm láp vết thương. Có nhiều lần cô đã từng thề với Tiếu Bảo Bối, cả đời sẽ không dây dưa với người gọi là Diệp Tử Hi nữa.
Nhưng khi vừa nhìn thấy anh ta, thì tất cả những thứ không dây dưa không yêu thích kia, trong một giây đã khôi phục lại.
Nói chung, điều này chính là sự bi ai của Nhạc Dương.
“Bảo Bối, đừng nhìn mình chằm chằm như vậy, mình sẽ xấu hổ!” Nhạc Dương lại gọi một phần điểm tâm tới.
Trong nháy mắt sự bi thương và thông cảm vì tình yêu không có kết quả đối với Nhạc Dương vì câu nói này của cô ấy mà đều tan thành mây khói.
Dùng lời nói của Diệp Tử Hi là: Nếu Nhạc Dương biết thẹn thùng, thì heo mẹ cũng có thể leo cây.
“Bảo Bối, cậu muốn ăn cái gì thì tự mình gọi món đi, sau đó mình sẽ trình bày một chuyện, có thể sẽ khiến cho cậu một ngày ăn mất ngon.”
“Chuyện gì? Nghiêm túc vậy cơ à!” Tiếu Bảo Bối có chút tò mò. Có thể khiến cho cô gái lạc quan như Nhạc Dương lộ ra tâm tình phức tạp như vậy, trừ Diệp Tử Hi ra, thì Tiếu Bảo Bối không nghĩ ra được gì khác.
“Ăn trước đi, ăn xong mình sẽ nói cho cậu biết! Mặc dù về mặt tình yêu Nhạc Dương lùn tịt, nhưng mà cô tuyệt đối không phải là loại người hèn nhát. Nếu như bản thân mình đã phạm sai lầm, thì cô sẽ nói cho rõ ràng với Tiếu Bảo Bối.
“Tiếu Bảo Bối, mình có lỗi với cậu . . .” Một cái bánh dâu chui xuống bụng rồi, đột nhiên Nhạc Dương rơi nước mắt, khiến cho Tiếu Bảo Bối trở tay không kịp.
“Xảy ra chuyện gì? Nhạc Dương, cậu đừng như vậy, từ từ rồi nói.” Quen biết Nhạc Dương nhiều năm như vậy, Tiếu Bảo Bối thật sự chưa từng nhìn thấy Nhạc Dương khóc thành như vậy. Kể cả bị Diệp Tử Hi từ chối vô số lần, cô ấy cũng chưa từng rơi một giọt nước mắt nào.
Bây giờ cô ấy khóc sướt mướt như vậy, quả thật đã khiến cho Tiếu Bảo Bối sợ hết hồn.
“Bảo Bối, ngày hôm qua mình đi tới công ty của bọn cậu, để đánh Quý Xuyên! Hơn nữa, đánh cũng không hề nhẹ.” Dưới sự an ủi của Tiếu Bảo Bối, Nhạc Dương bình tĩnh lại, từ từ nói.
Nghe điều này, Tiếu Bảo Bối lộ ra ánh mắt kinh ngạc. Không trách được, đột nhiên cuộc họp ngày hôm qua lại bị hủy bỏ. Hơn nữa, hôm nay lúc Tiếu Bảo Bối thấy Quý Xuyên xuất hiện, không hiểu sao trên mặt lại có hai dấu vết vẫn còn mờ nhạt như có như không trên mặt.
Cô còn tưởng rằng, do cô nhìn lầm. Không ngờ, đúng là Quý Xuyên bị đánh thật.
“Bảo Bối, tên khốn kiếp như vậy, cậu cũng không cần phải lo lắng cho anh ta. Người đàn ông giống như vậy, nên lóc từng miếng thịt! Vì loại đàn ông này mà đau lòng, không đáng chút nào!” Nhạc Dương nhìn vẻ mặt của cô, thì cho rằng Tiếu Bảo Bối vẫn còn lo lắng cho người đàn ông kia.
Cũng đúng, kể từ khi Tiếu Bảo Bối và Quý Xuyên ở cùng một chỗ, thì số lần Nhạc Dương và Quý Xuyên đấu đá cũng không ít. Mỗi một lần, đều là vì Nhạc Dương nhìn thấy Quý Xuyên đối xử lạnh nhạt với Tiếu Bảo Bối thì lại không chịu được.
Nhưng cuối cùng, lần nào cũng vậy ánh mắt của Tiếu Bảo Bối luôn luôn lo lắng cho người đàn ông kia.
Nhìn Tiếu Bảo Bối như vậy, Nhạc Dương cũng cho rằng nha đầu ngu ngốc này vẫn còn lo lắng cho anh ta. Hình như người ta là người vứt bỏ cô ấy, lúc này lại đánh chủ ý lên công ty của cha cô ấy nữa!
“Mình. . .” Thật ra, Tiếu Bảo Bối cũng cho là mình sẽ đau lòng vì Quý Xuyên. Dù sao, cô đã quanh quẩn bên anh ta nhiều năm như vậy.
Muốn cắt đứt hết những gì mà bọn họ đã từng, trên cơ bản là không thể nào.
Nhưng mà ngoài dự liệu của Tiếu Bảo Bối, cô cũng không hề đau khổ giống như là cô đã tưởng tượng.
Vì vậy lúc này, không hiểu sao đầu óc của cô lại xuất hiện gương mặt của Kiều Trác Phàm.
Nhân tiện, cô lại nghĩ tới tên bại hoại kia đã lấy đi mất cái giường thân thương của cô! Bây giờ ngay cả sofa cũng đã không đủ cho một người ngủ.
Điệu bộ này, không phải là ép buộc cô đêm nay phải ngủ cùng một giường với anh hay sao?
Chẳng qua nghĩ tới đây, tim của Tiếu Bảo Bối không ngừng đập loạn lên.
Chuyện này phải làm sao mới tốt đây!
Buổi sáng cô tùy ý đánh giá bộ quần áo mà Kiều Trác Phàm mặc ở nhà, hình như dáng người của anh rất đẹp.
“Tiếu Bảo Bối?” Vào lúc trong đầu của Tiếu Bảo Bối tràn đầy hình ảnh của Kiều Trác Phàm, thì giọng nói của Nhạc Dương đã vang lên kéo tâm trí của cô đang bay xa quay trở về.
“Mình đang nói chuyện nghiêm chỉnh với cậu, cậu còn ngây người ra đó làm gì?” Nhạc Dương với với bộ dạng ngây người ra của cô, chỉ tiếc không rèn sắt thành thép.
“Hả? Mình . . . Mình không sao.” Giống như là bị người khác nắm được bím tóc vậy, Tiếu Bảo Bối có chút lúng túng xoa mặt mình một chút.
Nhạc Dương người ta đang nói chuyện hăng say, vì cái gì mà trong đầu của cô chỉ toàn là bóng dáng của Kiều Trác Phàm?
Hơn nữa, lại còn suy nghĩ lung tung lộn xộn cái gì không biết nữa, lại còn ảo tưởng nghĩ tới thân thể của Kiều Trác Phàm?
“Không sao là tốt rồi. Nhưng mà những lời tiếp theo của mình, cậu cần phải nghe cho cẩn thận . . .”
Tiếp sau đó, Nhạc Dương kể lại khoảng thời gian cô ở nước ngoài, tên tiểu nhân hèn hạ Quý Xuyên đã liên lạc với cô như thế nào, sau đó lại lừa gạt cô như ra làm sao, để giúp anh ta lừa gạt quyền sở hữu cổ phiếu trên danh nghĩa của Tiếu Bảo Bối sang cho anh ta!
Còn nữa, Nhạc Dương còn thề thốt đủ kiểu, nói là không quan tâm dùng cách gì, cô nhất định sẽ cầm về những thứ đang ở trên tay Quý Xuyên!
“Bảo Bối, xin cậu đừng giận mình có được không? Mình biết mình là người bạn tệ hại nhất! Vào lúc cậu bị người ta vứt bỏ, vào lúc toàn thân đều là vết thương, thì mình lại đi nối giáo cho giặc, đâm cậu thêm một đao nữa!” Xem ra, Quý Xuyên lấy đi những thứ kia, thực sự đã chọc giận Nhạc Dương.
Những lời nói thô tục, thỉnh thoảng lại được thốt ra từ miệng của Nhạc Dương.
“Nhạc Dương, cậu cũng không phải là cố tình! Chỉ trách, lúc trước mình không nghe lời khuyên của cậu. Rõ ràng là anh ta nhắm vào cổ phần của Tiếu Thị ở trong tay mình nên mới đính hôn với mình, vậy mà mình còn ngu ngốc đem những giấy tờ quan trọng đó đặt ở chỗ anh ta!”
Bây giờ nghĩ tới Quý Xuyên, trong lòng của Tiếu Bảo Bối cũng coi như nguội lạnh.
Đã từng, cô đã dâng tấm chân tình của mình đặt trước mặt của người đàn ông này.
Nhưng mà ngay cả một chút quý trọng anh ta cũng không có, bây giờ anh ta còn tự tay đập nát nó.
Nhưng mà như vậy cũng tốt, cũng coi như anh ta cho Tiếu Bảo Bối cô có một cơ hội nhìn thấu triệt để con người anh ta.
Nếu không, cô vẫn sẽ luôn nhớ mãi không quên quá khứ của bọn họ.
Bây giờ, tin tức mà Nhạc Dương mang tới, cũng khiến cho những thứ mà cô nhớ mãi không quên, phai nhạt, tan thành mây khói . . .
Tiếng lòng chết lặng, dường như chỉ cần dùng tai là Tiếu Bảo Bối có thể nghe thấy được.
Quý Xuyên, tôi đối xử với anh không tệ, nhưng anh lại khiến tôi tổn thương tới tận xương tủy?
Tại sao anh lại có thể nhẫn tâm như vậy?
“Nhạc Dương, cậu thật sự có thể lấy lại những thứ cổ phiếu kia về giúp mình sao? Ba mình đã phấn đấu cả đời vì Tiếu Thị, bây giờ đã một đống tuổi rồi, nếu như Tiếu Thị bị Quý Xuyên cướp đi, mình lo lắng . . .”
Chết vì nỗi bi thương quá lớn.
Bây giờ Tiếu Bảo Bối đã cảm nhận được ý nghĩa của lời nói này.
Mà Quý Xuyên cũng không biết, cách làm này của anh ta, đã đẩy anh và Tiếu Bảo Bối vào tình thế triệt để không thể vãn hồi.
Chờ lúc anh ta phát hiện ra tất cả, thì đã trễ.
“Bảo Bối, cậu không cần phải lo lắng! Đồ từ tay mình bị lọt ra ngoài, thì tất nhiên mình sẽ không trốn tránh trách nhiệm mà sẽ giành về. Cho dù hủy đi thẻ luật sư của mình, thì mình cũng sẽ giành lại những thứ đó!” Lúc Nhạc Dương nói tới đây, lại bổ xung thêm một câu: “Nhưng mà thời gian có chút gấp, chỉ sợ trước đại hội cổ đông, mình . . .”
Thời gian triệu tập đại hội cổ đông, chỉ còn hai ngày nữa.
Trừ phi là thần trộm, nếu không thì không ai có thể thay đổi được kết cục này.
“Cái này trước hết để mình nghĩ cách đã . . .”
Không thể nghi ngờ, lần này gặp lại nhau, khiến cho chị em đầy vẻ buồn rầu u ám.