Về cơ bản, những người bị ánh mắt của anh nhìn lướt qua, đều không tự chủ mà thu hồi lại ánh mắt đang nhìn về phía người đàn ông này.
Kỳ thật, đó là một loại cảm giác hết sức kỳ lạ.
Đôi mắt của người đàn ông này, đẹp giống như ngọc đen. Nhưng đồng thời lại lạnh lẽo khiến cho người ta phải hoảng hốt. Giống như Tu La giáng xuống vào ban đêm, lộ diện để sát hại con người.
Cảm giác như cái chết sắp đến gần, khiến cho những người tiếp xúc ánh mắt với anh, không hiểu sao đều run rẩy.
Nhất là Quý Xuyên, anh ta cảm nhận được sát ý, đang hướng về phía mình một cách rất rõ ràng.
Mà sau khi quét mắt nhìn tất cả mọi người ở trong phòng hội nghị, cuối cùng ánh mắt của anh dừng lại trên người của Tiếu Bảo Bối. Khóe miệng nở ra một nụ cười khẽ, trong nháy mắt giống như trăm hoa đua nở, đẹp tới mức khiến cho người hít thở không thông.
Cùng với bộ mặt giống như Tu La vừa nãy, giống như là một người hoàn toàn khác.
Mà Tiếu Bảo Bối cũng bị nụ cười khó hiểu này của Kiều Trác Phàm làm cho thần hồn điên đảo.
Không cười khuynh thành, mà cười khuynh quốc.
Đây chắc là lời giải thích tốt nhất đối với Kiều Trác Phàm.
Nhưng mà Tiếu Bảo Bối có chút không hiểu, ý nghĩa của nụ cười tươi rói này của Kiều Trác Phàm.
Kể từ sau khi bị Kiều Trác Phàm đưa về nhà, cô ở nhà ngây ngây ngô ngô trốn tránh hai ngày. Kiều Trác Phàm nói cho cô biết, tất cả đã có anh.
Hôm nay, cô mới có chút dũng khí, đi ra khỏi nhà, tham dự cuộc họp đại hội cổ đông này.
Cô biết rõ, mặc kệ cô làm chuyện gì thì cha của cô cũng sẽ không trách tội cô. Nhưng mà, cô không thoát khỏi được cảm giác tội lỗi.
Đến bây giờ thần kinh của cô vẫn còn căng thẳng.
Nhưng có một loại cảm giác rất kỳ lạ, chính là vào khoảnh khắc Kiều Trác Phàm xuất hiện . . .
Tất cả những thấp thỏm lo lắng ở trong lòng, khi nhìn thấy ánh mắt vui vẻ ở đuôi mày của anh, đều biến mất hầu như không còn sót lại chút gì.
Loại cảm giác này, hết sức huyền huyễn. Những người không trải qua, thì sẽ không thể cảm nhận được.
Chính bởi vì cảm giác yên tâm một cách lạ kỳ này, nên Tiếu Bảo Bối không chút keo kiệt cười một tiếng với Kiều Trác Phàm. Trong nụ cười này mang đầy đủ sự cảm kích của cô đối với anh.
“Lúc này còn cười được sao, một lát nữa mày chỉ có thể ngồi đó mà khóc thôi.” Tiếu Huyên ngồi ở bên cạnh của Quý Xuyên, để ý thấy một màn này, nhỏ giọng nói thầm.
Trong giọng điệu kia, vừa có sự khinh bỉ nhưng đồng thời cũng mang theo sự đố kỵ rất nồng đậm.
Thật ra, phụ nữ đều có một hy vọng rất giản đơn, có được một tình yêu say đắm chỉ thuộc về bản thân mình.
Tiếu Huyên là phụ nữ, cho nên cô ta cũng không thoát khỏi căn bệnh chung của phụ nữ.
Cô ta vốn cho rằng, Quý Xuyên đối xử thật lòng với cô ta. Đây cũng chính là nguyên nhân mà trước đây cô ta liều lĩnh gả cho anh ta.
Nhưng bây giờ, cô ta dần phát hiện ra, Quý Xuyên cũng không phải thật lòng với cô ta, lý tưởng và thực tế quá khác biệt khiến cho cô ta có một cảm giác vô cùng cô độc.
Cho nên, mới vừa rồi cô ta nhìn thấy Kiều Trác Phàm nhìn Tiếu Bảo Bối chăm chú như vậy, trong lòng không khỏi dâng lên một cảm giác đố kỵ.
Quý Xuyên nhìn tập tài liệu ở trên tay, lặp lại một lần những lời nói mà lát nữa anh ta định phát biểu ở trong đại hội cổ đông. Thành thật mà nói, trong công việc Quý Xuyên cũng được xem là một người có năng lực không tồi. Có năng lực lại có lòng cầu tiến, chỉ cần chăm chỉ một thời gian, sớm muộn gì anh ta cũng tìm được một vị trí mà anh ta mong muốn.
Nhưng mà anh ta lại ghét con đường vừa dài dằng dặc lại vừa cực khổ này, muốn đi đường tắt, nên mới có ngày hôm nay.
Cuộc họp này, anh ta đã chuẩn bị một thời gian, vì muốn có biểu hiện xuất sắc vào ngày hôm nay. Kiều Trác Phàm xuất hiện, có chút ngoài ý muốn.
Nhưng anh ta cũng muốn thông qua cơ hội lần này, để khiến cho Kiều Trác Phàm và Tiếu Bảo Bối thấy anh ta không giống như vậy. Anh ta cũng không biết vì sao mình lại có loại xúc động như vậy, nhưng trong đầu của anh ta có một suy nghĩ khiến cho anh ta phải làm như vậy.
Bởi vì nghe thấy lời lẩm bẩm đầy bất mãn của Tiếu Huyên, khiến cho ánh mắt của anh ta chú ý tới Tiếu Bảo Bối.
Quả thực, Tiếu Bảo Bối còn đang cười. Cho dù cô biết anh đã hèn hạ lấy đi cổ phiếu trong tay cô, mà cô vẫn còn cười vui vẻ như vậy.
Mà đối tượng mà cô nở nụ cười tươi tắn như vậy, là Kiều Trác Phàm vừa mới đi vào.
Cái loại cảm giác này, giống như bây giờ trong mắt của Tiếu Bảo Bối, xung quanh đều biến mất, chỉ còn lại cô và Kiều Trác Phàm!
“Bốp . . .” Đau lòng, giống như con mãnh thú đột nhiên bị dòng nước lũ đột nhiên kéo tới cuốn đi, bàn tay của Quý Xuyên đột nhiên giống như bị rút đi tất cả sức lực. Tài liệu cầm trong tay, trong khoảnh khắc rơi tứ tung xuống đất.
Cũng vì như vậy, nên tầm mắt của mọi người lại một lần nữa tập trung ở trên người anh ta.
Ngay cả Tiếu Bảo Bối và Kiều Trác Phàm đang nhìn nhau chăm chú cũng quay qua nhìn anh ta.
“Xin lỗi, mới vừa rồi không cẩn thận bị lỡ tay . . .” Quý Xuyên giải thích như vậy. Sau đó, ánh mắt của anh ta tham luyến rơi vào trên người của Tiếu Bảo Bối.
Chỉ thấy, Kiều Trác Phàm mới vừa rồi vẻ mặt vẫn còn tràn đầy ý cười nhìn Tiếu Bảo Bối, trong khoảnh khắc, anh đã thu lại tất cả sự vui vẻ lại. Đối mặt với anh ta, trong đôi mắt đẹp kia, là sự lạnh lùng giống như muốn đóng băng người khác. Quý Xuyên có loại ảo giác, căn phòng này chợt lạnh đi một chút, mang theo cảm giác lạnh thấu xương.
“Tôi còn tưởng rằng, từ trước tới giờ Quý tổng không bao giờ lỡ tay chứ!” Kiều Trác Phàm mở miệng, phá vỡ bầu không khí yên lặng trong căn phòng.
Kiều Trác Phàm đối diện với Quý Xuyên, khóe miệng khẽ cong. Mà đáy mắt, chợt lóe lên một tia sát khí.
Điều này khiến cho câu nói vừa rồi anh mới nói, có một hàm nghĩa khác.
Giống như đang cười nhạo anh ta,về hành vi dùng hết tâm cơ để lừa đi phần cổ phần từ trong tay của Tiếu Bảo Bối.
Quý Xuyên bị nhục, tức tối nhìn Kiều Trác Phàm.
Sau đó, anh lại không chút để ý thốt ra một câu: “Ok! Đừng trừng mắt lên nhìn tôi, cẩn thật tôi sẽ móc đôi mắt của anh . . .”
Lời nói của anh, giống như là lời nói đùa lúc uống trà chiều. Nhưng bối cảnh đầy bí ẩn của anh, hơn nữa những lời đồn về anh, khiến cho mọi người đang ngồi ở đây đều cảm thấy, đó không giống như là một câu nói giỡn.
Giờ phút này, Quý Xuyên có tức giận, cũng không dám tuy tiện bùng phát.
Vào lúc không rõ ràng về thực lực của Kiều Trác Phàm, anh ta biết rõ cứng đối cứng là điều không thích hợp.
Nhưng mà, hôm nay đã dự định vạch mặt với Tiếu Đằng, nên Tiếu Vi không nghĩ như vậy.
Hôm nay là đại cổ đông, theo như bà ta thì chính là vì bà ta nên mới được triệu tập. Dieen ndk dan/le eequh ydo nnn.
Vào lúc này, bà ta cần khiến cho những vị cổ đông ngồi đây nhìn thấy thực lực của một nhà bọn họ, sau đó đem quyền quản lý Tiếu Thị giao vào trong tay của nhà bọn họ.
Mà biểu hiện của Quý Xuyên ở trước mặt Kiều Trác Phàm mới vừa rồi, giống như là một người rất nhu nhược. Đây là điều mà Tiếu Vi cực kỳ xem thường.
“Kiều thiếu, xin chú ý tới lời ăn tiếng nói của mình. Hôm nay chúng tôi tới đây là triệu tập đại hội cổ đông, các vị đang ngồi ở đây đều là đại cổ đông của Tiếu Thị chúng tôi. Tôi không hiểu, Kiều thiếu dựa vào cái gì mà cũng đứng ở chỗ này!”
Lạnh lùng nhìn Quý Xuyên một cái, Tiếu Vi chậm rãi bước tới bên cạnh của Kiều Trác Phàm.
“Hả? Vấn đề này quả thật hỏi rất hay!” Kiều Trác Phàm bỏ một tay vào trong túi quần, tay kia thong thả đưa về phía người đàn ông đứng bên trái của anh.
Một tập tài liệu, vào lúc này được đưa tới tay của Kiều Trác Phàm.
“Tiếu . . . Xem trí nhớ của tôi này, lúc này cũng không nhớ được bà là ai!” Kiều Trác Phàm không thèm quan tâm tới, vào giây phút này trong không khí có loại cảm giác anh không thèm để Tiếu Vi vào trong mắt.
Nhưng mà anh cũng không cho Tiếu Vi có cơ hội mở miệng nói bất cứ câu gì, liền nói tiếp: “Cũng được, có nhớ hay không nhớ bà là ai cũng không sao cả! Hôm nay tôi tới đây, chính là vì cái này.”
Kiều Trác Phàm giơ cao tập tài liệu ở trong tay mình, anh hắng giọng một cái: “Ở đây là hai mươi phần trăm cổ phần của Tiếu Thị! Như vậy xin hỏi bây giờ tôi đã có quyền lên tiếng chưa?”
Kiều Trác Phàm nhướn mày nhìn về phía Tiếu Vi, ánh mắt khinh thường kia khiến cho Tiếu Vi có cảm giác mình là một con rối đang nhảy nhót trong vở kịch của Kiều Trác Phàm.
“Không . . . Điều này sao có thể xảy ra được?” Dường như Tiếu Vi không có cách nào tiếp nhận được sự thật này, lời nói thốt ra khỏi miệng cũng hùng hồn đầy lý lẽ.
Nếu như dễ dàng lấy được hai mươi phần trăm cổ phần của Tiếu Thị như vậy, thì bà ta đã không phải chờ đợi nhiều năm như vậy để trở thành người cầm quyền của Tiếu Thị.
Mặc dù mấy năm nay lợi nhuận của Tiếu Thị không được tốt lắm, nhưng cũng không bị thiệt thòi. Những người kia cũng là cáo già, chết sống cũng không chịu nhượng lại cổ phần.
Nếu như không phải Quý Xuyên dùng mánh khóe hèn hạ ở bên cạnh lừa gạt Tiếu Bảo Bối mười lăm phần trăm cổ phần, thì không biết tới bao giờ bọn họ mới có thể hãnh diện.
Vậy thì Kiều Trác Phàm làm sao lại có được hai mươi phần trăm cổ phần được?
Theo lý mà nói, anh mới đến thành phố này cùng lắm là một năm, anh làm sao lại làm được?
“Không tin? Không tin thì tự mình hãy xem đi.” Kiều Trác Phàm vô cùng hào phòng đưa tập tài liệu ở trong tay cho Tiếu Vi. “Đây chỉ là bản sao thôi, nếu như bà xé đi cũng không sao. Dù sao thì chúng tôi cũng sao chép ra rất nhiều!”
Kiều Trác Phàm phất tay một cái, thì những nhân viên bảo an đã đi tới trên tay mỗi người là một đống giấy tờ, phát tới tận tay mỗi cổ đông ở đây một xấp.
“Chuyện là do người làm, lão phu nhân!” Khẽ cười gian một tiếng, Kiều Trác Phàm lại thốt ra một câu như vậy.
Lời này, khiến cho mặt của Tiếu Vi biến sắc: “Cậu . . . “
So với Kiều Trác Phàm, tuổi của bà ta hơi lớn hơn một chút.
Nhưng ít ra, tóc của bà ta vẫn chưa hề bạc trắng mà, không phải sao?
Lúc này lại gọi bà ta là lão phu nhân, khiến cho Tiếu Vi cảm thấy nhục nhã tới cực điểm.
Mà điều Kiều Trác Phàm muốn, chính là muốn cho bà ta phải tức điên lên.
Ai bảo cả nhà bọn họ, lại chèn ép cục cưng nhà anh tới mức phải về nhà trốn hai ngày?
Nếu anh không đứng ra, có phải bọn họ lại muốn được voi đòi tiên hay không?
“Đừng có cậu cậu tôi tôi nữa, mọi người đều rất bận rộn! Như vậy đi, lời ít mà ý nhiều, tôi chỉ muốn nói mấy câu.” Kiều Trác Phàm thừa dịp Tiếu Vi không chú ý, ngồi vào vị trí mà bà ta vừa mới chiếm kia
“Là như vậy, các người cũng thấy rồi đấy, trên tay của Kiều Trác Phàm tôi có hai mươi phần trăm cổ phần của Tiếu Thị, cộng thêm số cổ phần trong tay của cha vợ tôi, cả nhà chúng tôi hoàn toàn chiếm ưu thế tuyệt đối!” Vẻ mặt anh vẫn không chút để ý trước sau như một, giống như trước mặt anh là những người khác vậy.
Ngay cả một biểu cảm dư thừa Kiều Trác Phàm cũng không thèm để lộ ra, mặc dù ngồi cùng những người có vị trí cao như vậy. Nhưng ánh mắt kia, lại khiến cho người ta có cảm giác anh đang ngồi từ trên cao nhìn xuống.
“Cổ đông lớn nhất vẫn có quyền nhận hoặc đuổi người, cho nên cái vị trí tổng giám đốc này, vẫn là của cha vợ tôi . . .” Nói tới đây, cuối cùng ánh mắt của Kiều Trác Phàm cũng đã rơi vào cả nhà bọn Tiếu Vi ở trong góc.
“Mà cả nhà các người . . .”
“Kiều Trác Phàm, cậu không có quyền cắt chức của chúng tôi. Trên tay của chúng tôi, còn có cổ phiếu của Tiếu Thị!” Kiều Trác Phàm còn chưa nói hết lời, Tiếu Vi đã kích động cắt ngang lời nói của anh.
“Đúng là bà cũng có chút hiểu biết!” Nghe giọng điệu luống cuống của Tiếu Vi, Kiều Trác Phàm cười nhẹ.
Quả thực là anh muốn đuổi cả nhà chướng mắt này ra khỏi nơi đây. Đỡ mất công anh mỗi lần tới đây tìm cục cưng lại bị ảnh hưởng thị giác.
Nhưng mà Tiếu Vi nói cũng đúng, bây giờ bọn họ vẫn còn là đại cổ đông, theo lý thuyết thì Kiều Trác Phàm không có quyền miễn đi chức vụ và quyền lợi của bọn họ.
“Bây giờ tôi không cho các người xuống đài, cũng không có nghĩa là dung túng cho các người tiếp tục ở lại đây. Chờ xem . . .” Giống như tất cả sự kiên nhẫn đã bị Tiếu Vi làm mất hết, lúc này Kiều Trác Phàm đứng dậy, chậm rãi đi về phía cửa lớn.
“Những chuyện khác, các người cứ nghe theo lời của cha vợ tôi. Tôi còn có chút việc, đi trước!”
Anh sải bước đi về phía trước, lúc đi ngang qua chỗ Quý Xuyên, không biết là không cẩn thận hay là cố ý, đôi chân đột nhiên đá vào ghế ngồi của Quý Xuyên.
Nhưng từ trình độ dùng sức của Kiều Trác Phàm, chiếc ghế vững chắc như vậy bây giờ lại thiếu mất một chân, hẳn là sau đó, cái mông của Quý Xuyên sẽ tiếp xúc thân mật với mặt đất.
Đá người ta ngã xuống dưới đất, ngay cả một chút áy náy Kiều Trác Phàm cũng không hề có, anh giống như là đang cười cợt nhìn Quý Xuyên.
“Ơ? Ngã à?” Trong giọng nói của anh, như có như không có chút vui vẻ. Giống như để minh chứng cho sự thật nào đó.
“Quên nói cho cậu biết, cậu đã cút ra khỏi danh sách người của Tiếu Thị!”
Kiều Trác Phàm xưa nay rất phách lối.
Một khi đã chọc giận anh, anh không giống như những người khác phải kiêng nể nhiều như vậy. Liều mạng phá hủy, đó mới là bản tính của anh.
Mà trước mắt, xem ra Quý Xuyên đã bức bản tính này của anh phải bộc lộ.
Sửa sang lại quần áo của mình Kiều Trác Phàm sải bước đi về phía cửa chính của phòng họp.
Cả quá trình, Tiếu Bảo Bối đều nhìn thấy hết.
Cô không hiểu Kiều Trác Phàm làm sao để có được những cổ phần kia, cũng không biết lúc trước anh đã nói chuyện với cha cô như thế nào, càng không biết biểu hiện hôm nay của Kiều Trác Phàm sẽ tạo thành hậu quả gì. Điều duy nhất mà cô hiểu, chính là ánh mắt tán thưởng trong mắt cha mình.
Tầm mắt lại lần nữa dời sang bóng lưng của Kiều Trác Phàm, tự dưng Tiếu Bảo Bối có loại cảm giác mất mát. Giống như có món đồ nào đó, đang chết đi theo từng bước chân của anh.
Từ lúc mới bước vào phòng họp tới bây giờ, một câu Kiều Trác Phàm cũng chưa từng nói với cô. Cảm giác này, thực sự không dễ chịu.
Cô cũng không biết vì sao lại có cảm giác như vậy. Trước kia ở cùng một chỗ với Quý Xuyên, anh ta thường xuyên một hai ngày cũng không thèm nói với cô câu nào. Khi đó, cô cũng không có cảm giác không vui như bây giờ.
Nhưng bây giờ, chỉ trong một thời gian ngắn ngủi, Kiều Trác Phàm không để ý tới cô, cô lại giống như một con mèo con không có chút kiên nhẫn, muốn được vuốt ve gần gũi.
Móng vuốt của Tiếu Bảo Bối bắt đầu không an phận, cầm lấy tập tài liệu bắt đầu sử dụng ma chảo.
Đúng vào lúc này, lại nghe thấy một giọng nói vô cùng dịu dàng: “Cục cưng, anh không quen với chỗ này lắm. Còn không mau ra dẫn đường cho anh đi?”
Lúc nói những lời nói này vẻ mặt của Kiều Trác Phàm vô cùng nghiêm túc, khiến cho vẻ mặt của hai vệ sĩ bên cạnh anh đang run rẩy, tạo thành sự đối lập rất rõ ràng.
Cũng không biết là mới vừa rồi ai giống như ngựa quen đường cũ đi thẳng tới phòng họp này, lúc này lại nói anh chưa quen thuộc nơi này, điều này bảo những vệ sỹ đi theo bảo vệ anh có thể không cười được sao?
Nhưng ông chủ lớn liếc nhìn bọn họ một cái, giống như gió thu vô tình quét rụng lá khô, nói cho bọn họ biết: Ông đây trêu chọc bà xã, các người dám cười sao? Nếu như thấy buồn cười, cứ cười thoải mái đi. Khi về sẽ may miệng của các người lại, sau này sẽ không còn cơ hội để cười nữa.
Cuối cùng, đương nhiên là ai cũng không dám cười. Ai cũng không muốn vì cười nhạo một người, mà đánh cược với chính cái miệng của mình.
Đương nhiên, từ nay về sau bọn họ đều rất ăn ý hiểu rằng, vào lúc ông chủ trêu chọc bà chủ, thì hãy làm như không thấy!
“Được!” Tiếu Bảo Bối vốn còn đang cảm thấy buồn bực, lúc này nghe thấy những lời nói này của Kiều Trác Phàm, lập tức nở nụ cười.
Ánh mắt cong như trăng lưỡi liềm, sáng lấp lánh, quét sạch đi những mây mù lúc trước.
Vừa dứt lời, cô đã vui vẻ đi tới bên cạnh của Kiều Trác Phàm.
Kiều Trác Phàm nắm lấy tay của cô, rồi giấu vào trong túi. Sau đó hai người nhìn nhau cười một tiếng, cứ như vậy đi khỏi tầm mắt của mọi người.
Cả quá trình, Tiếu Đằng đều nhìn vào trong mắt.
Lúc này, trong mắt ông đối với Kiều Trác Phàm không còn có sự lo lắng như lúc trước nữa.
Hai người trai xinh gái đẹp đi ra khỏi phòng họp, có thể nói là đã khiến cho những người trong phòng họp không khỏi hâm mộ.
Chỉ có Quý Xuyên, đối với cảnh tượng vừa rồi chỉ có thể dùng ánh mắt không thể nào tin được.
Đại khái, Quý Xuyên không thể tưởng tượng ra được, Tiếu Bảo Bối đã từng dùng ánh mắt si mê đó để nhìn anh ta, mà trong hai tháng ngắn ngủi lại chuyển sang một người khác.
Mà anh ta lại càng không thể ngờ được, ánh mắt khinh thường mà anh ta vẫn thường dùng, lúc này lại trở thành đố kỵ như vậy. . .
Cũng chính cảm giác kỳ lạ này, khiến cho Quý Xuyên quyết định làm một chuyện . . .