Editor: Táo đỏ phố núi
Nghe thấy phía trước có tiếng động truyền tới, Tiếu Bảo Bối ngẩng đầu lên lền nhìn thấy có rất nhiều người đang đi về phía cô.
“Có rất nhiều tên béo!” Cô thét lên một tiếng sợ hãi, khiến cho mặt mũi của vị chủ tịch Dương này không còn sót lại chút gì.
Ông ta ở trên thương trường nhiều năm như vậy, nhưng vẫn chưa có người nào dám chế nhạo ở trước mặt ông ta như vậy.
Cho nên, ông ta nhận định cô gái này chắc chắn là giả vờ.
“Được, cô cứ tiếp tục giả vờ đi! Xem đêm nay ông sẽ thu thập cô như thế nào!” Lúc nói những lời này, ông ta liền kéo Tiếu Bảo Bối đứng dậy, đi ra phía cửa. Vừa đi ông ta còn dặn dò người bên cạnh: “Tổng giám đốc Lý, cô đợi tí nữa rồi thanh toán hết chỗ này. Nói cho phó tổng giám đốc Tiếu là tôi và nhân viên nữ này có chút chuyện riêng cần giải quyết!”
Ném lại những lời này xong, ông ta dẫn Tiếu Bảo Bối rời khỏi.
“Tránh ra! Tôi không cần ông ôm!”
“Đừng nói chuyện nữa, nếu không cẩn thận một lát nữa tôi sẽ không tha cho cô!”
“Hu hu . . . Tôi sợ . . .” Tiếu Bảo Bối uống chút rượu, nên đầu óc cũng có chút không được rõ ràng lắm.
Vừa thấy chuyện không thuận theo ý của mình, cô liền bắt đầu khóc nức nở.
Nhưng mà lão già kia đâu có quản được nhiều chuyện như vậy?
Hơn nữa, cho dù cái miệng của Tiếu Bảo Bối có khóc lên, nhưng mà lại không tránh thoát khỏi tay của ông ta.
Cho nên ông ta lại càng khẳng định, đây chính là chiêu thức lạt mềm buộc chặt của cô gái này.
Nếu đúng là như vậy, vậy thì đêm nay ông ta sẽ thuận theo ý của cô.
“Đi nhanh một chút . . .” Nói xong mấy chữ này, chủ tịch Dương liền nửa ôm nửa khiêng Tiếu Bảo Bối rời đi.
Mà nữ phó tổng giám đốc kia cũng chính là tổng giám đốc Lý, nhìn bóng lưng bọn họ rời đi thì bất đắc dĩ lắc lắc đầu.
Xem ra, lại có thêm một cô gái tốt bị chà đạp . . .
- - Đường phân cách - -
“A lô, chào cô!” Tiếu Huyên mới từ bên ngoài về, lập tức móc điện thoại ra, bấm một dãy số gọi đi.
“A lô, chào cô phó tổng giám đốc Lý, tôi là Tiếu Huyên! Là như vậy, vừa rồi tôi có chút không thoái mái, nên đã lái xe về nhà trước! Chỗ của chủ tịch Dương, ngài nói với ông ấy một tiếng giúp tôi có được không?”
“Tôi biết rồi!”
Giọng nói của phó tổng giám đốc Lý ở bên kia, có chút yên tĩnh một cách kỳ lạ. Điều này khiến cho Tiếu Huyên không khỏi hỏi thêm một câu: “Không phải là chủ tịch Dương tức giận đấy chứ?”
“Không có, vừa rồi chủ tịch Dương đã đi về trước rồi!”
Lời này khiến cho Tiếu Huyên có chút sững sờ, bàn tay cầm điện thoại cũng xiết chặt lại .
Các đốt ngón tay trắng bệch kia đã giải thích rõ sự bối rối của cô ta.
“Chủ tịch Dương đã đi về trước rồi sao?” Vậy thì Tiếu Bảo Bối đâu?
“Đúng vậy. Chủ tịch Dương nói ông ấy và tiểu thư Tiếu có chút vấn đề riêng cần giải quyết.”
Lời này đã ám chỉ rất rõ điều gì đó.
“Chuyện này . . .”
Thật ra Tiếu Huyên nghe được điều này đúng theo điều mà cô ta đã dự tính, đáng lẽ cô ta nên cảm thấy vui vẻ.
Nhưng mà cô ta cũng không hiểu tại sao khi mình nghe được điều này thì lại có chút đau lòng.
Cũng đúng.
Nếu như không có Quý Xuyên, thì cô ta và Tiếu Bảo Bối không có bất kỳ địch ý nào.
Hơn nữa, Tiếu Bảo Bối nhỏ hơn cô ta mấy tuổi. Mới trước đây, cô ta thích nhất là Tiếu Bảo Bối đi theo đuôi mình mở miệng gọi một tiếng ‘Chị Huyên Huyên’.
Khi đó quan hệ của bọn họ rất tốt.
Có món ăn gì ngon, thì Tiếu Bảo Bối cũng sẽ để dành cho cô ta.
Nghĩ tới bộ dạng tươi cười đáng yêu kia của Tiếu Bảo Bối, đột nhiên Tiếu Huyên có chút không đành lòng.
“Phó tổng giám đốc Lý, chủ tịch Dương . . .” Chủ tịch Dương đã đưa Tiếu Bảo Bối đi tới chỗ nào rồi! .
Lúc này Tiếu Huyên muốn hỏi như vậy.
Thậm chí cô ta còn có suy nghĩ có nên nhân lúc còn chưa phát sinh chuyện gì, chạy tới cứu Tiếu Bảo Bối ra không.
Nhưng vừa lúc đó, đột nhiên giọng nói của Quý Xuyên ở bên cạnh truyền tới: “Huyên Huyên, em đang nói chuyện điện thoại với ai thế?”
Lời này khiến cho Tiếu Huyên cứng đờ người lại.
Quý Xuyên ở đây từ khi nào?
Những gì cô ta vừa mới nói, Quý Xuyên có nghe được không?
Nhưng mà cẩn thận nhớ lại một chút, Tiếu Huyên phát hiện vừa rồi mình cũng không hề nói điều gì khả nghi cả.
“Phó tổng giám đốc Tiếu, còn có chuyện gì sao?” Người bên kia điện thoại thấy cô đang nói, nhưng lại không nói tiếp, liền mở miệng hỏi.
Mà nghe thấy giọng nói vang lên trong điện thoại, Tiếu Huyên lại cảnh giác nhìn người đứng trước mặt mình, Quý Xuyên mặc bộ quần áo ở nhà một tay đang cầm một ly cà phê, một tay đút trong túi quần.
“Không có chuyện gì, tôi chỉ muốn nói lần sau chúng ta gặp lại!”
“Được rồi! Lần sau gặp . . .”
“Bái bai!”
Tiếu Huyên nhanh chóng kết thúc cuộc nói chuyện, sau khi cúp điện thoại ánh mắt của cô ta vẫn có chút bất an.
“Em làm sao vậy?” Quý Xuyên uống hai ngụm cà phê xong, liếc cô ta một cái, phát hiện ra cô ta có chút khác thường.
“Em . . . Em không có gì. Chỉ là vừa rồi uống rượu với bạn có hơi nhiều một chút, dạ dày hơi khó chịu!”
Tiếu Huyên sợ Quý Xuyên biết chân tướng sự việc, lại càng sợ anh biết rõ cô ác độc giao Tiếu Bảo Bối cho một lão già, liền thuận miệng nói dối.
“Không phải em nói buổi tối có đi gặp mặt khách hàng sao?” Quý Xuyên đặt ly cà phê xuống, rồi ngồi lên trên ghế sô pha. Anh ta không hề biết là anh ta chỉ thuận miệng hỏi câu này thôi nhưng khiến cho mười đầu ngón tay của Tiếu Huyên bấm sâu vào trong túi xách hàng hiệu mà cô ta yêu thích.
Móng tay kia bấm vào túi xách, nhìn tới có tổn hại một chút. Nếu như là bình thường, thì nhất định Tiếu Huyên sẽ sợ hãi kêu lên.
Nhưng hôm nay, Tiếu Huyên chỉ liên tục nắm chặt túi xách. Giống như là chỉ có hành động như vậy thì cô ta mới có thể bình ổn lại cảm giác bất an ở trong lòng.
Sau một thời gian sững sờ ngắn ngủi, Tiếu Huyên lại vội vàng mở miệng tiếp tục nói dối: “Dạ, là muốn đi gặp khách hàng. Nhưng mà kết thúc hơi sớm, em lại vô tình chạm mặt bạn cũ, nên uống một chút rượu! Chính là người mà lần trước chúng ta đã gặp ở khách sạn Bồng Lai đó . . . Không tin, anh có thể gọi điện hỏi cô ấy!”
Lúc nói ra câu này, ngón tay của Tiếu Huyên lại bấm sau vào trong túi xách.
Làm sao cô dám để cho Quý Xuyên đi xác nhận chuyện này thật chứ? Vừa rồi rõ ràng là cô trực tiếp từ bàn rượu đi về, lại càng không gặp người bạn nào!
Sở dĩ cô nói như vậy là vì không muốn cho Quý Xuyên tiếp tục truy hỏi nữa.
Mà Quý Xuyên nghe giọng điệu của cô ta cũng có chút khó chịu.
“Được rồi, vừa rồi anh cũng không nói là không tin em!” Quý Xuyên nói xong lền cầm lấy mấy tập tài liệu mà anh ta đưa ở công ty về, bắt đầu vừa uống cà phê vừa xem tài liệu.
Mà Tiếu Huyên nhìn thấy như vậy, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm. “Em đi tắm rửa đã.”
“Được rồi!”
Thấy Quý Xuyên đáp lại ,Tiếu Huyên thả túi xách xuống, liền vội vã đi vào phòng tắm.
Nhưng lúc này, trên tay của cô ta vẫn còn cầm điện thoại di động.
Cô ta đang do dự có nên cứu Tiếu Bảo Bối hay không!
Nhưng mà bây giờ Quý Xuyên đang ở nhà.
Mà lúc này nếu hành động một mình, chỉ sợ vị chủ tịch Dương kia không dễ đối phó.
Nếu là gọi Quý Xuyên, chẳng khác nào chưa đánh đã khai.
Còn nữa, cho dù có cứu được Tiếu Bảo Bối ra, vậy thì thế nào? Đến lúc đó Tiếu Bảo Bối nhìn mình như thế nào là một chuyện, còn Quý Xuyên thì chỉ sợ là có miệng cũng khó nói rõ. dfien ddn lie qiu doon
Nghĩ tới đây cuối cùng Tiếu Huyên cũng thả điện thoại mà bản thân vừa mới vội vàng đem vào phòng tắm xuống. . .
Tiếu Bảo Bối, thật xin lỗi. Hôn nhân của tôi mặc dù bất hạnh, nhưng mà tôi thực sự không muốn mất đi.
Chuyện đêm nay, cũng chỉ có thể như vậy . . .
Giây phút đặt điện thoại di động xuống, khóe mắt của Tiếu Huyên khẽ rơi xuống một giọt nước trong suốt.