Hôn Nhân Bất Ngờ: Đoạt Được Cô Vợ Nghịch Ngợm

Chương 101: Chương 101: Chương 64.4: Kiều Trác Phàm, em sợ!




Editor: Táo đỏ phố núi

Nhìn quần áo của Kiều Trác Phàm đang cởi từng cái từng cái ra, cho đến cái cuối cùng cũng không chừa lại, Tiếu Bảo Bối cũng ý thức được sẽ phát sinh chuyện gì.

“Kiều Trác Phàm, đừng như vậy em sợ . . .” Gần đây bọn họ không ngừng lén lút thân mật, ‘thẳng thắn đối mặt’ giống như lúc này cũng là lần đầu tiên.

“Sợ sao? Chỉ như vậy đã sợ? Vậy lúc em phản bội tôi, tại sao lại không cảm thấy sợ hãi?” Anh vẫn còn đang thét lên. Lửa giận, khiến cho lí trí của anh mất hết. Lúc này người ở bên cạnh anh, cũng không còn là người phụ nữ mà Kiều Trác Phàm anh cưng chiều nhất nữa, mà giống như là kẻ thù giết cha vậy.

Tiếu Bảo Bối chỉ nhớ là, đêm đó Kiều Trác Phàm thay đổi giống như là một người khác vậy.

Một đêm này, Tiếu Bảo Bối bị giam cầm nguyên cả một đêm.

Kiều Trác Phàm liên tục chèn ép cô.

Nhưng như vậy, hai người bọn họ không có người nào cảm thấy vui vẻ.

Cho tới khi mặt trời mọc, Kiều Trác Phàm mới rời khỏi người của cô, mặc quần áo tử tế rồi đi ra ngoài.

Nhìn thấy dưới chiếc chăn đơn kia có một đóa hoa hồng vẫn chưa khô hoàn toàn, Kiều Trác Phàm sững sờ. Nhưng cuối cùng, bước chân của anh cũng không hề dừng lại. . .

- - Đường phân cách - -

“Tiếu Bảo Bối, cậu đúng là người bận rộn.”

Trong cửa hàng bánh ngọt, Nhạc Dương nhìn thấy Tiếu Bảo Bối chạy tới thì lẩm bẩm.

“Cậu mới là người bận rộn, không phải mình chỉ tới hơi trễ một tí thôi sao?” Tiếu Bảo Bối thả túi xách xuống, liền gọi nhân viên phục vụ tới, gọi cho mình một ly ca cao nóng.

“Không phải là mình nói cậu, cậu chỉ là một chủ nhiệm nho nhỏ được bao nhiêu tiền lương đâu mà bán mạng khắp nơi như vậy?”

Thời gian Nhạc Dương hẹn Tiếu Bảo Bối đã qua hai ba tiếng rồi, lúc này Tiếu Bảo Bối mới xuất hiện, bây giờ cô không phát hỏa mới là lạ.

“Mới vừa rồi thật sự là mình có chút chuyện!” Tiếu Bảo Bối nói.

Nhưng mà, Tiếu Bảo Bối cùng biết mình để cho Nhạc Dương chờ lâu như vậy, thì không đúng! Cho nên, lúc nói những lời này cô liên tục cúi gằm đầu xuống.

“Có chuyện? Có chuyện gì chứ . . .” Nhạc Dương đã giải quyết xong cái bánh ngọt thư ba trong ngày hôm nay, mở miệng hỏi.

Lúc nói câu này, Nhạc Dương chú ý tới vẻ mặt của Tiếu Bảo Bối có chút tái nhợt. Hơn nữa, đầu tóc của Tiếu Bảo Bối, hình như hơi rối.

“Tiếu Bảo Bối, sao đầu tóc của cậu giống như cái chuồng gà vậy? Không phải cậu đi làm cũng là cái bộ dạng này đấy chứ?”

Nhạc Dương nói những lời này, khiến cho Tiếu Bảo Bối đang nhấp ngụm ca cao mà nhân viên phục vụ vừa đưa tới thì đột nhiên bị sặc.

“Khụ khụ khụ...”

“Nhìn cậu kìa, uống một chút ca cao nóng thôi mà cũng như vậy? Từ từ thôi, mình cũng không thèm tranh với cậu mà!” Nhìn cô bị sặc tới mức không kịp tở, Nhạc Dương chỉ có thể để nĩa xuống đĩa, đi lại bên cạnh vỗ lên lưng cho cô nhuận khí.

Bên cạnh đó, cô còn có thể xử lý lại mái tóc rối tung của Tiếu Bảo Bối.

Mẹ của Tiếu Bảo Bối đã mất lúc cô còn rất nhỏ. Cho nên sau đó cha của cô vừa làm cha lại kiêm làm mẹ.

Nhưng có một số việc, lúc nào người cha cũng không thay thế được mẹ.

Giống như Tiếu Bảo Bối thích tóc dài, cha của cô dù có cố gắng như thế nào cũng không thể xử lý thật tốt giúp cô được.

Khi đó, Tiếu Bảo Bối thường xuyên đều là bộ dạng đầu bù tóc rối đi học. Tiếu Đằng nhiều lần khuyên Tiếu Bảo Bối, cắt ngắn mái tóc này đi. Nhưng mà Tiếu Bảo Bối không chịu nghe, cô thà rằng để mái tóc dài bị rối cũng không chịu để một mái tóc ngắn chỉnh tề.

Cũng khi đó Nhạc Dương quen Tiếu Bảo Bối. Thấy mái tóc dài của cô liên tục bị rối, cô liền đảm đương chức vụ ‘Nhà tạo mẫu tóc’ cho Tiếu Bảo Bối! Nhưng mà một cô nhóc thì có thể biết được bao nhiêu, cùng lắm thì chỉ chải mái tóc của Tiếu Bảo Bối cho gọn gàng hơn thôi.

Nhưng mà đã nhiều năm như vậy, Nhạc Dương cũng đã luyện thành ‘tính nô’!

Chỉ cần nhìn thấy mái tóc của Tiếu Bảo Bối hơi rối một chút là tay của Nhạc Dương lại ngứa ngáy muốn giúp cô chỉnh sửa lại ngay.

Lúc này đây, Nhạc Dương lại giống như trước đây móc cái lược từ trong túi xách của mình ra, sau đó bắt đầu chải lại mái tóc rối cho Tiếu Bảo Bối.

Nhưng mà, lúc gạt mấy sợi tóc ở trong áo khoác trên bờ vai của Tiếu bảo Bối, thì Nhạc Dương ngạc nhiên phát hiện ra.

“Tiếu Bảo Bối, cà ri gà!” Nhạc Dương hét to, khiến cho mọi người trong cửa hàng đồ ngọt chú ý tới.

“Cái gì mà cà ri gà?”

Nhất thời Tiếu Bảo Bối cũng không hiểu là Nhạc Dương đang nói đến cái gì.

“Chỗ này nè!” Theo như hiểu biết của Nhạc Dương, cô căn bản chưa từng đụng phải chuyện như thế này nên cô sẽ không hiểu.

Cho nên Nhạc Dương rất hào phóng móc chiếc gương nhỏ của mình ra, đưa cho Tiếu Bảo Bối.

Sau đó cô lại vô cùng ‘săn sóc’ giúp đỡ Tiếu Bảo Bối chỉ về phía cái cổ của cô ấy.

Đương nhiên, nếu như bỏ qua vẻ mặt bỉ ổi cùng mấy lời bà tám kia của Nhạc Dương, thì lúc này quả thực cô đang rất quan tâm Tiếu Bảo Bối.

Lúc này vẻ mặt Tiếu Bảo Bối cũng không thay đổi nhiều.

Mãi cho đến khi cô nhìn thấy vết đổ không nên xuất hiện trên cổ của mình, thì trong mắt của cô ngoài trừ sự khiếp sợ ra thì còn có nước mắt.

Dấu vết kia, giống như đang nhắc nhở cô những thứ không chịu nổi và đáng sợ đêm qua. Khiến cho bàn tay nắm cái gương nhỏ của cô run lên. . .

“Bốp . . .” Trong khoảnh khắc, chiếc gương nguyên vẹn đã biến thành một đống thủy tinh vỡ vụn.

Một màn này khiến cho ấn đường của Nhạc Dương nhíu lại một cái.

Mà Tiếu Bảo Bối thì sững sờ một lát, rồi vội vàng cúi đầu nhặt cái gương nhỏ rơi dưới mặt đất: “Nhạc Dương, xin lỗi . . .”

Động tác nhặt của cô, hơi chậm chạp.

Cả quá trình cô liên tục cúi đầu.

Mái tóc vừa vặn che hết nửa khuôn mặt của cô.

Khiến cho người khác không nhìn thấy vẻ mặt của cô lúc này.

Mà điều này, đúng là hiệu quả mà Tiếu Bảo Bối mong muốn.

Bởi vì lúc này, khóe mắt của cô đã chứa đầy một màu trong suốt.

“Bảo Bối, không sao hết. Đây cùng lắm chỉ là một cái gương nhỏ thôi, đã bị vỡ rồi thì còn nhặt làm gì?” Nhạc Dương thấy Tiếu Bảo Bối cúi xuống nhặt từng mảnh vụn của chiếc gương, còn tưởng rằng Tiếu Bảo Bổi cho rằng mình tức giận, vội vàng cũng ngồi xổm xuống, nhặt giúp.

Vừa nhặt vừa lên tiếng an ủi Tiếu Bảo Bối.

“. . .” Nhưng mà hình như Tiếu Bảo Bối không nghe được lời khuyên của cô, vẫn cố chấp ngồi nhặt.

“Bảo Bối, cậu nghe thấy mình nói cái gì không?”

“Bảo Bối, nhanh lên một chút!”

Nhạc Dương nói hai câu mà Tiếu Bảo Bối vẫn không nói gì.

Trực giác nói cho Nhạc Dương biết, hình như Tiếu Bảo Bối có chuyện gì không vui. Suy đoán này, khiến cho Nhạc Dương đột nhiên đưa tay ra, kéo Tiếu Bảo Bối đang ngồi xổm dưới đất đứng lên.

“Bảo Bối, nói cho mình biết cậu bị làm sao vậy?” Nhạc Dương biết rõ, hàng ngày Tiếu Bảo Bối vẫn luôn ngốc nghếch như vậy. Gặp chuyện thì Tiếu Bảo Bối đều xấu che tốt khoe.

Đơn giản là vì, từ nhỏ Tiếu Bảo Bối đã không có mẹ ở bên cạnh, có nhiều chuyện cô chỉ có thể nói với cha mình.

Mà tuổi còn nhỏ nhưng cô cũng biết, cha cô có nhiều việc phải làm, cho nên cô cũng không dám nói những chuyện không vui cho cha nghe,

Tiếu Bảo Bối như vậy, khiến cho Nhạc Dương đau lòng.

Cho nên, Nhạc Dương cô mới có thể đối xử với Tiếu Bảo Bối giống như chị em ruột của mình.

“Nhạc Dương, mình không sao!” Bị Nhạc Dương hỏi, Tiếu bảo Bối chỉ buồn bã nói.

“Nếu không có việc gì thì tại sao cậu lại khóc?” Lúc Nhạc Dương nói những lời này, đột nhiên liền nâng cằm của Tiếu Bảo Bối lên, khiến cho cô ấy không thể không nhìn thẳng vào mình.

Thì thấy lúc này đôi mắt của Tiếu Bảo Bối hơi đỏ, nhưng không có bất kỳ giọt nước mắt nào.

“Nhìn đi, mình đã nói là mình không có khóc! Vừa rồi mình bị sặc . . .”

Tiếu Bảo Bối vừa nói vừa cười cười trêu đùa Nhạc Dương.

Thật ra thì cô nói dối.

Vừa rồi quả thật là cô đã khóc.

Nhưng nước mắt, lúc cô ngồi nhặt mấy miếng gương nhỏ, đã bị mu bàn tay của cô lau đi.

Tốc độ bốc hơi của giọt nước mắt kia cực nhanh, chỉ một lát thôi đã vô ảnh vô tung.

Hiệu quả này chính là điều cô muốn.

“Không có việc gì là tốt rồi. Nhưng mà cái cổ cà ri gà này là thế nào? Sẽ không phải là cùng với người đàn ông của cậu . . .” Nhạc Dương rất thích nhiều chuyện về đề tài này.

Mấy ngày hôm trước, cô nhìn thấy trên cổ của một nam luật sư trong phòng luật sư cũng có dấu vết như vậy, liền tám chuyện với Tiếu Bảo Bối rất lâu.

Không ngờ được, hôm nay dấu vết này lại có trên người của Tiếu Bảo Bối. Xem ra, cô cũng phải tám về chuyện này một chút!

Nhưng đối với điều này, Tiếu Bảo Bối không hề có chút tâm tình nào.

“Nhạc Dương, mình tới giờ làm việc rồi! Nếu như mình không đi, sợ là sẽ đến muộn.” Cô vừa nói ra khỏi miệng thì bắt đầu nói lảng sang chuyện khác.

‘Tại sao còn chưa ngồi ấm chỗ đã phải đi rồi? Hơn nữa, hôm nay là cuối tuần mà! Ở Tiếu Thị các cậu không phải cuối tuần đều được nghỉ hay sao?” Nhạc Dương nói ra thắc mắc của mình.

“Cuối tuần đúng là được nghỉ, nhưng mà hôm nay phải làm thêm giờ. Cậu cũng biết rồi, hai ngày nữa công ty mình sẽ mở một buổi tiệc, mấy ngày nay cha mình kêu mình chịu trách nhiệm chuyện hội trường!” Cô lại nói dối.

Cha cô thương cô như vậy, làm sao có thể để cho cô làm việc mệt nhọc như vậy được chứ?

Nhưng trước mắt, cô sợ mình không rời đi, chỉ sợ sẽ rơi nước mắt trước mặt của Nhạc Dương.

“Vậy cũng được! Vậy cậu đi đi, nhưng mà lần sau, phải đi cùng mình cả ngày đấy!” Mặc dù Nhạc Dương rất muốn tán gẫu với Tiếu Bảo Bối nguyên cả buổi chiều, nhưng mà thấy cô bận rộn như vậy, còn tưởng cô thật sự có chuyện gì gấp gáp, chỉ có thể để cho cô rời đi.

Tiếu Bảo Bối cười với Nhạc Dương nói: “Được!”

Nhưng chớp mắt xoay người một cái, nước mắt của Tiếu Bảo Bối liền rơi.

--- ----!--- -----

Sorry! Giờ mới có mạng nè!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.