Editor: Táo đỏ phố núi
“Kiều thiếu, cuối cùng cậu cũng tới rồi!” Kể từ khi Tiếu Bảo Bối bước vào trong phòng thì Tiếu Vi vẫn luôn trừng mắt nhìn cô, nhưng khi nhìn thấy Kiều Trác Phàm cuối cùng cũng nở nụ cười.c
Nhưng mà nói như thế nào được nhỉ?
Nụ cười này của Tiếu Vi, không biết có phải là do ánh sáng hay là vì nguyên nhân nào khác, nói tóm lại nụ cười này của bà ta vô cùng chướng mắt.
“Mau vào ngồi đi, tôi đã cho người chuẩn bị loại rượu ngon nhất rồi!” Lúc này Tiếu Vi đối xử với Kiều Trác Phàm rất nhiệt tình, hoàn toàn đối lập với sự hà khắc lúc bình thường.
Tiếu Vi ra lệnh một tiếng, vài bình rượu tây mà Tiếu Bảo Bối đọc không hiểu được đưa lên.
Kiều Trác Phàm quét mắt nhìn mấy bình rượu kia một cái, trong đôi mắt đen láy kia vào lúc không ai phát hiện ra chợt lóe lên một chút.
Thực ra lúc anh bắt đầu bước chân vào trong căn phòng này, thì anh đã chú ý tới Tiếu Bảo Bối.
Nhiều năm như vậy cũng đã thành thói quen, khiến cho anh có thể chỉ cần nhìn một cái là phát hiện ra sự tồn tại của cô ở trong biển người. Lại càng khỏi phải nói tới trong một căn phòng nho nhỏ như thế này.
Nhưng khi phát hiện ra cô thì đồng thời anh cũng cảm thấy hết sức giận dữ.
Vì sao cô làm ra chuyện phản bội anh như vậy, nhưng mà anh lại không thể từ bỏ cô được?
“Ngồi đi!” Vào một khắc kia khi Tiếu Huyên nhìn thấy Kiều Trác Phàm thì cả người liền cứng đờ lại.
Vốn dĩ, tay của cô ta đang giữ chặt tay của Tiếu Bảo Bối, thì đột nhiên lại buông lỏng ra.
Xin lỗi Tiếu Bảo Bối.
Cuối cùng, chị vẫn không kịp dẫn em đi ...
“. . .”
Ngay cả giọng mũi Kiều Trác Phàm cũng không hề phát ra, thậm chí ngay cả nụ cười khách khí đơn giản nhất anh cũng không hề có, cứ như vậy ngồi xuống vị trí chủ vị. Mà đám hộ vệ ở sau lưng anh, lúc này cũng xếp thành một hàng, đứng ở phía sau ghế ngồi của anh.
Rõ ràng, người chủ trì buổi tụ họp ngày hôm nay chính là Tiếu Vi. Nhưng khi Kiều Trác Phàm vừa đến, thì bà ta liền bị đổi từ chủ thành khách.
Từ trước tới giờ Tiếu Vi luôn tự xem mình là trung tâm, giờ bị cảm giác như vậy thì vô cùng không thích. Nhưng mà có một điểm mà bà ta không thừa nhận cũng không được, đó là Kiều Trác Phàm ngồi lên vị trí chủ vị đó giống như là một chuyện đương nhiên, giống như anh nên được bọn họ tôn thờ, được bọn họ kính ngưỡng như vậy . . .
“Nói đi! Có chuyện gì . . .” Sau khi Kiều Trác Phàm ngồi xuống, anh chỉ khoa chân múa tay một cái, phía sau đã có người nhanh chóng đưa xì gà lên. Người còn lại thì châm lửa giúp anh.
Khi khói thuốc phả ra trong căn phòng này, Tiếu Bảo Bối chỉ cảm thấy chóp mũi của mình càng lúc càng chua xót.
Anh thực sự không thích cô!
Nếu không thì vì sao kể từ khi bước chân vào trong căn phòng này, người đàn ông này ngay cả liếc mắt nhìn cô một cái cũng không có.
Tiếu Bảo Bối không biết bây giờ mình phải làm như thế nào, thì mới có thể hóa giải được lửa giận trong lòng người đàn ông này. Cho nên cô chỉ có thể nhìn chằm chằm xuống mũi giày của mình.
“Kiều thiếu, nhìn kìa sao ngài lại khách khí như vậy? Ngài là chồng của Tiếu Bảo Bối nhà chúng tôi, còn tôi là cô của Tiếu Bảo Bối, cho nên cũng coi như chúng ta là người một nhà!” Tiếu Vi nhìn thấy kể từ lúc Kiều Trác Phàm đi vào gian phòng này, thì anh và Tiếu Bảo Bối không hề nói với nhau câu nào, trong lòng bà ta rất hồi hộp.
Thấy Kiều Trác Phàm không hề có bất kỳ lời phản bác nào với lời nói của bà ta, thì bà ta lại tiếp tục cười nói: “Nếu như chúng ta đã là người một nhà, thì cũng không cần phải nói hai lời! Hôm nay tôi hẹn ngài ra đây, là để bồi dưỡng tình cảm để thân thiết hơn, đỡ cho người ngoài nói chúng ta quá xa lạ!”
Tiếu Vi nói như vậy, cuối cùng Tiếu Bảo Bối cũng hiểu được ý nghĩa của từ ‘tụ tập’ của ngày hôm nay,
Lúc Tiếu Huyên hẹn cô, chỉ nói là mấy người trẻ tụ tập lại, nên cô mới đến. Thật ra sau khi tới đây, nhìn thấy Tiếu Vi cũng ở chỗ này, Tiếu Bảo Bối cũng đã sinh nghi ở trong lòng.
Mà bây giờ, Kiều Trác Phàm cũng đi tới đây, Tiếu Bảo Bối lại có cảm giác mình giống như một miếng thịt nằm trên thớt . . .
Đối với những lời này của Tiếu Vi, Kiều Trác Phàm không trả lời lại, cũng không từ chối.
Anh tự nhiên ngồi tại vị trí của mình, mở một chai rượu ngon mà Tiếu Vi nói, sau đó liền tự rót uống một mình. Thành thật mà nói, Kiều Trác Phàm như vậy khiến cho người ta không nắm bắt được đến cùng thì anh đang suy nghĩ điều gì.
Nhưng thái độ mập mờ không rõ ràng, đã cổ vũ cho thái độ kiêu căng của Tiếu Vi.
Theo suy nghĩ của bà ta, có lẽ Kiều Trác Phàm đã chấp nhận cuộc gặp mặt lần này của bà ta.
Lập tức Tiếu Vi lại bắt đầu nịnh nọt đưa cho Kiều Trác Phàm các loại điểm tâm, vẻ mặt vô cùng đắc ý.
Ánh mắt của Tiếu Huyên liên tục nhìn qua nhìn lại ở trên người của Tiếu Bảo Bối và Kiều Trác Phàm, cũng không biết là đang nghĩ điều gì.
Mà trợ lý của cô ta cũng đi theo mẹ của cô ta, đều hầu hạ Kiều Trác Phàm ăn nhậu.
Tóm lại, một cảnh tượng này nhìn qua rất vui vẻ hòa thuận, ngoại trừ Tiếu Bảo Bối ra.
Đột nhiên cô cảm thấy, bản thân mình thật dư thừa trước cảnh tượng này.
Suy nghĩ như vậy, cô cảm thấy mình nên rời khỏi đây.
Vào lúc mọi người đang bận rộn làm chuyện của mình, thì Tiếu Bảo Bối lặng lẽ nhấc chân đi.
Cô cho rằng bản thân mình đi đã rất nhẹ nhàng, mấy người bọn Tiếu Vi cũng sẽ không phát hiện ra.
Nhưng ai ngờ, vào lúc chân của cô vừa đi tới cửa thì giọng nói của Tiếu Vi truyền tới: “Bảo Bối, con muốn đi đâu?”
Bà ta xưng hô thân mật như vậy khiến cho cả người của Tiếu Bảo Bối nổi da gà hết lên.
Sự thật là cho dù là khi ở nhà đi chăng nữa, thì cho tới bây giờ Tiếu Vi cũng chưa từng gọi Tiếu Bảo Bối thân mật như vậy bao giờ.
Thậm chí, khi lần đầu tiên Kiều Trác Phàm tham gia cuộc họp nhà họ Tiếu, lúc đó Tiếu Vi cũng vẫn luôn gọi cô là ‘Tiếu Bảo Bối’.
Nhưng trong quán Karaoke, Tiếu Vi biểu hiện thân mật một cách khác thường, thậm chí trên mặt của bà ta cũng hiện lên bộ dạng cười hiền hòa mà Tiếu Bảo Bối chưa từng thấy bao giờ.
Nhưng đối diện với vẻ mặt tươi cười kia của Tiếu Vi, Tiếu Bảo Bối chỉ cảm thấy cả người mình lạnh như băng.
Tiếu Vi là cô của cô, nhưng mà bà ta chưa từng làm chuyện mà một người cô nên làm.
Thân mật như vậy sợ là có mục đích khác.
Nhìn lướt qua Kiều Trác Phàm đang mím môi uống rượu . . .
Lúc này, ly rượu của anh đã cạn sạch. Người đàn ông đứng ở phía sau anh, lập tức tiến lên, giúp anh rót đầy ly rượu.
Bàn tay của anh, lại một lần nữa chạm vào ly rượu. Cả quá trình này, Tiếu Bảo Bối đều nhìn chăm chú.
Cô tin rằng, cô đang nhìn anh, điều này Kiều Trác Phàm chắc chắn biết rõ.
Ở trong căn phòng nhỏ của bọn họ, chỉ cần cô vừa nhìn về hướng Kiều Trác Phàm, thì anh lập tức phát hiện ra. Sau đó anh giống như quái thú vậy, đột nhiên bỏ nhào về phía của cô. Nhân tiện anh sẽ áp đặt mấy tội danh quái dị lên trên người của cô.
Giống như cái gì mà cô nhìn anh thì khẳng định là có ý đối với anh, nên cho phép cô hôn các kiểu.
Nếu không thì lại nói khẳng định là cô có nhu cầu sinh lý, anh có thể hào phóng để cho cô XXOO.
Tóm lại, mỗi lần Kiều Trác Phàm đều có thể bịa ra hàng nghìn lý do đủ các kiểu với mục đích duy nhất là muốn thân mật với cô.
Hơn nữa mặc kệ cô có đồng ý hay không thì cuối cùng người đàn ông này cũng sẽ ôm hôn một một lúc lâu . . .
Mặc dù mới ở cùng một chỗ với Kiều Trác Phàm hơn hai tháng nhưng mà xem ra những kỷ niệm giữa bọn họ lại nhiều hơn so với khi ở cùng Quý Xuyên.
Nhất là những ký ức thân mật như vậy . . .