Editor: Táo đỏ phố núi.
“Kiều Trác Phàm...” Trong lúc nhất thời, Tiếu Bảo Bối không biết chuyện này rốt cục là làm sao nữa.
Là cô đã cầm mảnh vỡ kia rạch lên tay của Kiều Trác Phàm, nhưng cuối cùng người xin lỗi lại là Kiều Trác Phàm . . .
Điều này khiến cho người khởi xướng là Tiếu Bảo Bối cô, có chút thẹn thùng và áy náy vì không chịu thừa nhận lỗi.
“Kiều Trác Phàm, anh đừng như vậy! Anh không có lỗi gì với em cả!”
Người nên xin lỗi là cô mới đúng.
Nhưng mà lúc này Kiều Trác Phàm lại buông cô ra, rồi lấy một chiếc ipad hay là cái gì đó tương tự như vậy từ trong túi ra.
Chẳng qua là phía trên của thứ đồ chơi này, không có biểu tượng cái táo cắn dở đang thịnh hành nhất hiện nay.
Nhưng mà nhìn món đồ chơi này lại rất chất lượng, hơn nữa toàn thân của nó một màu vàng kim loại rực rỡ, Tiếu Bảo Bối cũng biết giá cả của món đồ chơi này tuyệt đối sẽ không thấp hơn giá của những sản phẩm điện tử tốt nhất ngoài thị trường.
Mà lúc này, Kiều Trác Phàm đã cầm lấy thứ kia rồi thao tác ở trên đó, vừa làm vừa nói: “Cục cưng, cho em xem một thứ . . .”
Vì lý do một cái tay của anh đang bị thương, nên động tác của Kiều Trác Phàm thao tác ở trên vật này nhìn có chút gượng gạo.
“Kiều Trác Phàm, tay của anh giống như cái bánh bao . . .” Cô nhìn chằm chằm vào tay của anh, vẻ mặt tràn đầy thương yêu. Nếu như Kiều Trác Phàm không phải vì cô thì anh cũng không bị thương thành như vậy.
Nhưng mà cô cũng như anh, không biết cách thể hiện sự thương yêu qua lời nói. Cho dù vẻ mặt của cô đầy vẻ áy náy đối với anh, nhưng mà khi nói ra khỏi miệng thì lại là như vậy . . .
“Cô nhóc không biết xấu hổ này, em cũng không nghĩ xem anh vì ai mới biến thành bộ dạng như thế này!”
Đại gia Kiều Trác Phàm vừa nghe thấy cô nói như vậy thì liền mất hứng.
Sau khi ném ipad ở trên tay xuống, anh liền áp chế cô xuống, nóng lòng muốn nếm thử đôi môi của cô.
Nhóc con không biết xấu hổ? !
Lại là cái từ này, dường như gần đây từ này được Kiều Trác Phàm xưng hô với cô rất thường xuyên.
Hình như anh còn không biết, người không biết xấu hổ rất thích hợp để hình dung bản thân anh.
Không những bọn họ vẫn còn đang ở bệnh viện mà Tiếu Bảo Bối cô còn là một bệnh nhân. Một cái tay đã bị quấn băng gạc chặt cứng rồi. Vậy mà anh còn bắt nạt cô nữa.
Mà cô thì muốn phản kháng cũng không phản kháng được.
Cô chỉ có một cánh tay, dùng sức đẩy lồng ngực của anh ra.
Nhưng mà dù đẩy như thế nào đi nữa, người này cũng không chịu hợp tác.
Sức lực của cánh tay kia đẩy trên người của anh, giống như là đang gãi ngứa cho anh vậy.
Một lúc lâu mà Kiều Trác Phàm vẫn còn tiếp tục bắt nạt cô.
Bây giờ, anh đã bức cho Tiếu Bảo Bối lui sát vào tận góc giường bệnh, sống lưng cũng dựa sát vào tường, không thể lui được nữa.
“Kiều Trác Phàm, anh bắt nạt người ta.” Nhìn anh còn muốn tiếp tục lại gần nữa, Tiếu Bảo Bối nóng nảy.
“Anh bắt nạt em chỗ nào?” Vẻ mặt của Kiều đại gia hết sức vô tội. Nhưng mà đường cong trên khóe miệng của anh, giống như là đang che giấu một nụ cười mờ ám. Giống như là một con mãnh thú đang ẩn núp dưới mặt nước tĩnh lặng, yên lặng chờ đợi con mồi, bất cứ lúc nào cũng có thể cho con mồi một đòn trí mạng . . .
“Anh bắt nạt người bị bệnh!” Cô quơ quơ bàn tay nhỏ của mình, băng gạc màu trắng cũng không nổi bật lắm trong trong căn phòng bệnh nhân này. Bởi vì tay bị quấn chặt nên bộ đạng của bàn tay nhìn có chút mũm mĩm, rất đáng yêu.
“Cục cưng, nhưng mà chúng ta giống nhau . . .” Nhìn bộ dạng giả vờ đáng thương của cô, Kiều Trác Phàm cũng vội vàng giơ bàn tay trái bị thương của mình ra, giống như là đang nói với Tiếu Bảo Bối: Tình huống của bọn họ đều giống nhau nên không ai bắt nạt ai.
Đúng vậy, có đôi tình nhân nào giống như bọn họ không, tay đều bị thương giống nhau?
Đôi tình nhân bị thương quấn thành như vậy, sợ rằng trên thế giới này cũng chỉ có một đôi bọn họ mà thôi.
Tình nhân?
Khi hai chữ này xuất hiện trong đầu của Tiếu Bảo Bối, không hiểu trong lòng của cô có một cảm giác rất kỳ lạ.
Thành thật mà nói, cho dù sau khi kết hôn với Kiều Trác Phàm, Tiếu Bảo Bối vẫn luôn không thực sự xem anh là người bạn đời. Bởi vì giấy kết hôn của bọn họ, xuất hiện có chút đột nhiên. Điều này khiến trong lòng của Tiếu Bảo Bối có chút không xác định được.
Không xác định được cô và Kiều Trác Phàm có thể đi cùng với nhau lâu dài được hay không, không xác định được hôn nhân của bọn họ có hạnh phúc hay không.
Khi hai chữ này đột nhiên xuất hiện trong đầu cô để hình dung mình và Kiều Trác Phàm, đột nhiên Tiếu Bảo Bối phát hiện thì ra ở trong lòng của cô, ý nghĩa của Kiều Trác Phàm đã không còn giống như trước nữa.
Đột nhiên cô có lòng tin, cùng Kiều Trác Phàm trải qua cuộc sống này. Nếu như không xảy ra chuyện ngày hôm đó. . .
Lúc suy nghĩ tới điều này, đồng tử của Tiếu Bảo Bối đột nhiên ảm đạm không có tia sáng nào.
Cái loại biến hóa chán nản mất đi hết sức sống kia, khiến cho lòng của Kiều Trác Phàm như có ai hung hăng nhéo một cái.
Hôm nay, khi anh tận mắt chứng khiến thấy Tiếu Bảo Bối nổi điên lên với Tiếu Huyên ở trong quán cà phê của Đế Phàm, ý tưởng bảo vệ cô cả đời không cần phải lo lắng điều gì đột nhiên mọc rễ ở trong đầu của Kiều Trác Phàm.
Tiếu Bảo Bối, anh vốn định để cho em tự mình trưởng thành, nhưng mà nhìn bộ dạng đau khổ kia của em, đột nhiên anh cảm thấy sợ hãi mất em lần nữa.
Anh tuyệt đối sẽ không để cho em phải chìm nổi chịu khổ trong biết người. Cho dù biết rõ là để trưởng thành thì cần phải trả một giá cao . . .
Hãy vào trang web chính chủ để được đọc truyện nhanh nhất. Mọi web khác đều là coppy ko xin phép.
Kiều Trác Phàm vẫn nhìn chằm chằm vào cô, ánh mắt sâu thẳm.
Loại ánh mắt sắc bén đó, Tiếu Bảo Bối chưa từng nhìn thấy bao giờ.
Đôi mắt kia còn đen và sâu thẳm hơn bình thường.
Giống như là biển rộng giữa màn đêm, mờ ảo chìm nổi, khiến cho người ta không nắm bắt được.
Mà ánh mắt sắc bén như vậy, cũng khiến cho Tiếu Bảo Bối có cảm giác mình đã bị nhìn thấu tất cả.
Loại cảm giác này thật sự không tốt lắm.
Giống như là bị Kiều Trác Phàm lột đi từng lớp vỏ bọc, nhìn thẳng vào trong nội tâm.
Đột nhiên ánh mắt của cô nhìn vào cái ipad mà trước lúc đi vào Kiều Trác Phàm đã mang tới kia.
Món đồ chơi này, bởi vì vừa rồi bọn họ đùa giỡn nên đã bị gạt tới tận mép giường bệnh.
Nếu như không phải không đùa giỡn nữa, thì sợ là thứ này sẽ bị rơi xuống dưới đất.
Chăn nệm lộn xộn quanh người cũng chứng minh được vừa rồi bọn họ đã quần nhau như thế nào.
“Kiều Trác Phàm không phải anh có đồ muốn cho em xem hay sao?” Sững sờ một lát, cô đưa tay ra cầm lấy chiếc ipad sắp rơi xuống rồi nói.
“Ừ, đúng là có thứ muốn cho em xem!” Lúc nói tới đây, Kiều Trác Phàm lại một lần nữa dùng cái tay không bị thương, cầm lấy sản phẩm điện tử kia lên.
Bởi vì thao tác trước đó, nên Kiều Trác Phàm nhanh chóng mở ra một trang web chỉ định.
Nhưng mà trước khi mở ra, anh lại quét mắt nhìn Tiếu Bảo Bối một cái. Vẻ mặt này, so với ánh mắt nhìn cô lúc vừa rồi, phải nói là rất nghiêm túc.
“Kiều Trác Phàm, anh nhìn em như vậy làm gì? Chẳng lẽ ở đây có ghi chép bằng chứng phạm tội mà không thành của em sao?” Tiếu Bảo Bối nói tới là chuyện cô giội cà phê vào Tiếu Huyên ngày hôm nay.
Nhưng mà đó là quán cà phê chuyên dụng của Kiều Trác Phàm, theo lý thuyết hẳn là không có máy quay mới đúng chứ!
Kiều Trác Phàm chần chừ một lúc lại nói: “Trong này quả thực là ghi lại bằng chứng phạm tội. Nhưng mà . . .” Đây không phải là bằng chứng phạm tội của em.
Kiều Trác Phàm còn chưa nói hết câu tiếp theo, thì ánh mắt lại sâu sắc nhìn Tiếu Bảo Bối
Cái loại ánh mắt sâu sắc thâm thúy đó lại một lần nữa khiến cho Tiếu Bảo Bối bối rối.
“Nhưng mà cái gì? Kiều Trác Phàm, nếu như em bị cảnh sát bắt đi, anh có đi nộp tiền bảo lãnh cho em không?” Dường như Tiếu Bảo Bối thực sự coi nội dung trong video kia là bằng chứng gì đó, khóe miệng vốn đang nở nụ cười, giờ khuôn mặt dần dần trở nên nghiêm túc.