Hôn Nhân Bất Ngờ: Đoạt Được Cô Vợ Nghịch Ngợm

Chương 150: Chương 150: Chương 74.3: Nhóc con không biết xấu hổ, bây giờ biết xấu hổ rồi sao?




Editor: Táo đỏ phố núi.

Nhưng mà Tiếu Bảo Bối vẫn còn nhớ, ngày đó mùi của người ở bên cạnh cô rất không thoải mái. Cho nên người kia cứ liên tục đuổi theo cô, còn cô thì cứ chạy trốn. Bởi vì như vậy nên mới khiến cho nồng độ cồn của rượu trong người cô bị kích thích. Cảm giác chán ghét kia cũng vì vậy mà xảy ra.

Nhưng mà cô không ngờ được là, cô lại ói tất cả lên người của lão già kia.

Nhìn thấy cảnh tượng này, mặc dù trong lòng vẫn còn đau xót, nhưng mà cô cũng không nhịn được mà khen bản thân mình lúc đó: Ói rất hay!

Mà lúc xem tới đây, nhìn thấy người đàn ông mập mạp kia đã rời đi hình như là đi vào toilet, thì cảm xúc của Tiếu Bảo Bối dần dần bình tĩnh lại.

Sau đó, hình ảnh vẫn quay cảnh cô nằm ở trên giường.

“Kính coong kính coong . . .” Tiếng chuông cửa vang lên, chứng minh là video này vẫn đang tiếp tục quay.

“Ai . . .” Giọng nói của người đàn ông mập mạp kia vang lên.

Sau đó, người đàn ông này không còn xuất hiện trong khung hình nữa. Chỉ có tiếng cầu xin tha thứ văng vẳng vang lên, còn có cả tiếng đánh chửi từ đằng xa truyền tới.

Mà trong màn hình lại xuất hiện bóng dáng của Kiều Trác Phàm ở trong đó, rồi hình ảnh dừng lại . . .

Nhìn thấy như vậy, đồng tử của Tiếu Bảo Bối đột nhiên trợn to lên.

“Kiều . . . Kiều Trác Phàm! Ông ta không làm nhục em . . .” Không biết là do quá vui hay là quá mức khiếp sợ, lúc này Tiếu Bảo Bối lại nói lắp bắp.

Mà Kiều Trác Phàm thì không còn trói buộc thân thể của cô như trước nữa.

Giờ phút này, Tiếu Bảo Bối có thể hành động bình thường ở trong lòng anh.

Đối mặt với gương mặt của Tiếu Bảo Bối đang xoay lại nhìn anh, Kiều Trác Phàm vẫn dùng ánh mắt thâm thúy quan sát cô.

Bởi vì anh hiểu rõ, bây giờ cho dù mình có nói gì làm gì đi nữa, thì cũng không thể thay Tiếu Bảo Bối lý giải lý giải cho mình.

Nếu như cô cần một chút thời gian để hiểu được rõ ràng, vậy thì anh đồng ý cho cô chút thời gian riêng tư để suy nghĩ.

Vì thế, Kiều Trác Phàm đã chuẩn bị tốt để rút khỏi phòng bệnh này.

Nhưng vừa lúc này, Kiều Trác Phàm không ngờ được là Tiếu Bảo Bối vừa rồi còn khóc lóc náo loạn lên, trên khuôn mặt vẫn còn đầy nước mắt, giờ phút này lại bổ nhào về phía anh, hơn nữa còn chủ động vòng tay lên cổ của Kiều Trác Phàm anh, rồi sau đó thì chôn cả khuôn mặt nhỏ nhắn của mình ở trong lòng anh.

“Tốt quá rồi . . . Thật sự là tốt quá rồi . . .”

Sau khi nín khóc mỉm cười, Tiếu Bảo Bối liên tục lẩm bẩm một câu như vậy.

Mặc dù trong khoảng thời gian này, nhìn sơ qua thì cô vẫn ngây ngô ngốc nghếch như trước. Nhưng mà trong lòng cô có bao nhiêu khổ sở miễn bàn tới.

Trước kia lúc cô và Nhạc Dương cùng xem tiểu thuyết, có một nhân vật nữ phụ bị người xấu làm nhục. Lúc nhìn thấy tình tiết này, Nhạc Dương liền nói nhân vật nữ phụ kia và người yêu của cô ta sẽ không có kết quả. Lúc ấy, Tiếu Bảo Bối không tin. Lúc đọc tới cuối truyện, phát hiện ra nhân vật nữ phụ này đúng là vì điều này mà bị người yêu đá. Sau đó Nhạc Dương còn lên mặt nói mình chính là vua đoán trước.

Thật ra sau khi đọc hết cuốn tiểu thuyết kia xong, Tiếu Bảo Bối còn vì nhân vật nữ phụ này là cảm thấy đau lòng một trận, Nhưng mà rất nhanh lại đọc tới một cuốn tiểu thuyết khác, sau đó cô cũng nhanh chóng quên đi cuốn này.

Nhưng mà những thứ này gần đây xảy ra ở trên người của mình, khiến cho cô thường xuyên nhớ tới cuốn sách kia. Đặc biệt là chuyện sau này nữ phụ gặp phải. . .

Tiếu Bảo Bối cũng cực kỳ lo lắng, cô sẽ gặp phải chuyện giống như nữ phụ mà trong cuốn tiểu thuyết kia đã đề cập, cũng bị Kiều Trác Phàm vứt bỏ.

Ban đầu cô cũng thật sự không có bao nhiêu cảm giác đối với Kiều Trác Phàm. Cho dù mỗi ngày hôn tới hôn lui, được Kiều Trác Phàm cưng chiều, cô cũng chỉ cảm thấy hết sức ỷ lại vào anh thôi.

Nhưng sau khi phát sinh chuyện này, cô lại liên tục lo lắng và bất an rằng mình sẽ bị Kiều Trác Phàm vứt bỏ, khiến cho Tiếu Bảo Bối ý thức được rằng cô không chỉ dừng lại ở mức tiếp nhận Kiều Trác Phàm, mà đã thích anh rồi . . .

Nhưng mà bởi vì điều này, mà cô càng suy tính thiệt hơn và cảm giác càng trở nên căng thẳng hơn.

Mà sau khi xem hết đoạn video này, thì trong lòng của Tiếu Bảo Bối chỉ cảm thấy thật may mắn.

Cô thật sự rất may mắn vì Kiều Trác Phàm đã chạy tới kịp thời, khiến cho những chuyện đáng sợ kia không phát sinh trên người cô. Và càng may mắn hơn là, cô không bẩn, Kiều Trác Phàm sẽ không ghét bỏ cô . . .

Giờ phút này Tiếu Bảo Bối tận tình hưởng thụ giây phút bình yên sau nhiều ngày căng thẳng thần kinh.

Nào ngờ, khi cô đang thoải mái hưởng thụ giây phút sung sướng khó lắm mới có được này, thì người đàn ông nào đó từ đầu tới cuối đều cứng ngắc người lại.

Kiều Trác Phàm vẫn không có quên, lúc nãy Tiếu Bảo Bối vì không muốn xem video ở trên máy tính bảng mà khóc đến mức nước mắt nước mũi đầy mặt.

Mà cô lại quay mặt lại nhào vào trong lòng của anh, lộ ra cảm thác thoải mái nhẹ nhõm cả người. Đây cũng là điều mà Kiều Trác Phàm vẫn luôn chờ đợi!

Nhưng vấn đề là, Kiều Trác Phàm còn nhớ rõ là vừa rồi Tiếu Bảo Bối khóc thút thít, gương mặt tràn đầy nước mắt, nước mũi cũng chảy ra.

Mà vừa rồi cô vui vẻ nhào vào, mặt còn trực tiếp vùi trong lòng của Kiều Trác Phàm anh, điều này có phải đã nói lên cô đã chùi nước mắt nước mũi lên . . .

Điều này đối với một người đàn ông có tính sạch sẽ nghiêm trọng mà nói, so với giết anh còn khó chịu hơn.

Nhưng mà nghĩ lại, Tiếu Bảo Bối đã khó chịu giờ mới được bình tĩnh lại, anh không nỡ phát hỏa với cô.

Lúc này, Kiều Trác Phàm chỉ có thể cố gắng nhìn chằm chằm lên trần nhà, không dám nhìn tới dấu vết thê thảm không rõ ở trên áo sơ mi của mình . . .

- - Đường phân cách - -

“Bảo Bối, đến ăn quýt nào!” Lúc Thẩm Niệm Cẩm lần nữa xuất hiện ở bệnh viện, trên tay còn cầm một ít quýt tới.

Sau khi ngồi xuống giường bệnh của Tiếu Bảo Bối, bà liền chủ động lột một quả cho Tiếu Bảo Bối.

“Cám ơn dì nhỏ!” Tiếu Bảo Bối rất thích ăn quýt, nhưng mà vì bao tử của cô không được tốt nên cha già nhà cô không cho cô ăn nhiều như vậy.

Mỗi lần trong nhà có quả quýt nào, thì lúc nào cha già nhà cô cũng ăn mất hai phần ba. Chỉ để lại cho cô một phần nhỏ.

Bây giờ khó khăn lắm mới có thể ăn nguyên cả quả, Tiếu Bảo Bối vội vàng tách ra thành từng múi nhỏ, nhét vào trong miệng của mình, cái miệng nhỏ không ngừng nhóp nhép.

“Ăn ngon thật . . .”

Cô ăn vô cùng vui vẻ.

Kiều Trác Phàm ngồi ở bên cạnh, nghe thấy cô nói lời này thì cũng quay lại: “Thực sự ăn ngon như vậy?”

Nhìn múi quýt còn dư lại ở trên tay của Tiếu Bảo Bối nhíu mày lại, Kiều Trác Phàm hết sức nghi hoặc.

Kiều Trác Phàm không thích loại trái cây cần phải lột vỏ này, đặc biệt anh cảm thấy mùi của trái quýt này rất khó ngửi.

Nhưng mà hôm nay nhìn vài múi quýt trên bàn tay nhỏ bé của Tiếu Bảo Bối, thì lại cảm thấy cái thứ này lại không đáng ghét giống như trước kia nữa.

“Rất ngọt, rất thơm. Cho anh ngửi thử!” Tiếu Bảo Bối chưa bao giờ được nếm trọn vẹn một quả quýt, lần này đương nhiên đặc biệt muốn độc chiếm một mình.

Nhìn thử mà xem, ngay cả lời nói của cô cũng đã nói rõ lập trường rồi.

Tiếu Bảo Bối đưa múi quýt tới bên cạnh mũi cho anh ngửi một chút, sau đó lập tức lấy về.

“Rất thơm, đúng không!” Bởi vì cười, cho nên đôi mắt của Tiếu Bảo Bối cong thành hình trăng lưỡi liềm.

Nhưng mà tia sáng lộ ra trong đôi mắt kia, thì càng mê người hơn cả ánh mặt trời bên ngoài cửa sổ kia. Nhìn thấy như vậy, Kiều Trác Phàm có chút thất thần.

Một lúc sau, anh sờ sờ mũi nói: “Chỉ ngửi một cái như vậy, sao có thể ngửi ra mùi gì được chứ?”

“Được rồi, ngửi thêm một cái nữa vậy!” Tiếu Bảo Bối lại một lần nữa đưa múi quýt lại trước mũi của Kiều Trác Phàm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.