Editor: Táo đỏ phố núi
Nhưng vừa lúc đó, giọng nói của Tiếu Vi ở phía sau lại vang lên: “Huyên Huyên, con đứng lại đó cho mẹ!”
“Mẹ, mẹ còn có chuyện gì sao?” Sau khi nghe thấy giọng nói có chút không được tốt của mẹ, Tiếu Huyên hỏi theo bản năng.
Nhưng mà cô ta vẫn đứng quay lưng về phía mẹ mình.
Bởi vì cô lo lắng, gương mặt sưng đỏ kia của mình sẽ dọa cho mẹ cô ta sợ hãi.
“Con quay mặt lại đây cho mẹ!” Giọng nói của Tiếu Vi, rõ ràng là đã có chút tức giận.
“Mẹ . . .” Bộ dạng của Tiếu Huyên rõ ràng cũng cứng đờ lại, thậm chí còn có chút run rẩy.
Điều này khiến cho Tiếu Vi càng khẳng định, chắc chắn là con gái mình đã xảy ra chuyện gì đó!
“Quay lại đây cho mẹ!” Nói đến đây, Tiếu Vi quyết đoán đặt thứ gì đó ở trong tay qua một bên, vội vàng đi lại trước mặt của Tiếu Huyên.
Mà lúc này thì Tiếu Huyên lại thỏa hiệp.
“Mẹ, con quay lại là được mà!”
Cô ta từ từ xoay người lại ở trước mặt của Tiếu Vi.
“Trời ạ . . .” Khi thấy gương mặt bị đỏ bừng và còn có cả rộp nước, Tiếu Vi kinh ngạc và hoảng sợ sắp ngã ngồi xuống dưới đất.
May là Tiếu Huyên phát hiện ra, vội vàng đỡ bà ta dậy, lúc này mới không khiến cho Tiếu Vi không bị ngã quá chật vật.
“Con gái à, mặt mũi của con như thế này là sao?” Nhìn gương mặt đó của Tiếu Huyên, toàn thân của Tiếu Vi không ngừng run rẩy.
Phải biết là, phụ nữ ngoại trừ cần có một cái đầu thông minh ra, thì càng phải cần có một gương mặt xinh xắn.
Tiếu Vi vốn rất đắc ý, bởi vì con gái của bà ta có được cả hai thứ kia. Hơn nữa, nhà họ Tiếu bọn họ cũng có chút tiền. Đây cũng chính là nguyên nhân mà Tiếu Vi cảm thấy Quý Xuyên không xứng với con gái của bà ta.
Nhưng mà bây giờ ai có thể nói cho bà biết gương mặt này của Tiếu Huyên là như thế nào?
Tại sao lại đỏ giống như quan công vậy?
Còn nữa, vết rộp nước này là thế nào?
Tiếu Huyên liên tục bị hỏi những vấn đề này, liên tục mím môi không trả lời.
Bộ dạng kia, nhìn qua có chút như muốn nói lại thôi.
Lập tức khiến cho Tiếu Vi nổi giận: “Có phải là do cái thằng Quý Xuyên lưu manh kia không? Chết tiệt, thằng đó lại dám đối xử với con gái của mẹ như vậy . . .”
Tiếu Vi chỉ nói đến đây, cũng không thèm quan tâm tới bản thân mình vừa mới hoa mắt chóng mặt, liền đứng dậy đi ra cửa.
Đến cuối cùng vẫn là Tiếu Huyên cản lại.
“Mẹ à, không phải là Quý Xuyên!”
“Không phải là Quý Xuyên? Không phải là Quý Xuyên thì còn ai vào đây? Tiếu Huyên mẹ nói cho con biết, con đừng vì người đàn ông này mà khinh thường bản thân mình, không đáng tí nào!”
Đã có lần Tiếu Vi cho rằng, những việc mà Tiếu Huyên làm bây giờ, đều giống như những lần trước mỗi khi bà ở trước mặt Tiếu Huyên nói về Quý Xuyên, thì Tiếu Huyên đều liều mạng thanh minh cho người đàn ông này.
“Mẹ, lần này thật sự không phải là lỗi của Quý Xuyên!” Tiếu Huyên ôm chặt lấy mẹ mình, chỉ sợ mình buông lỏng ra một chút thì mẹ sẽ thật sự tìm tới Quý Xuyên.
Mà bây giờ, Tiếu Huyên thực sự không muốn dùng khuôn mặt này để đối mặt với Quý Xuyên.
“Không phải lỗi của cậu ta? Đó là . . .” Nhìn bộ mặt đầy nước mắt nước mũi của Tiếu Huyên, Tiếu Vi lập tức mềm lòng.
Dù sao bà ta cũng là một người mẹ.
Làm gì có người mẹ nào hy vọng chuyện mà mình làm lại khiến cho con của mình phải rơi lệ?
“Mẹ, là Tiếu Bảo Bối! Là cô ta đã dùng cà phê nóng giội lên người con, còn dùng mảnh sành ly sứ để uy hiếp con, làm hại con bị kéo dài lỡ thời gian đi tới bệnh viện!” . Nếu như sớm đi tới bệnh viện một chút, bác sĩ nói sẽ không tệ hại như bây giờ.
“Cái gì? Lại có thể là cái tên súc sinh chết tiệt kia sao!” Tiếu Vi vừa nghe thấy, ánh mắt của bà ta liền trở nên dữ dằn.
“Đúng vậy, hôm trước con tới tập đoàn Đế Phàm, vừa đúng lúc nhìn thấy cô ta ở trong đó. Con vốn nghĩ muốn nói lời xin lỗi với cô ta về chuyện hôm đó. Ngay từ đầu con đã cho rằng cô ta quên những chuyện này rồi, ai ngờ cô ta lại lừa con tới quán cà phê, dùng cà phê nóng giội lên người con . . .”
“Con gái ngốc của mẹ, mẹ đã nói là con cứ để mặc mọi chuyện đi, không cần phải xin lỗi cái thứ súc sinh kia. Tại sao con lại ngu như vậy?” Chuyện như vậy, người phụ nữ kia sao có thể chịu được? Điều này, Tiếu Vi cũng hiểu rõ.
Nhìn gương mặt đầy vết thương của con gái, Tiếu Vi vẫn đẩy hết mọi lỗi lầm lên trên người của Tiếu Bảo Bối.
“Mẹ, con cũng không ngờ được cô ta lại có phản ứng lớn như vậy . . .” Bây giờ Tiếu Huyên không thể quay về chỗ Quý Xuyên, chỉ có thể thổ lộ lòng mình với mẹ.
Mà sau khi Tiếu Vi nghe xong những lời này của cô ta thì chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu: “Bây giờ những thứ này không đề cập tới nữa! Mẹ có quen một bác sĩ, đối với lĩnh vực này rất là thành thạo. Mẹ nghĩ bây giờ chúng ta nên đi kiểm tra lại gương mặt này trước đã!” Đối với khuôn mặt này, Tiếu Vi còn lo lắng và để ý hơn cả Tiếu Huyên.
Ở trong mắt của Tiếu Vi, người phụ nữ dù có đầu óc thông minh đi chăng nữa, cùng lắm thì cũng chỉ là thêu hoa trên gấm. Nếu như không có gương mặt, đầu óc có thông minh hơn nữa thì có lợi ích gì?
“Mấy ngày tới con đừng tới công ty, bây giờ chúng ta đi tới bệnh viện trước!” Nói đến đây, Tiếu Vi đã không còn sơ xuất như trước nữa.
“Mẹ, người bác sĩ kia của mẹ, có thật sự giỏi như vậy không?” Đối với chuyện mẹ nói, Tiếu Huyên nửa tin nửa ngờ.
Sau khi từ bệnh viện đi ra, Tiếu Huyên vẫn luôn hỏi thăm khắp nơi xem có chỗ nào có thể trị tận gốc được vết bỏng này. Nhưng mà bác sĩ nào cũng nói cho cô ta biết, vết thương này chắc là sẽ để lại sẹo, không thể tránh khỏi được.
Chính bởi cái dạng này, nên hai ngày nay cô ta mới có thể trôi qua trong tuyệt vọng.
Mà bây giờ, một câu nói của Tiếu Vi khiến cho cô ta lần nữa dấy lên hy vọng.
“Con có biết trước kia mẹ cũng bị phỏng ở trên đùi, diện tích rất lớn. Nhưng cuối cùng không phải là không có vết sẹo nào hay sao?” Nhưng mà nguồn gốc của vết bỏng này, Tiếu Vi chưa bao giờ nói cho bất cứ kẻ nào.
Thậm chí, nếu như có thể Tiếu Vi cũng không muốn nói cho bất cứ kẻ nào chuyện mình quen biết vị bác sĩ này.
Nhưng mà bây giờ thấy tình huống của con gái, bà ta không thể không ruồng bỏ lựa chọn ban đầu của chính mình.
“Chính là bác sĩ trị liệu?” Tiếu Huyên nghe thấy như vậy, càng cảm thấy vui vẻ.
“Đúng vậy!”
“Tốt quá rồi mẹ à, mẹ mau đưa con đi đi!” Nghe thấy câu trả lời thuyết phục, khiến cho Tiếu Huyên cảm thấy cuộc sống tràn đầy hy vọng.
Mà lúc này Tiếu Vi cũng lộ ra một nụ cười.
Mặc kệ làm chuyện gì, bà ta cũng đều muốn mạnh mẽ.
Cho dù là trong chuyện của con gái, bà cũng không cho phép bản thân mình để lại bất cứ sai lầm nào! Cho nên, bà tuyệt đối không cho phép trên khuôn mặt của con gái có bất cứ vết thương nào, ảnh hưởng tới cuộc sống của con bé và phá hủy đi kế hoạch muốn cướp đi tất cả mọi thứ của Tiếu Đằng mà bà đã vạch ra.
Nghĩ tới đây, Tiếu Vi dứt khoát kéo Tiếu Huyên đang khóc sướt mướt ở dưới đất lên, sải bước đi về phía cửa lớn.
Cho đến khi sắp bước tới cửa lớn, Tiếu Vi mới cắn răng nghiến lợi nói: “Cái con súc sinh Tiếu Bảo Bối kia, mẹ nhất định sẽ không tha cho nó!”
Cuối cùng bóng lưng của hai mẹ con bọn họ đều biến mất ở chỗ cánh cửa.
Chỉ có tiếng nói âm lãnh vừa rồi của Tiếu Vi còn vang vọng lại một lúc lâu trong căn phòng này . . .
- - Đường phân cách - -
“Kiều thiếu, đây là tài liệu cần xử lý gấp bây giờ!”
Sau giữa trưa, một người đàn ông mặc đồ tây tiến vào trong phòng bệnh.
Lúc này Kiều Trác Phàm đang ôm Tiếu Bảo Bối ngủ.
Ánh sáng từ ngoài cửa sổ chiếu vào, rơi thẳng vào chỗ hai người bọn họ, giống như vì hai người kia mà phủ lên một tia sáng.
Nhưng mà nhìn thấy cảnh tượng hai người đang dựa sát vào nhau, người đàn ông vừa đi vào liền có chút thất thần.
“Xin lỗi Kiều thiếu, tôi không biết là hai người đang . . .” Ngủ giữa trưa!
Nếu như biết, khẳng định anh ta sẽ không lỗ mãng xông vào như vậy.