Hôn Nhân Bất Ngờ: Đoạt Được Cô Vợ Nghịch Ngợm

Chương 158: Chương 158: Chương 76.1: Kiều Trác Phàm, anh đang xấu hổ kìa!




Editor: Táo đỏ phố núi

Khi Tiếu Bảo Bối tỉnh lại một lần nữa mới phát hiện ra, không biết cô đã gối lên đùi của Kiều Trác Phàm từ khi nào.

“Tỉnh rồi? Tỉnh rồi thì mau đứng dậy, rửa mặt xong thì lấy cháo này ăn đi!” Kiều Trác Phàm đã mặc chỉnh tề, xem ra anh đã đi ra ngoài một chuyến rồi. Cháo này chắc cũng là do anh đem về.

Lúc này, trên người anh mặc một chiếc áo có mũ màu xám nhạt. Ở dưới mặc một cái quần ống rộng cùng màu.

Ăn mặc như vậy nhìn Kiều Trác Phàm chẳng những trẻ ra thêm mấy tuổi mà còn có cảm giác của một người đàn ông ở nhà.

Cực thích mắt chính là cổ áo của anh có hơi thấp một chút.

Cho dù anh có ngồi ngay ngắn đi nữa, thì từ góc độ của Tiếu Bảo Bối vẫn có thể nhìn thấy một phần lớn da thịt màu hồng bị lộ ra của anh.

Nhưng mà nhìn một Kiều Trác Phàm như vậy Tiếu Bảo Bối có chút thất thần.

“Không nghe thấy phải không?” Lúc này Kiều Trác Phàm vẫn còn đang xem văn kiện

Mặc dù là cuối tuần, nhưng mà bởi vì Tiếu Bảo Bối nằm viện vài ngày, anh cũng không hề tới Đế Phàm. Nên văn kiện bên đó tồn đọng rất nhiều, cho nên tối hôm qua anh đã kêu A Vĩ đưa một số văn kiện tới, dự dịnh ngày hôm nay bỏ ra chút thời gian xử lý cho xong.

Vừa rồi anh đi ra ngoài mua bữa ăn sáng cho Tiếu Bảo Bối trở về, phát hiện cô vẫn đang ngủ, nên dứt khoát ngồi bên cạnh cô để xử lý văn kiện.

Mà trong khoảng thời gian gần đây, cô nhóc này đã luyện được bản lãnh mũi trở nên rất thính.

Anh vừa ngồi xuống, cô đã gối đầu lên trên đùi của anh.

Kiều Trác Phàm lo là hàng năm vẫn chạy thể dục buổi sáng, anh lo da thịt của mình đã sớm trở nên cứng. Chân cứng như vậy, anh lo lắng Tiếu Bảo Bối gối lên sẽ không được thoải mái, định rút chân ra, để đưa cái đầu nhỏ của cô về trên gối mềm.

Ai ngờ, cô nhóc này cảm giác được chân của anh có cử động, trực tiếp đưa hay tay ra ôm chặt lại.

Lập tức Kiều Trác Phàm cũng biết cái chân này của mình không thể nhúc nhích được nữa, chỉ có thể làm theo ý nguyện của cô thôi.

Mà bị cô nhóc kia lấy chân làm gối đầu nhiều giờ đồng hồ. Đợi tới khi Tiếu Bảo Bối tỉnh lại thì chân của anh đã tê cứng lại.

Nhưng mà ngại vì Tiếu Bảo Bối vẫn còn đang ở đây, Kiều Trác Phàm không có biểu hiện ra ngoài.

Anh chỉ muốn đợi tới khi cô đi vào trong toilet rửa mặt, mới làm giảm đi cảm giác tê dại ở trên chân.

Mà trước mắt, anh còn phải xử lý mấy văn kiện ở trên tay trước đã.

Nhưng mà nói mấy câu rồi mà người ở trên đùi vẫn bất động.

Vừa cúi đầu nhìn, thì Kiều Trác Phàm mới phát hiện ra người đang gối đầu lên đùi mình, đang mở to đôi mắt ra nhìn chằm chằm vào anh không biết là ngây người nghĩ cái gì.

Chắc là tại vì vừa mới tỉnh ngủ, nên cả khuôn mặt của cô hiện lên màu hồng phấn rất đặc biệt. Nhìn cực kỳ mê người, mà cái miệng màu hồng phấn kia đang nhích lại gần hạ thân của anh và khẽ mở ra . . .

Chỉ nhìn một màn này thôi máu trên người của Kiều Trác Phàm bỗng chốc như sôi trào lên.

Cô nhóc này chính là một yêu tinh trời sinh mà.

Chỉ một ánh mắt thôi đã có thể dễ dàng tước đi vũ khí của Kiều Trác Phàm.

Nhưng mà bây giờ Kiều Trác Phàm rất rõ ràng, tay của Tiếu Bảo Bối vẫn còn bị thương. Hơn nữa đây là bệnh viện, anh không thể cũng không muốn.

Lần đầu tiên của anh và Tiếu Bảo Bối đã không được tốt đẹp rồi.

Kiều Trác Phàm cũng không muốn lần thứ hai của anh và Tiếu Bảo Bối cũng trải qua ở một chỗ không được tốt lắm như vậy.

Nghĩ tới đây, bàn tay của anh đột nhiên vỗ lên cái mông đanh vểnh lên của Tiếu Bảo Bối một cái . . .

“Á . . .”

Cái mông của Tiếu Bảo Bối bị đánh một cái như vậy liền kêu lên.

“Còn không mau đứng lên. Nếu như vẫn không đứng dậy nữa thì đồ ăn sẽ nguội hết!” Không biết người đàn ông đã cố gắng và kìm nén biết bao nhiêu mới có thể khiến cho ánh mắt của mình không dừng lại trên đôi môi đang mở ra của Tiếu Bảo Bối.

Nhưng mà cô nhóc này vẫn dùng đôi mắt trông mong và vẻ mặt mê mang để nhìn anh.

“Vẫn không đứng lên, có tin là anh sẽ đánh mông em một cái nữa không?” Kiều Trác Phàm cảm giác lúc mình đối mặt với khuôn mặt sững sờ kia thì sắp nổi điên lên rồi.

Nhưng mà cô nhóc xấu xa nào đó vẫn sống chết dựa vào người anh không chịu cử động.

Nhưng mà lúc anh giơ tay lên một lần nữa, thì Tiếu Bảo Bối giống như con sâu lông đưa tay lên che lấy cái mông.

“Đứng lên thì đứng lên, tại sao lại phải đánh người!” Lúc Tiếu Bảo Bối nói những lời này, môi chu ra. Cánh môi màu hồng phấn, ánh mặt trời bên ngoài cửa sổ chiếu vào, khiến cho đôi môi trở nên cực kỳ mê người.

Anh đã từng hôn Tiếu Bảo Bối rồi, đương nhiên biết rõ đôi môi này có bao nhiêu ngọt ngào. Nhìn cánh môi này, hầu kết của Kiều Trác Phàm không tự chủ mà chuyển động một cái.

Kiều Trác Phàm phát hiện, kể từ khi anh và Tiếu Bảo Bối phát sinh lần đầu tiên xong, dường như anh còn dễ dàng kích động hơn so với bình thường.

Nhất là vào lúc sáng sớm hàng ngày, chỉ cần nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô là anh liền có phản ứng.

Bây giờ, nếu như anh hôn cô, thì tình huống lại trở nên khó thu xếp hơn.

Biết rõ bản thân mình có thể không khống chế được tình huống tiếp theo, nên Kiều Trác Phàm chỉ có thể giơ tay lên, nói: “Nếu như em vẫn không chịu đứng dậy, vậy thì. . .”

Nói đến đây, tay của Kiều Trác Phàm tiếp tục giơ lên.

Lần này Tiếu Bảo Bối biết là Kiều Trác Phàm sẽ không nói suông không thôi, nên vội vàng che mông mình lại, đáng thương kêu lên một tiếng rồi hoảng hốt bỏ chạy thục mạng . . .

Nhìn bóng dáng Tiếu Bảo Bối biến mất ở toilet, một lần nữa Kiều Trác Phàm lại dùng ánh mắt buồn bực của mình nhìn ở vị trí nào đó trên quần của mình.

Thật ra bây giờ Kiều Trác Phàm cũng không muốn cử động chút nào cả.

Chẳng qua anh cảm thấy, gần đây hình như người anh em của mình đã quá táo bạo, muốn trách mắng một chút.

Ai ngờ, ánh mắt của anh vừa mới nhìn xuống dưới một chút, thì trong toilet bên cạnh lại truyền tới tiếng động.

Lúc này Kiều Trác Phàm vừa ngẩng đầu lên thì phát hiện Tiếu Bảo Bối lúc nãy vốn ôm mông bỏ chạy thục mạng bây giờ đang đứng ở cửa.

Mà lúc này, trên mặt của cô nhóc này còn nở một nụ cười xảo trá.

Ánh mắt của cô vừa vặn dừng lại vị trí nào đó ở trên quần của Kiều Trác Phàm.

“Tiếu Bảo Bối, em còn chưa rửa mặt?” Giống như là phát hiện ra điều gì, Kiều Trác Phàm có chút hổn hển quát.

Tiếng quát lớn này có thể nói là đinh tai nhức óc.

Ngay cả những đồ vật mà bọn họ trang trí ở bên trong cũng có chút lay động nhỏ.

Nếu như là ở tập đoàn Đế Phàm, thì những nhân viên kia nhất định sẽ bị lửa giận này của Kiều đại gia hù cho sợ hãi. D

Nhưng mà hết lần này tới lần khác, người đứng núp ở cửa phòng toi let lại là Tiếu Bảo Bối.

Bị Kiều Trác Phàm quát lên như vậy nhưng mà ngay cả một chút sợ hãi cô cũng không có.

Khi nghe thấy tiếng quát này cái mũi nhỏ của cô chỉ hơi chun lại một chút.

“Rửa mặt thì rửa mặt thôi, làm gì mà anh quát lớn như vậy!” Lúc nói đến đây, cô vốn đang nhìn chằm chằm vào chỗ người anh em của Kiều Trác Phàm cuối cùng lại bắt đầu di chuyển lên trên.

Kiều Trác Phàm thấy cô làm bộ muốn đi vào toi let cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.

Cũng không chờ Kiều Trác Phàm buông lỏng cảnh giác, cô nhóc ở cách đó không xa đột nhiên lại lẩm bẩm một câu như vậy: “Ha ha . . . Kiều Trác Phàm, anh xấu hổ kìa!”

Lần này, mặt của Kiều đại gia đỏ lên, còn lan ra tới tận mang tai. “Tiếu Bảo Bối, em ngứa da hả . . .”

Lớn như vậy rồi nhưng Kiều đại gia còn chưa bị người nào cười nhạo như vậy.

Nhưng mà hết lần này tới lần khác, Tiếu Bảo Bối ngốc nghếch này lại luôn to gan lớn mật như vậy.

Lúc mới tiếp xúc, cô còn chưa hiểu anh, nên còn tỏ ra cẩn thận một chút. Kiều Trác Phàm còn cho rằng, cô nhóc kia là một người ngốc thật.

Nhưng mà vừa rồi kể từ lúc Tiếu Bảo Bối cười nhạo anh thì Kiều Trác Phàm mới ý thức được, cô nhóc kia ngốc ở chỗ nào chứ?

@@@@@@@@

Tớ đã có dấu hiệu của sự lười biếng, làm sao đây? Làm sao đây?????

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.