Hôn Nhân Bất Ngờ: Đoạt Được Cô Vợ Nghịch Ngợm

Chương 162: Chương 162: Chương 76.5: Kiều Trác Phàm, anh đang xấu hổ kìa!




Editor: Táo đỏ phố núi

Nhưng mà vừa lúc đó, thái độ của Kiều Trác Phàm lại ngoài dự liệu của cô.

“Thực sự xin lỗi cha, đều tại con không bảo vệ tốt cho cô ấy!”

Một câu nói này Kiều Trác Phàm nói có chút cúi mình xuống.

Mà Tiếu Bảo Bối nghe được thì có chút đau lòng.

Chuyện này rõ ràng không phải lỗi của anh, là tại vì cô uy hiếp Tiếu Huyên nên mới làm chính mình bị thương. Vì ngăn cản cô, thậm chí Kiều Trác Phàm còn bị thương luôn.

Nhưng mà anh lại nhận lỗi trước mặt của Tiếu Đằng . . .

Ở bên ngoài, anh khoe khoang bừa bãi, Kiều Trác Phàm cao quý chưa từng phải cúi đầu với ai, thế nhưng bởi vì cô mà anh phải cúi đầu xin lỗi ở trước mặt Tiếu Đằng.

Điều này khiến cho hốc mắt của Tiếu Bảo Bối đột nhiên đỏ hoe lên.

“Cha, đây không phải là lỗi của Kiều Trác Phàm. Là Bảo Bối, là Bảo Bối tự mình làm chuyện xấu, cầm lấy mảnh sứ vỡ làm chuyện xấu. Kiều Trác Phàm vì ngăn cản Bảo Bối mà khiến cho bản thân anh cũng bị thương. Hơn nữa miệng vết thương của anh còn sâu hơn so với Bảo Bối rất nhiều . . .”

Nhìn Kiều Trác Phàm, đột nhiên cô dùng giọng nói nức nở nói đầu đuôi câu chuyện lại cho cha của cô nghe.

Nhưng mà nguyên nhân chuyện này là vì Tiếu Huyên thì cô tự động bỏ qua.

Trong tiềm thức, Tiếu Bảo Bối cũng không thích cha cô biết rõ chuyện đêm hôm đó.

Bởi vì cô biết rõ chuyện kia chỉ khiến cho cha cô đau lòng hơn chứ không không có gì khác.

“Con cầm mảnh sứ vỡ? Cái con bé này, cha đã nói với con như thế nào? Bắt đầu từ lúc mấy tuổi, cha đã nói với con là không thể cầm mảnh sứ hoặc mảnh thủy tinh vỡ để chơi rồi mà? Cái tai này của con có phải không cần dùng nữa hay không?” Nghe thấy Tiếu Bảo Bối tự mình làm chuyện xấu, sắc mặt của Tiếu Đằng tốt hơn nhiều.

Lại nhìn thấy tay của Kiều Trác Phàm quả thật cũng giống như lời Tiếu Bảo Bối nói, cũng bị băng bó bằng băng gạc còn dày hơn so với Tiếu Bảo Bối, thì lúc này lửa giận của Tiếu Đằng mới tiêu tan.

Lúc này ông nhìn thấy bàn tay bị bó thành một cục, chỉ có thể tức giận nói như vậy.

“Con cũng không còn nhỏ nữa . . . Cha cũng đừng có la mắng con như vậy nữa!” Lỗ tai bị Tiếu Đằng kéo, Tiếu Bảo Bối cảm thấy có chút mất mặt.

Cô cũng đã lớn như vậy rồi, mà cha cô vẫn dùng cách dạy dỗ giống như trước đây, kéo tai của cô.

Nhưng mà mỗi lần kéo tai cha cô cũng ra lực rất tốt, cũng sẽ không khiến cho cô bị đau.

Nhưng mà Tiếu Bảo Bối cảm thấy bị kéo tai ở trước mặt của Kiều Trác Phàm, quả thực là rất mất mặt.

Cô giãy giụa muốn thoát khỏi nanh vuốt của Tiếu Đằng, nhưng mà lúc này Tiếu Đằng lại không chịu buông lỏng ra!

“Ồ, còn nói lý? Cái con bé này, thật sự là càng lớn càng khiến cho cha tức chết mà!”

Tiếu Đằng vẫn còn đang dạy dỗ Tiếu Bảo Bối.

Tiếu Bảo Bối vì bị kéo tai nên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô cũng đỏ bừng lên.

Mà ngay vào lúc này Kiều Trác Phàm lại mở miệng: “Cha, thật ra đều là tại con! Nếu như con tới sớm một chút, thì cục cưng cũng sẽ không khiến cho bản thân bị thương như vậy. Cho nên, nếu như ngài muốn nhéo tai thì hãy nhéo tai con đi!”

Đương nhiên, cho tới bây giờ Kiều Trác Phàm không phải là người nói mà không làm.

Sau khi nói xong những lời này trước mặt hai cha con bọn họ, thì Kiều Trác Phàm liền đi tới trước mặt của Tiếu Đằng và Tiếu Bảo Bối, hơi cúi đầu xuống, đưa lỗ tai của mình lên.

Một màn này không chỉ Tiếu Bảo Bối sợ ngây người. Mà ngay cả Tiếu Đằng đang nhéo lỗ tai của Tiếu Bảo Bối cũng sợ ngây người.

Ông thật sự không ngờ được, Kiều Trác Phàm lại có thể vì bảo vệ Tiếu Bảo Bối, mà làm tới mức độ này?

Bàn tay vốn đang kéo tai của Tiếu Bảo Bối bởi vì có chút kinh ngạc mà buông lỏng ra. Lúc này cuối cùng thì tai của Tiếu Bảo Bối cũng được cứu, cô vội vàng chui ra sau lưng của Kiều Trác Phàm.

Kiều Trác Phàm không có ý kiến gì, chỉ để cho cô nhóc kia lấy mình làm lá chắn.

“Haiz, hai cái đứa bé này, cha cũng không biết nên nói như thế nào nữa!” Cho dù Tiếu Đằng có tức giận như thế nào đi nữa cũng không thể đi kéo tai Kiều Trác Phàm được.

Hơn nữa Kiều Trác Phàm còn vì con gái của ông nên mới bị thương. Đây cũng không phải là lỗi của Kiều Trác Phàm, ông đi kéo tai của Kiều Trác Phàm làm cái gì?

Nhưng lúc này Kiều Trác Phàm lại dũng cảm đứng ra, dù sao thì Tiếu Đằng cũng chỉ có thể bỏ qua thôi.

Nhìn bàn tay của hai đứa nhỏ này đều quấn băng gạc, Tiếu Đằng chỉ có thể hỏi: “Chuyện xảy ra khi nào? Vết thương này đã xử lý chưa?”

“Đã vài ngày trước rồi.” Lúc này Tiếu Bảo Bối mới từ sau lưng của Kiều Trác Phàm thò cái đầu nhỏ ra nói.

“Cái con bé ngốc nghếch này, còn dám nói nữa! Chuyện đã xảy ra vài ngày rồi mà cũng không nói với cha tiếng nào.” Tiếu Đằng vừa mới làm bộ đưa tay ra bắt Tiếu Bảo Bối, thì Tiếu Bảo Bốiđã dứt khoát thụt đầu về.

“Cha, đừng để cô ấy chọc tức thân thể! Vết thương này đã tới bệnh viện xử lý ổn thỏa rồi, đã nghỉ ngơi ở bệnh viện vài ngày. Hôm nay mới đưa cô ấy xuất viện!”

Ngoài miệng mặc dù Kiều Trác Phàm nói như vậy, nhưng mà sau lưng thì lại đưa tay ra kéo Tiếu Bảo Bối ra một chút, sợ tay của Tiếu Đằng lại kéo tai của cô không buông.

Nói cho cùng người đàn ông này bảo vệ con gái của ông rất tốt.

Điểm này sao Tiếu Đằng không nhìn ra được chứ?

Cuối cùng, Tiếu Đằng chỉ có thể thở dài: “Haiz, tới bệnh viện xử lý qua là được rồi!”

Đại hội giáo dục gia đình chỉ có thể kết thúc tại đây.

Rất nhanh đã tới thời gian ăn cơm.

Bởi vì biết được tay của hai người đều bị thương, nên Tiếu Đằng lại nấu nồi canh cá nheo.

Nghe nói cá nheo này khiến cho miệng vết thương hồi phục tốt hơn.

Nghe được ý này, trong lòng của Kiều Trác Phàm cảm động.

Vì cảm động nên Kiều Trác Phàm cầm chén lên, múc một chén canh lớn cho Tiếu Bảo Bối.

Mà lúc này Tiếu Bảo Bối đang bận rộn gặm cánh gà mà cô thích nhất, cái miệng nhỏ bận rộn tới mức không thể tách rời ra. Đợi tới khi cô đã ăn hết cánh gà vào trong bụng thì quay đầu lại nghiêm túc nhìn chén canh cá.

“Hả . . . Em không thích ăn cá nheo!” Nói thật, Tiếu Bảo Bối thật sự không thích ăn cá nheo một chút nào.

Vừa thấy chén canh cá đột nhiên xuất hiện ở trước mặt, miệng của cô mất đi cảm giác thèm ăn.

“Không ăn cũng phải ăn! Không phải đã nói là rất tốt cho miệng vết thương hay sao.” Kiều đại gia nói những lời này, còn gắp mấy miếng cá trong chén ra. Rồi lấy hết xương ở trong mấy miếng cá ra, sau đó lại để vào trong chén của cô.

“Nhưng mà em không muốn ăn, phải làm sao bây giờ?”

Kiều Trác Phàm đã lọc hết xương cá ra rồi, nhưng mà Tiếu Bảo Bối vẫn còn rối rắm. Nhìn thấy Tiếu Bảo Bối vẫn không chịu cầm thìa lên, Kiều Trác Phàm chỉ có thể ném ra một miếng mồi lớn.

“Anh nghe nói ở bên Đông Thành có một cái chợ bán chó. Anh định là nếu như em uống hết thì chờ mấy ngày nữa khỏi hẳn, anh sẽ dẫn em đi qua đó dạo!”

Lúc nói những lời này, Kiều Trác Phàm giống như là không chút để ý.

Nhưng mà khi quan sát cẩn thận, thì sẽ phát hiện ra đuôi mắt của người đàn ông này luôn đặt trên người của Tiếu Bảo Bối.

“Thật sao?” Lời này quả thực đã khiến cho Tiếu Bảo Bối chú ý.

“Nếu như em không uống, thì chính là giả!”

Khóe môi của anh khẽ cong lên, sau đó múc một muỗng canh đưa lên miệng.

Vừa nếm xong, lông mày của Kiều Trác Phàm cũng nhăn lại thành một đường.

Thành thật mà nói, anh cũng không thích ăn cá, Đặc biệt là mùi cá này. . .

“Được, được, được rồi, em uống, em sẽ uống!” Nhận được sự đồng ý của Kiều Trác Phàm, lần này Tiếu Bảo Bối giống như là lấy hết dũng khí, cầm chén lên sau đó cầm cả chén canh uống vào bụng.

Mà một màn này đã hoàn toàn rơi vào mắt của Tiếu Đằng.

Bảo Bối của ông, từ nhỏ tới lớn đã mất đi sự quan tâm và yêu thương của người mẹ. Cũng chính vì điều này mà Tiếu Đằng rất yêu thương cô.

Tiếu Đằng cũng vẫn luôn lo lắng, trên đời này sẽ không có ai thương yêu Tiếu Bảo Bối giống như ông. Ông sợ là sau này ông ra đi, chỉ còn lại một mình Tiếu Bảo Bối ở trên thế giới này.

Nhưng biểu hiện của đứa nhỏ Kiều Trác Phàm này, hết lần này đến lần khác đều khiến cho ông kinh ngạc.

Nhất là hôm nay . . .

Bây giờ ông thực sự tin tưởng đứa nhỏ này còn thương Bảo Bối nhà bọn họ hơn cả Tiếu Đằng ông!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.