Hôn Nhân Bất Ngờ: Đoạt Được Cô Vợ Nghịch Ngợm

Chương 166: Chương 166: Chương 77.4: Kiều Trác Phàm thiên vị đối với cô




Editor: Táo đỏ phố núi

Cuối cùng Kiều đại gia chỉ có thể bất cứ lúc nào cũng phải giữ chặt khăn tắm để cho nó không rớt xuống. Khiến cho anh vốn còn mang theo ảo tưởng lưu manh nào đó khi được cùng giường chung gối với Tiếu Bảo Bối thì lúc bấy giờ cũng bị tan biến.

“Nhưng mà khi anh đem những thứ này tới, có phải cũng nên hỏi ý kiến của em một chút hay không. Dù gì thì đây cũng là nhà em, là phòng riêng của em!” Lúc Tiếu Bảo Bối nói những lời này thì giậm chân để tuyên bố chủ quyền của mình, và dùng hành động này để uy hiếp Kiều Trác Phàm.

Nhưng mà không ai nói với Tiếu Bảo Bối rằng khi cô đeo cái tai thỏ kia, hành động giậm chân này của cô nhìn không có chút liên quan nào tới hai chữ uy nghiêm cả.

Muốn dựa vào hành động này để uy hiếp Kiều Trác Phàm thì quả thực là chẳng khác nào mò trăng dưới nước cả.

“Lần sau anh sẽ hỏi ý kiến của em trước!”

Nhìn bộ dáng giống như trẻ con kia của cô, Kiều Trác Phàm dứt khoát bước nhanh về phía trước, sau khi kéo cái lỗ tai thỏ của cô thì nói.

Thì ra cô nhóc này thở phì phò nửa ngày như vậy chỉ vì muốn tuyên bố chủ quyền của mình?

Ngay cả một nguyện vọng nho nhỏ này, Kiều Trác Phàm cũng quyết định chiều theo ý cô.

“Được rồi, bây giờ thì mau nhấc cái chân của em lên nào.” Ánh mắt của Kiều Trác Phàm rơi vào chỗ nào đó dưới chân cô.

Mà ánh mắt này đương nhiên là Tiếu Bảo Bối đã nhận ra.

Cô biết rõ hẳn là cô đã dẫm lên bộ quần áo nào đó của anh rồi.

Vừa rồi cảm xúc dưới chân đã nói cho cô biết điều đó.

Nhưng mà vì để cho mình trở nên kiêu ngạo hơn một chút, Tiếu Bảo Bối đã không thèm để ý tới.

“Không bỏ!”

Nghe thấy lời này của cô đột nhiên Kiều Trác Phàm tới gần hơn vài phân.

Gương mặt đẹp trai vẫn còn mang theo những giọt nước chợt phóng đại trước mắt của cô.

Có lẽ là do vừa rồi vừa mới tắm rửa xong, nên khi Kiều Trác Phàm ghé sát vào như vậy thì Tiếu Bảo Bối có cảm giác ẩm ướt ngượng ngùng.

Theo bản năng cô hạ thấp đầu xuống một chút, ai ngờ Kiều Trác Phàm lại tiếp tục sáp lại gần hơn.

Lúc này, khoảng cách giữa môi của Kiều Trác Phàm và cô vô cùng gần.

Khi hô hấp Tiếu Bảo Bối ngửi thấy hơi thở mát mẻ sau khi tắm của anh.

Nhìn cánh môi khẽ nhúc nhích, Tiếu Bảo Bối còn cho rằng Kiều Trác Phàm muốn hôn cô.

Thành thật mà nói, thời gian gần đây tần suất Kiều Trác Phàm hôn cô rất cao. dii@een*dyan(lee^qu.donnn).

Chỉ cần khoảng cách như thế này thì môi của anh nhất định sẽ hướng về cô.

Chính bởi vì có kinh nghiệm như vậy cho nên khi cánh môi của Kiều Trác Phàm để sát vào thì Tiếu Bảo Bối liền nhắm mắt lại theo bản năng.

Nhưng vừa lúc đó, cô lại nghe thấy có tiếng cười vang lên ở bên tai, ngay sau đó là giọng nói mang theo sự trêu chọc của anh: “Nếu không chịu bỏ ra vậy em định giấu cái quần lót của anh làm của riêng hay sao?”

Bị Kiều Trác Phàm nói như vậy Tiếu Bảo Bối cũng ý thức được cái gì.

Đợi tới khi cúi đầu xuống nhìn thì nhìn thấy chân của mình đang giẫm lên một cái quần lót màu đen.

Cảm giác kia giống như là vừa mới tiếp xúc thân mật với Kiều Trác Phàm vậy, dòng điện chạy loạn trong người. Tiếu Bảo Bối sợ hãi kêu lên một tiếng, vội vàng nhảy ra khỏi chiếc quần lót sau đó trốn qua một bên.

Bộ dạng kia giống như là cô vừa mới làm chuyện gì đó mà không thể để cho người khác nhìn thấy vậy.

Vừa lúc đó, Kiều Trác Phàm chậm rãi cúi người xuống nửa ngồi nửa quỳ xuống nhắt cái quần lót mà vừa bị cô đạp lên, quơ quơ ở trước mặt của cô.

Giống như đang muốn nói cho Tiếu Bảo Bối biết, cái quần lót này đã bị em nhúng chàm rồi.

Cuối cùng, dưới cái nhìn lén lút của Tiếu Bảo Bối, anh chậm rãi đi về phía phòng tắm.

Cảm thấy bước chân của Kiều Trác Phàm càng lúc càng xa rồi, lúc này Tiếu Bảo Bối mới thở phào nhẹ nhõm.

Kỳ lạ thật, tại sao vừa nãy tim của cô lại đập nhanh như vậy?

Giống như là đang làm chuyện xấu gì đó mà bị Kiều Trác Phàm bắt được vậy!

“Này thì đập loạn lên nè, vừa rồi anh ấy cũng không làm gì mày mà!” Cho rằng Kiều Trác Phàm không nghe thấy được, Tiếu Bảo Bối nhỏ giọng nói nhỏ. Thậm chí cô còn giơ tay lên đấm lên ngực của mình.

Nhưng vừa lúc đó, Kiều Trác Phàm vốn tưởng rằng đã đi tới phòng tắm rồi chợt vòng trở lại.

Một màn này khiến cho Tiếu Bảo Bối bị giật mình sợ gần chết.

“Em cho rằng vừa rồi anh sẽ hôn em?”

Một câu nói này của anh khiến cho Tiếu Bảo Bối hận không thể đào một cái hố để chui xuống. Mặc dù vừa rồi đúng là cô đã cho là như vậy!

Nhưng mà bị Kiều Trác Phàm nói thẳng ra như vậy ở trước mặt mình thì cô vẫn cảm thấy có chút mất mặt.

Ngay lập tức Tiếu Bảo Bối đã làm ra một hành động mà ngay cả bản thân cô cũng không ngờ tới, chính là giấu mình vào trong ngăn tủ mà mới vừa rồi cô đã ném hết quần áo của Kiều Trác Phàm ra!

“Đồ ngốc!” Nhìn hành động của cô, Kiều Trác Phàm có chút bất đắc dĩ lắc lắc đầu, xoay người đi tới phòng tắm.

Đợi lúc sắp bước vào trong phòng tắm anh lại nói: “Nếu như vừa rồi trên mặt em không có mấy thứ quái quỷ kia thì đúng là anh đã hôn em rồi!”

Sau đó trong phòng tắm vang lên một tiếng cười rất to. Hiển nhiên là Kiều Trác Phàm đã đi vào rồi.

Mà bên ngoài, Tiếu Bảo Bối đang trốn trong tủ quần áo mới nhớ tới là vừa rồi cô đã dán mặt nạ bùn đen ngay ở trước mặt của Kiều Trác Phàm.

Sau khi cô dán xong, thì Kiều Trác Phàm bắt đầu khinh thường mấy thứ này.

Nếu nói như vậy có nghĩa là nếu vừa rồi không có cái mặt nạ bùn đen này thì Kiều Trác Phàm đã . . .

Nghĩ tới đây Tiếu Bảo Bối lại cảm thấy xấu hổ và lúng túng . . .

- - Đường phân cách - -

Hai ngày nay, hình như tập đoàn Đế Phàm có lưu truyền chuyện gì đó rất thú vị thì phải.

Mấy người phụ nữ cứ tụm năm tụm ba lại tám chuyện với nhau tới mức văng nước miếng khắp nơi.

Nhìn bọn họ tám chuyện với nhau hăng say như vậy, Tiếu Bảo Bối cũng rất muốn gia nhập.

Nhưng mà cứ mỗi lần cô đi lại thì những người kia liếc nhìn cô một cái rồi tản ra tứ phía.

Cho dù cô hỏi thẳng những người kia là: “Các cô đang nói chuyện gì vậy?”

Thì những người kia cũng sẽ nói với cô: “Không có gì. Chúng tôi chỉ đang nói chuyện về công việc!”

“Nếu là nói chuyện về công việc thì vì sao lại không thể để cho tôi tham gia cùng chứ?” Nếu đã bị điều sang bên này, Tiếu Bảo Bối cũng muốn hoàn toàn hòa nhập vào hoàn cảnh sống mới ở đây.

Nếu không mỗi ngày ở chỗ này, người mà cô nói chuyện được chỉ có mỗi Kiều Trác Phàm.

Ngay cả A Vĩ đi theo bên cạnh Kiều Trác Phàm, cô cũng không có cách nào mở miệng được.

Nhưng mà những người kia lại nói với Tiếu Bảo Bối: “Chúng tôi nói về công việc chuyên môn của mình, xin hỏi cô có cùng chuyên môn với chúng tôi sao?”

Bị nói ra vấn đề này, Tiếu Bảo Bối chỉ có thể biết điều ngậm miệng lại rời đi.

Hiển nhiên cô đã bị những người ở đây gạt ra một bên.

Gãi gãi bàn tay đang quấn băng gạc của mình, một mình Tiếu Bảo Bối trốn ở trong phòng trà nước, nhìn ra bầu trời trong xanh ở bên ngoài tập đoàn Đế Phàm.

Mà lúc này, Anna đi một đôi giày cao gót màu đỏ rất đẹp đi từ bên ngoài vào.

Hôm nay Anna mặc một chiếc áo khoác ngoài màu đỏ thẫm, ở thắt lưng có chiếc nơ hình con bướm.

Kỳ thực màu đỏ thẫm rất kén người mặc. Nếu như mặc không hợp thì sẽ khiến cho người ta cảm thấy nhìn rất quê mùa.

Mà Anna thì lại vô cùng hợp với chiếc áo khoác bằng nỉ màu đỏ thẫm này. Nhất là khí chất trên người của cô, đi đến đâu là hấp dẫn ánh nhìn đến đó không có gì cản nổi.

Vốn là những người ở trong phòng trà nước này túm tụm lại thành một đám, nhưng vừa nhìn thấy Anna đến thì đã biết điều rời đi.

“Tiếu Bảo Bối, tại sao lại trốn một mình ở chỗ này?” Sau khi Anna rót một ly trà sữa xong, thì liền bưng đi tới bên cạnh của Tiếu Bảo Bối.

“Không có gì, chỉ là có chút nhàm chán!” Tiếu Bảo Bối nhìn cô, phát hiện ra Anna nhìn rất xinh đẹp cho nên cô lại nhìn thêm mấy lần nữa.

Mà ánh mắt kia của cô hết sức ngây thơ, không có bất kỳ tạp chất nào chỉ đơn thuần là thưởng thức. So với những người mà trước kia Anna đã tiếp xúc thì hoàn toàn khác nhau.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.