Hôn Nhân Bất Ngờ: Đoạt Được Cô Vợ Nghịch Ngợm

Chương 184: Chương 184: Chương 81.2: Người khác đối xử với em như thế nào, anh sẽ hoàn trả lại bọn họ như vậy!




Editor: Táo đỏ phố núi

Nhưng mà nghĩ lại Nhạc Dương đã theo đuổi Diệp Tử Hi nhiều năm như vậy rồi, mà Diệp Tử Hi cũng nhiều năm rồi mà sống chết không chịu nhả ra, Tiếu Bảo Bối lập tức cảm thấy yên tâm hơn rất nhiều.

Bởi vì theo ý của cô, căn cứ theo tình hình hiện tại thì Diệp Tử Hi và Nhạc Dương căn bản sẽ không phát triển theo chiều hướng kia.

“Cục cưng, xuống xe!”

Chờ lúc Tiếu Bảo Bối nghe thấy giọng nói của Kiều Trác Phàm vang lên ở bên cạnh, thì lúc này cô mới phát hiện ra bọn họ đã tới trước cửa của một cửa hàng bán đồ ngọt.

“Kiều Trác Phàm, cái này có được không?”

Xuống xe, đi theo Kiều Trác Phàm đứng ở trước cửa của cửa hàng bán đồ ngọt, Tiếu Bảo Bối có chút do dự.

Nếu như là trước kia, Kiều Trác Phàm đưa cô tới những chỗ như thế này, thì khẳng định là cô sẽ đem những món đồ ngọt mà mình yêu thích, chia sẻ cho anh. Đương nhiên, người mời khách là cô, còn Kiều Trác Phàm móc tiền túi ra trả.

Nhưng mà bây giờ cô đã biết là dạ dày của Kiều Trác Phàm không tốt lắm. Vì thế nên đêm hôm đó Kiều Trác Phàm mới đau tới mức bất tỉnh.

Chỉ cần nghĩ tới cảm giác anh có thể rời bỏ cô bất cứ lúc nào thì Tiếu Bảo Bối lại không khỏi cảm thấy sợ hãi.

“Tại sao lại không được? Yên tâm đi, cơ thể của anh rất tốt!” Kiều Trác Phàm nói, cũng định ôm lấy cái eo nhỏ của cô đi vào bên trong cửa hàng đồ ngọt. Nhưng mà vừa lúc đó, Tiếu Bảo Bối lại nói: “Hay là thôi đi.”

Cái loại cảm giác bất cứ lúc nào bất cứ nơi đâu cũng có thể mất đi anh, cô không muốn thử qua.

“Cục cưng, em làm sao vậy?” Nhìn vẻ mặt đầy lo lắng của cô, Kiều Trác Phàm nửa ngồi xổm xuống, nhìn thẳng vào cô.

Mà ngay vào lúc này, Tiếu Bảo Bối lại chủ động cầm tay của anh, nói: “Kiều Trác Phàm, chúng ta đi thôi! Cho dù không ăn đồ ngọt, chúng ta cũng có thể đi dạo một vòng khắp nơi mà!”

Cuối cùng đương nhiên là Kiều Trác Phàm không lay chuyển được suy nghĩ của cô, nên để tùy ý cô kéo đi.

Chỗ mà Kiều Trác Phàm lái xe tới, chính là khu vực buôn bán ở gần chỗ ở của bọn họ.

Ở chỗ này, có thể nhìn thấy chỗ nào cũng là đôi bạn thân hoặc là đôi tình nhân ôm nhau đi ở trên đường.

Phía trước còn có một quán bán đồ ăn vặt.

Thật ra Tiếu Bảo Bối đã chuẩn bị xong, Kiều Trác Phàm không thể tùy tiện ăn bất cứ thứ gì được, để cho anh đi vào cửa hàng đồ ngọt cùng với cô quả thực chính là cực hình đối với anh.

Cho nên cô nghĩ kỹ rồi, không bằng để cho Kiều Trác Phàm đi theo cô tới quán ăn vặt này đi. Dù sao thì bằng sự thưởng thức của Kiều đại gia thì anh tuyệt đối sẽ không ăn mấy thứ ở quán nhỏ ven đường như thế này.

Bởi vì như vậy nên cô ăn thứ gì cũng sẽ không cần phải lo lắng Kiều Trác Phàm cũng sẽ muốn ăn.

Nắm tay Kiều Trác Phàm, cô hào hứng đi vào trong quán ăn vặt. Mà cô lại không hề biết rằng, trên khuôn mặt của người đàn ông cao lớn được cô nắm tay kéo đi ở phía sau cô đang tràn đầy vui vẻ.

Nụ cười này không biết đã khiến cho bao nhiêu người đi ngang qua phải mù mắt.

Nhưng mà dần dần nụ cười tươi rói của Kiều Trác Phàm liền thu lại. Thậm chí chân mày của anh còn nhướn lên.

Bởi vì Kiều Trác Phàm bị Tiếu Bảo Bối kéo đi về một phía, mà anh cảm thấy trong không khí càng lúc càng bốc lên một mùi rất khó chịu.

Chuyện gì xảy ra thế này?

Trong lúc nhất thời Kiều Trác Phàm cũng không hiểu được.

Mà lúc này, Tiếu Bảo Bối đã kéo anh dừng lại ở trước một chỗ bán đồ ăn vặt nào đó, chỉ từng miếng đậu phụ nhìn không chút đẹp mắt nào kia rồi nói với anh: “Kiều Trác Phàm, mua cho em ăn cái này . . .”

Mới vừa rồi cô định móc tiền trong ví nhỏ của mình ra. Nhưng mà sau khi lăn qua lăn lại một trận, cô phát hiện ra mình không mang theo, cho nên cô chỉ có thể trông chờ vào Kiều Trác Phàm.

“Đây là . . .” Kiều đại thiếu nhìn chằm chằm vào món đồ kia khoảng ba bốn giây, sau đó lập tức nghiêng đầu: “Không được!”

Mới vừa rồi anh còn buồn bực không biết mùi hôi thối kia ở đâu ra!

Bây giờ vừa ngửi thấy mới biết được là cái mùi chán ghét kia chính là từ đây mà truyền đi!

Dựa theo hiểu biết của Kiều Trác Phàm đối với mấy món đồ ăn này, thì đây chính là mùi vị của đồ ăn đã bị biến chất.

Chỉ nhìn thôi da đầu của anh đã tê dại rồi. Bởi vì như vậy nên làm sao anh có thể để cho Tiếu Bảo Bối ăn thứ này được chứ?

“Kiều Trác Phàm, không phải anh đã nói hôm nay dẫn em đi ra ngoài ăn chơi thật vui vẻ hay sao? Tại sao chỉ mấy đồng tiền gì đó mà cũng không chịu mua cho em!”

Tiếu Bảo Bối căn bản không biết là Kiều đại gia không biết món đậu phụ thúi này, chỉ cảm thấy những điều mà anh nói khi ra khỏi nhà là lừa dối cô.

“Cục cưng, chẳng lẽ em không ngửi thấy mùi thúi kia sao? Ăn thứ này vào nhất định sẽ bị đau bụng! Nghe lời anh, chúng ta sẽ đi ăn những thứ khác!” Nhìn cái đầu nhỏ của cô bỗng nhiêu cúi thấp xuống, Kiều Trác Phàm cũng khẩn trương theo.

Từ trước tới giờ anh không có thói quen đi giải thích với người khác, thế nhưng ở trước mặt của Tiếu Bảo Bối lại phải hạ thấp giọng, ngữ điệu nhẹ nhàng, mang theo đôi chút nịnh nọt cố gắng giải thích.

Hình tượng này nếu như để cho A Vĩ ở bên cạnh biết, tuyệt đối là sẽ bị dọa chết.

Có trời biết, trước giờ Kiều đại thiếu của bọn họ chưa từng dịu dàng với người nào như vậy.

Nhưng mà rất may, mới vừa rồi lúc ra khỏi nhà, Kiều Trác Phàm cảm thấy nếu như mang theo mấy người kia, đoán chừng có lẽ sẽ quấy rầy tới buổi hẹn hò của anh và Tiếu Bảo Bối, cho nên anh đã trực tiếp kêu bọn A Vĩ ở lại nhà trọ nghỉ ngơi.

“Kiều Trác Phàm, nếu như đậu hũ mà không thúi thì không gọi là đậu hũ thúi nữa rồi!” Tiếu Bảo Bối lầm bầm thể hiện sự bất mãn của mình.

Sau khi nói xong những lời này, cô nhìn thấy bộ dạng tốp năm tốp ba những người vào mua xong liền bỏ vào miệng ăn, không tự chủ được nuốt một ngụm nước miếng.

Từ nhỏ tới lớn cô thích ăn đậu hũ thúi nhất.

Mỗi lần đi ra ngoài cùng với Nhạc Dương, hai người bọn họ sẽ đi thẳng tới quán bán đậu hũ thúi.

Không ngờ món đậu hũ thúi mà mình thích nhất lại bị Kiều Trác Phàm ghét bỏ.

“Vốn đã thúi rồi? Vậy thì em còn ăn loại đồ ăn không tốt cho sức khỏe đó làm cái gì?” Đối với điều này Kiều đại gia rất là bất mãn, vừa nói xong liền nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Tiếu Bảo Bối, định kéo cô đi ra khỏi nơi nặng mùi như thế này.

Nhưng mà Tiếu Bảo Bối vừa nghe thấy lời này của anh, lập tức như nghĩ tới điều gì đó.

“Kiều Trác Phàm, không phải anh chưa từng ăn đậu hũ thúi chứ? Món đồ ăn này tuy nghe không được tốt lắm, nhưng mà ăn vào còn ngon hơn cả sầu riêng!”

Tiếu Bảo Bối căn bản không biết, Kiều Trác Phàm vẫn luốn sống ở nước ngoài, chưa từng nếm qua món đậu hũ thúi này, ngay cả tên của nó cũng chưa từng nghe tới.

“Kiều Trác Phàm, để cho em ăn món này đi! Em đảm bảo, ăn thứ này vào sẽ không xảy ra vấn đề gì!” Tiếu Bảo Bối còn lưu luyến quay đầu lại nhìn quầy bán đậu hũ thúi kia. Nhìn một mẻ đậu hũ thúi mới đưa ra kia, cô lại nuốt nước miếng một cái.

Sau đó cô lại nhìn Kiều Trác Phàm một cái.

Khi phát hiện ra vẻ mặt của anh vẫn rối rắm như trước, cô lại vội vàng nói: “Ông xã . . .”

Cô vẫn còn nhớ, lần trước cô vừa gọi Kiều Trác Phàm là ‘ông xã’, thì người đàn ông này đã vô cùng vui vẻ.

Trước mắt, Tiếu Bảo Bối vì muốn ăn một miếng đậu hũ thúi, nên cô đã gọi như vậy.

Suy nghĩ của cô rất đơn giản, chỉ muốn ăn một miếng đậu hũ thúi, thuận tiện xem hai chữ này ảnh hưởng tới Kiều Trác Phàm như thế nào.

Sau khi gọi như vậy, Tiếu Bảo Bối vẫn nhìn chằm chằm vào Kiều Trác Phàm.

Một lúc lâu sau vẫn không thấy Kiều Trác Phàm có phản ứng gì, cô đã có chút thất vọng rồi.

Nhưng mà đúng ngay lúc đó, cô lại nghe thấy người đàn ông kia hỏi cô: “Thực sự . . . Muốn ăn như vậy sao?”

“Vâng, muốn ăn, rất muốn ăn! Muốn ăn tới mức sắp điên lên rồi . . .” Cái miệng nhỏ của Tiếu Bảo Bối không ngừng lải nhải.

“Cái đó . . . Được rồi. Nhưng mà không được ăn nhiều . . .” Ăn cái thứ thúi như vậy, thực sự không có vấn đề gì sao?

Hơn nữa, cái thứ đậu hũ thúi này, thực sự không phải sẽ khiến cho cái miệng nhỏ của bảo bối nhà anh thúi theo hay sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.