Editor: Mèo (meoancamam)
Lần này tốt rồi, Tiếu Bảo Bối vẫn muốn ly hôn với anh, anh cũng không biết nên làm gì bây giờ mới có thể khiến cô nguôi giận.
Khi Kiều Trác Phàm nhìn Tiếu Bảo Bối nằm sấp trên giường bệnh khóc đến sướt mướt, tầm mắt của Kiều Trì đối với người đang run rẩy kia càng thêm bội phục.
Được rồi, Kiều Trì thật đúng là nhìn được ra chút manh mối.
Nếu Tiếu Bảo Bối thật sự muốn ly hôn với Kiều Trác Phàm, cô cũng sẽ không ở ngay trước mặt anh ký giấy ly hôn, lại càng sẽ không phí nhiều tâm tư như vậy để lên án việc Kiều Trác Phàm đề xuất chuyện ly hôn...
Nhìn dáng vẻ này, thực sự Kiều Trì cảm thấy hôm nay Tiếu Bảo Bối làm ra tiết mục “muốn ly hôn” này càng nhiều phần là muốn dạy dỗ Kiều Trác Phàm đi?
Nhìn cô gái đã trực tiếp chôn cả mặt vào trong gối, lại nhìn thoáng qua vẻ mặt vô lực lại đau lòng của Kiều Trác Phàm, Kiều Trì không phúc hậu nở nụ cười.
Xem ra, trên thế giới này thật sự có một ai đó có thể xử lý Kiều Trác Phàm cái tên tâm địa đen tối này đến chật vật như vậy! Kiều Trì anh về sau phải dựa vào Tiếu Bảo Bối thật tốt mới được...
- - đường phân cách - -
“Cha, cục cưng sao rồi?” Tới gần giữa trưa khi cha Tiếu đi ra từ trong phòng bệnh, Kiều Trác Phàm liền lập tức bước tới.
Từ sau buổi sáng, Kiều Trác Phàm đã bị cha Tiếu lấy lý do ảnh hưởng cảm xúc của Tiếu Bảo Bối mà đuổi ra phòng bệnh.
Sau đó, trong khoảng thời gian lâu lắm này, Kiều Trác Phàm vẫn luôn yên phận canh giữ ngoài cửa phòng bệnh.
Yên phận đến nỗi đến cả Kiều Trì đi theo bên cạnh cũng kinh ngạc.
Được rồi, dựa theo hiểu biết của anh với Kiều Trác Phàm thì cho tới bây giờ anh cũng không phải là một người yên phận như vậy.
Chỉ là làm người khác không nghĩ tới, hôm này Kiều trác Phàm thế nhưng thật sự nghe theo cha Tiếu nói, không mạnh mẽ xông vào phòng bệnh của Tiếu Bảo Bối, đây thật sự khiến người ta quá kinh ngạc rồi.
“Con bé vừa ăn chút đồ, lại ngủ thiếp đi rồi!” Cha Tiếu hiển nhiên không tính toán để ý nhiều đến Kiều Trác Phàm, sau khi bở lại lời nói này liền đi sang hướng bên cạnh.
Tầm mắt Kiều Trác Phàm xẹt qua cửa phòng bệnh của Tiếu Bảo Bối, cuối cùng chỉ có thể bất đắc dĩ theo kịp bước chân của cha Tiếu.
Anh đương nhiên muốn nhân lúc cha Tiếu không ở mà vào xem Tiếu Bảo Bối.
Nhưng ngày hôm này, hành động của cha Tiếu khiến cho Kiều Trác Phàm cảm nhận được nguy cơ.
Nhất là trọng lượng của cha Tiếu trong cảm nhận của Tiếu Bảo Bối...
Kiều Trác Phàm tin tưởng, chỉ cần cha Tiếu nói cho Tiếu Bảo Bối không muốn cô qua lại với anh, Tiếu Bảo Bối tuyệt đối sẽ nghe theo!
Cho nên Kiều Trác Phàm hiện tại vội vã muốn gặp vợ mình vẫn phải trước hết lấy lòng cha vợ mới được!
Miễn cho cha vợ lại một câu nói liền đuổi Kiều Trác Phàm anh ra khỏi nhà...
“Cha, đây là muốn đi đâu vậy?” Kiều Trác Phàm đuổi theo liền hỏi.
“Bảo Bối nói hôm nay muốn ăn cá, tôi ra ngoài tìm cho con bé!”
“Cục cưng muốn ăn cá? Không thành vấn đề, con đi muôn cho cô ấy! Ngài...” Ý của Kiều Trác Phàm là, mặc kệ Tiếu bảo Bối muốn ăn thứ gì, chờ anh tìm được một vị đầu bếp nhà hàng, tự mình xử lý tốt mang đến chỗ này là được! Không nhất thiết phải để cha Tiếu ra ngoài!
Nhưng cha Tiếu lại trực tiếp ngắt lời của anh nói: “Đứa nhỏ nhà tôi muốn ăn đồ tôi nấu!”
Lần này, Kiều trác Phàm không đáp lại được.
Tự mình nấu?
Vậy xem ra, nhà hàng bên này không thực hiện được rồi.
Ngay tại lúc Kiều Trác Phàm vò đầu bứt tai nghĩ xem nên dùng cách nào để tiếp tục lôi kéo làm quen với cha vợ, cha Tiếu vẫn luôn không lên tiếng bỗng mở miệng: “Đúng rồi, cậu trông có vẻ rảnh rỗi nhỉ!”
Một câu này của cha Tiếu khiến cho Kiều Trác Phàm vốn đang cúi gằm lập tức ngẩng đầu nhìn ông: “Có rảnh, có rảnh! Cha, cần làm gì sao?”
Thực ra, Kiều Trác Phàm cũng cảm giác được cha Tiếu hai ngày này vẫn luôn chèn ép anh bỗng nhiên hỏi ra câu như vây hẳn sẽ không phải chuyện tốt gì.
Nhưng Kiều Trác Phàm lại lo lắng, lúc này nếu không bắt lấy cơ hội mà khiến cha Tiếu không vui! Đến lúc đó nếu cha Tiếu nhân cơ hội này khiến Tiếu Bảo Bối không cần anh thì sao giờ?
“Có rảnh thì tốt, hiện tại đi theo tôi!” Cha Tiếu quét mắt nhìn anh một cái, cũng không nói là chuyện gì. Nhung từ trong ánh mắt của ông liền có thể nhìn ra được đây hẳn không phải chuyện gì tốt cả...
- - đường phân cách - -
Khi Tiếu Bảo Bối tỉnh ngủ lần nữa cũng đúng lúc Kiều Trác Phàm cùng cha Tiếu đều đã trở lại.
Trên tay cha Tiếu dẫn theo một chiếc cặp lồng, nhìn qua hẳn là đồ ăn. Kiều Trác Phằm đi theo ông đằng sau trên tay lại trống trơn.
Vừa tỉnh ngủ, bụng của Tiếu Bảo Bối liền ùng ục kêu lên. Cho nên lúc này cô hoàn toàn không có thời gian chú ý tới tại sao cha Tiếu và Kiều Trác Phàm lại có thể cùng nhau đến, còn có vì sao vẻ mặt Kiều Trác Phàm lại trắng xanh, vẫn luôn nhìn chằm chằm cặp lồng trong tay cha Tiếu.
“Cha, mang cái gì ăn cho con vậy?”
“Mèo tham ăn, mang cho con cháo cá, con nói con muốn ăn món này.” Cha Tiếu nhìn Tiếu Bảo Bối sau khi ngủ dậy vẻ mặt đã khôi phục khá liền thở dài nhẹ nhõm. Hiện tại trên mặt cha Tiếu cũng mang theo tươi cười.
“Thật tốt quá, con yêu nhất cha con!” Tiếu Bảo Bối vừa hoan hô nhảy nhót vừa vươn tay cầm lấy cặp lồng trong tay cha Tiếu, hoàn toàn không chú ý tới người khác.
Mà cha Tiếu nhìn thấy Tiếu Bảo Bối vội vàng như vậy vừa lo lắng cô bị bỏng nên chỉ có thể tự mình lấy bàn nhỏ cho cô vừa giúp cô múc cháo ra, phóng tới trước mặt.
Nhưng đôi cha con con dường như không nhận thấy được, khi bọn họ làm những điều này thì Kiều Trác Phàm ở bên cạnh nhìn thấy cháo được lấy ra là lúc, vẻ mặt kém đến vô cùng.
Thực ra, con cá dùng để làm món cháo kia là Kiều Trác Phàm tự mình xử lý.
Đương nhiên, dù cho hiện tại Kiều Trác Phàm có nói thẳng ra cũng không có người tin tưởng.
Ai bảo Kiều Trác Phàm anh vẫn luôn thích sạch sẽ?
Dù cho anh biết nấu ăn thì cũng chỉ đơn giản rửa rau một lần, sao có thể trực tiếp cầm mấy con cá về mà phanh ngực mổ bụng?
Nhưng cha Tiếu còn dùng ánh mắt “Nếu cậu không thể xử lý con cá này vì con gái tôi, tôi sẽ để con gái tôi ly hôn với cậu” theo dõi anh, rốt cuộc Kiều Trác Phàm chỉ có thể chịu đựng cảm giác buồn nôn mà sắn lên tay áo, cầm dao bắt đầu mài đao soàn soạt với con cá đang quẫy đến vui vẻ kia.
Nhưng khi xử lý con cá này thì trong bụng Kiều Trác Phàm vẫn luôn cuồn cuộn. Sau khi xử lý xong anh thậm chí phải chạy vào trong nhà vệ sinh nán lại lúc lâu.
Đương nhiên nếu nói ra việc này, dù cho là A Vĩ hay Kiều Trì đều sẽ không tin anh.
Dù sao từ trước tới nay Kiều Trác Phàm vẫn luôn sinh tồn dưới lưỡi dao, đám người bị súng lục của anh mở rộng não bộ đều là vô số. Kiều Trác Phàm nhìn quen cục diện máu tanh như thế lại bởi vì xử lý một con cá mà khó chịu đến như vậy?
Nhưng sự thật chứng minh, người có chứng thích sạch sẽ chính là chịu không nổi.
Sau khi bị đám cá này hành đủ, Kiều Trác Phàm còn phải ở trong nhà vệ sinh rửa tay từ trong đến ngoài vài lần. Nhưng Kiều Trác Phàm cảm giác mùi cá vẫn còn đọng lại.
Nếu không phải cha Tiếu muốn mang cháo cá đến bên này cho Tiếu Bảo Bối uống, anh thật sự muốn trực tiếp về lại nhà tắm thêm mấy lần nữa.