Editor: đỗ song nhi (yên yên)
Tiếu Bảo Bối vừa vào cửa, liền mở miệng nói ra những lời này.
Một câu nói đơn giản, khiến Quý Xuyên trong lúc nhất thời không trả lời được.
“Bảo bối, rốt cuộc em đang nói gì vậy? Những thứ trong phòng làm việc em là cái gì?”
Quý Xuyên rất buồn bực, anh ta lại làm gì sai ư? Tại sao hôm nay Tiếu Bảo Bối vừa đến lại giống như nhìn thấy kẻ thù giết cha vậy?
“Quý Xuyên, thân là đàn ông mà dám làm không dám nhận? Anh đã giả bộ như vậy thì tôi cũng sẽ không nương tay!” Tiếu Bảo Bối nói xong, đột nhiên hướng A Vĩ bên kia vung tay lên.
A Vĩ vốn đang đứng sau lưng Tiếu Bảo Bối, lập tức lách ra, từng bước một tiến lại gần Quý Xuyên.
Thấy người đàn ông cao to, cường tráng từng bước tiến tới mình, cúc hoa Quý Xuyênkhông hiểu sao lại đột nhiên căng thẳng...
“Bảo Bối, anh đã làm gì, em nói anh biết đi!” Quý Xuyên vốn không rõ chuyện này rốt cuộc là như thế nào, tại sao Tiếu Bảo Bối lại có dáng vẻ căm hận anh ta như vậy?
“Nói anh biết? Được, anh A Vĩ, anh nói cho anh ta biết rốt cuộc anh ta đã làm sai điều gì!”
Tiếu Bảo Bối vừa dứt tiếng, A Vĩ lập tức cười nói: “Tốt! Tôi nhất định sẽ tính sổ với anh ta thật tốt!”
Hơn nữa, những uất ức năm đó Kiều Thiếu phải chịu năm đó đều phải tính toán rõ ràng!
Chỉ chốc lát sau, bên trong phòng làm việc liền truyền ra âm thanh gào khóc: “A, đừng đánh bên này!”
“Vậy đánh chỗ nào? Bên này?” Nói xong lời này, A Vĩ vừa đánh xong má trái của Quý liền chuyển sang má phải.
Sau đó, Quý Xuyên càng kêu la thảm thiết.
Anh ra nhiều lần muốn đưa tay cầu cứu Tiếu Bảo Bối.
Nhưng bất đắc dĩ là chỉ cần ánh mắt hoặc tay anh ta mới vừa có ý định hướng đến Tiếu Bảo Bối, quả đấm của A Vĩ sẽ tiếp tục vung tới.Cuối cùng, Quý Xuyên từ bỏ ý định cầu cứu Tiếu Bảo Bối.
Cả quá trình, A Vĩ đánh rất sảng khoái, đợi đến lúc kết thúc, khuôn mặt Quý Xuyên đầy vết ứ đọng, lời nói cũng có chút mơ hồ không rõ.
“Quý Xuyên, tôi nghĩ hiện tại anh biết rồi chứ? Lát nữa nhớ đến phòng làm việc chuyển đồ đi. Nếu trước khi tan sở vẫn còn thì tôi không ngại lại tính sổ với anh lần nữa đâu!” Tiếu Bảo Bối nói xong liền nhanh nhẹn rời đi.
Thấy Tiếu Bảo Bối đã cất bước, A Vĩ cũng đuổi theo sát.
Anh cũng không quên, Kiều Thiếu dặn dò anh phải luôn theo sát phu nhân. Dù đang chìm đắm trong cảm giác sảng khoái, A Vĩ cũng không quên mệnh lệnh của Kiều Trác Phàm.
Chỉ là trước khi đi, A Vĩ còn không quên đạp thêm một cước vào đùi Quý Xuyên...
Lúc này A Vĩ mới vui vẻ rời bước.
Nhưng bọn họ vốn không biết, mãi cho đến lúc này Quý Xuyên vẫn không rõ rốt cuộc mình đã làm sai điều gì.
—— tuyến phân cách ——
“Anh A Vĩ, tôi cảm thấy chuyện hôm nay có chút kỳ lạ!” Sau khi Tiếu Bảo Bối từ phòng làm việc của Quý Xuyên ra, vừa đi vừa lẩm bẩm.
A Vĩ ở phía sau, vừa lau mồ hôi vừa đáp lại: “Có gì kỳ lạ?”
Hiện tại Kiều Thiếu không chỉ để A Vĩ anh đến bảo vệ Tiếu Bảo Bối mà còn có nhiệm vụ quan trọng khác là khiến cô vui vẻ!
Nếu cảm xúc của phu nhân không tốt, Kiều Thiếu truy cứu trách nhiệm thì anh sẽ gặp phiền toái.
“Theo lý thuyết, Quý Xuyên hẳn không phải là người dám làm mà không dám nhận!”
“Vậy cô nói anh ta phải là hạng người gì? Tôi cảm thấy có lẽ anh ta muốn lừa gạt cô nên không dám thừa nhận!”
“Không đúng. Dù nhân phẩm Quý Xuyên không tốt, nhưng bình thường những chuyện anh ta đã làm thì vẫn dám thừa nhận! Nhưng biểu hiện hôm nay...”
Bị A Vĩ đánh một trận như vậy, Quý Xuyên vẫn không nói đến chuyện sẽ đem bàn làm việc dời đi.
Chẳng lẽ, thật sự không phải anh ta đặt bàn làm việc vào phòng cô?
Ý nghĩ này mới lóe lên trong đầu Tiếu Bảo Bối không tới mấy giây đã bị lời nói của A Vĩ dẹp tan mọi nghi vấn.
“Haiz, nếu cô biết anh ta là hạng người gì thì ban đầu cũng không bị anh ta lừa dối nhiều năm như vậy...” Còn làm Kiều Thiếu nhà chúng tôi chờ đợi nhiều năm như thế.
Lời cuối cùng đương nhiên A Vĩ không nói ra.
Có vài thứ, để Kiều Thiếu tự mình nói ra thì tốt hơn.
Những lời này của A Vĩ rõ ràng lấy được sự tin tưởng của Tiếu Bảo Bối.
Cuối cùng, Tiếu Bảo Bối không hề suy nghĩ về Quý Xuyên nữa mà tiếp tục hăng hái chiến đấu với đống tài liệu.