Editor: Táo đỏ phố núi
“Tiếu Bảo Bối, tại sao cô lại giống như một con heo vậy? Ngay cả ngồi trên ghế sofa cũng có thể ngủ được!”
Trong phòng làm việc của tập đoàn Đế Phàm, Tiếu Bảo Bối bị đánh thức một mọt giọng nữ cao vút.
Xoa xoa đôi mắt cho tỉnh táo lại, Tiếu Bảo Bối nhìn ngắm bốn phía mới phát
hiện ra mình vẫn còn đang ở trong phòng làm việc của Kiều Trác Phàm.
Nhưng mà lúc này Kiều Trác Phàm vốn nên ngồi ở vị trí chủ vị lại không thấy đâu.
Mà bên cạnh cô, lại chính là Anna đang ngồi vừa ăn bánh bích quy của Tiếu Bảo Bối vừa gõ hai chân rất không có hình tượng.
“Anna, Kiều Trác Phàm đâu?” Tiếu Bảo Bối duỗi người hỏi.
Ở trong tập đoàn Đế Phàm, Tiếu Bảo Bối và Anna chung đụng với nhau cũng không tệ.
Mặc dù Anna rất thích trêu chọc cô, nhưng mà chỉ cần lúc Kiều Trác Phàm
không có ở bên cạnh cô, thì Anna sẽ đứng về phía Tiếu Bảo Bối cô.
Mấy lần chung đụng như vậy, Tiếu Bảo Bối cũng dần thân thiết với Anna.
“Kiều đi họp, sợ cô ở một mình buồn nên kêu tôi tới chơi với cô! Ai ngờ tôi
vừa bước chân vào liền thấy một con heo ngủ chảy cả nước miếng ra
ngoài!”
Anna nói lời này khiến cho Tiếu Bảo Bối hận không thể đào một cái hố mà chui xuống.
Cô cũng không muốn ngủ như heo trong thời gian làm việc, nhưng mà ai bảo
tối hôm qua Kiều Trác Phàm giống như kẻ điên vậy, nhất định không chịu
buông cô ra?
Những lời này của Anna vốn chỉ là thoáng oán hận một chút, chờ Tiếu Bảo Bối trả lời, nhưng mà cô lại phát hiện ra mặt của
Tiếu Bảo Bối đỏ bừng lên so với đầu heo cũng không có gì khác biệt.
Điều này khiến cho Anna giống như là phát hiện ra châu lục mới.
“Tiếu Bảo Bối, tại sao mặt của cô lại đỏ lên giống như đầu heo vậy?” Từ nhỏ
Anna đã giống như mẹ của cô, rất nhanh mồm nhanh miệng. Nhưng mà những
người biết cô, đều biết là lòng dạ của cô cũng không tệ, chẳng qua là
miệng hơi thô bỉ một chút mà thôi.
Mà Tiếu Bảo Bối bị hỏi như vậy vội vàng cúi gằm đầu xuống.
“Mau ngẩng đầu lên, mặt của cô cũng sắp chạm xuống đất rồi!” Anna nhìn thấy
bộ dạng đó của Tiếu Bảo Bối, vội vàng đưa tay kéo cô lên.
Nhưng mà sau khi lôi kéo, Anna liền không cẩn thận kéo luôn chiếc khăn vuông ở trên cổ của Tiếu Bảo Bối ra.
Bởi vì như vậy cho nên những thứ mà Tiếu Bảo Bối muốn che giấu, cứ như vậy mà hiện ra trước mặt của Anna.
Lúc này mắt của Anna trợn tròn lên.
Trong đôi mắt to tròn quyến rũ kia phản chiếu ra những vết ứ đọng to nhỏ ở trên chiếc cổ trắng nõn của Tiếu Bảo Bối...
Mà đây tuyệt đối không phải là những vết ứ đọng bình thường. Nhìn thấy
Tiếu Bảo Bối gấp gáp muốn cướp lại chiếc khăn vuông kia ở trên tay mình, Anna cũng biết!
“Tiếu Bảo Bối, đây có phải là những vết hôn mà mọi người thường nói không?” Anna la lên.
Mà đối mặt với vẻ mặt giống như phát hiện ra châu lục mới của Anna, Tiếu
Bảo Bối quyết đoán cướp lại chiếc khăn vuông của mình, sau đó quàng lên
cổ rồi nằm ngay đơ ra ghế salon giả chết.
Nhưng mà Anna lần đầu
tiên chứng kiến chuyện mới lạ như vậy, làm sao mà cô có thể dễ dàng
buông tha cho Tiếu Bảo Bối như vậy chứ?
“Tiếu Bảo Bối, tối hôm
qua cô và Kiều Trác Phàm đã làm đúng không? Ôi mẹ ơi, không ngờ nhìn cô
có vẻ ngây thơ vậy mà lại có thể cuồng dã như vậy!” Anna giống như là bị kích thích vậy, cho dù Tiếu Bảo Bối
không trả lời cô, cô vẫn liên tục thao thao bất tuyệt.
“Mau chia sẻ với tôi một chút đi, tối qua các người đã bắt đầu như thế nào?”
“Đúng rồi, Kiều mạnh hay là không mạnh?”
“Ôi trời ơi, dáng người của Kiều cũng không tệ. Chỉ nghĩ tới thôi đã chảy máu mũi rồi...”
Anna liên tục lẩm bẩm những điều mà bản thân đắc ý nhất.
Điều này, thật đúng là di truyền được từ nhà họ Tô, trong chuyện nào đó rất có hứng thú.
”Tiếu Bảo Bối...”
Anna vẫn còn hào hứng vội vàng nói mấy vấn đề khác nữa, trong quá trình này
Tiếu Bảo Bối vẫn duy trì động tác nằm ngay đơ giống như trước.
Cô tin chắc, chỉ cần cô không mở miệng nói câu nào, thì kẻ địch Anna này sẽ không thể làm gì được.
Cuối cùng, chiến thuật giữ im lặng của Tiếu Bảo Bối quả thật là đã giành được thắng lợi.
Bởi vì chỉ một lát sau, chút hứng thú của Anna đã chuyển từ trên người của cô và Kiều Trác Phàm sang một người khác.
“Ôi trời, chuyện tình cảm mãnh liệt như vậy, tôi cảm thấy nên chia sẻ một
chút với anh Duật. Thuận tiện hỏi anh ấy một chút, lúc nào thì anh ấy sẽ ra tay với tôi...”
Được rồi, ở
trước mặt người ngoài thì nhìn Anna có vẻ rất mạnh mẽ. Nhưng mỗi lần đề
cập tới Đàm Duật, thì Anna lại giống như một cô gái nhỏ vậy.
Lúc này cũng bởi vì nhắc tới chuyện này nên gương mặt của Anna cũng đỏ ửng lên.
Nhưng mà đúng là Anna là người dám nghĩ dám làm.
Mới vừa nói như vậy thôi, quả thật là cô đã cầm điện thoại lên gọi điện thoại cho Đàm Duật.
“A lô, anh Duật...”
Vừa mới nghe thấy cách xưng hô như vậy, lỗ tai của Tiếu Bảo Bối liền dỏng lên - - có biến!
Chẳng qua là cả người của cô vẫn tiếp tục nằm ở trên ghế salon. Đỡ phải tới
lúc đó sau khi Anna nói chuyện với người đàn ông ở đầu điện thoại bên
kia xong, lại bắt đầu ầm ĩ với cô. Chuyện xấu hổ muốn chết như vậy, Tiếu Bảo Bối không muốn nói tới!
“Anh Duật, em nói với anh nha. Tối
qua hình như Kiều và Tiếu Bảo Bối đã đại chiến ba trăm hiệp!” Câu nói
thứ hai của Anna, Tiếu Bảo Bối vừa nghe thấy thì thiếu chút nữa đã đào
một cái hố ở trên ghế sofa để chôn Anna luôn.
Cái gì mà đại chiến ba trăm hiệp?
Nói giống như là Tiếu Bảo Bối cô cưỡng hiếp Kiều Trác Phàm vậy.
Chuyện này thì Kiều Trác Phàm làm được, không có liên quan gì tới cô, có được
không? “Cái gì, anh không hiểu cái gì là đại chiến ba trăm hiệp? Chính
là XXOO đó, lần trước em còn cho anh đọc cuốn truyện tranh kia, anh có
nhớ không?” Die6n da29n le6 quy1 d9o^n. Lúc này Anna còn không coi ai ra gì, trêu chọc Đàm Duật ở đầu điện thoại bên kia.
Chẳng qua là lúc này khuôn mặt nhỏ nhắn của cô cũng đỏ bừng lên.
“Ôi trời, đúng rồi. Em nhìn thấy vết hôn ở trên cổ của Tiếu Bảo Bối, bây
giờ cũng cảm thấy trong người rất là nhộn nhạo!” Bên kia điện thoại
không biết Đàm Duật trả lời cái gì, mà lúc này Anna chợt chọc ngoáy
chiếc ghế sofa.
Nhìn thấy như vậy Tiếu Bảo Bối bắt đầu lo lắng cho bộ ghế sofa này của Kiều Trác Phàm.
Nhưng mà cô càng lo lắng cho Đàm Duật ở đầu điện thoại bên kia hơn.
Xem ra, bây giờ Anna bắt đầu động tâm.
Điệu bộ này giống như là muốn đem Đàm Duật ăn ngay tức thì vậy.
Không ngoài dự liệu của Tiếu Bảo Bối, câu tiếp theo Anna nói với Đàm Duật ở
đầu bên kia điện thoại chính là: “Anh Duật, bây giờ em cũng muốn đại
chiến ba trăm hiệp! Anh nói xem em phải làm sao mới được?”
Đây là lần đầu tiên Tiếu Bảo Bối chứng kiến phụ nữ chủ động trong chuyện này!
Lúc này, mắt cô trợn tròn lên nhìn chằm chằm vào Anna, như là muốn nhìn ra manh mối gì đó.
Nhưng mà Anna vẫn tiếp tục trêu chọc người ở đầu điện thoại bên kia.
“Mặc kệ, bây giờ em muốn ngay! Anh Duật, bây giờ anh ở bên đó chờ em, em lập tức tới ngay!” Die6n da29n le6 quy1 d9o^n. Vừa mới nói xong câu này,
Anna liền trực tiếp cúp điện thoại.
Nhìn khuôn mặt Anna đỏ lên,
nhưng mà lại lộ ra bộ dạng tình thế bắt buộc, Tiếu Bảo Bối chỉ có thể
cảm thán ở trong lòng: Người phụ nữ này một khi cầm thú thì còn khủng bố hơn cả đàn ông!
Nhưng sau khi phát hiện ra Anna đang nhìn về phía này, Tiếu Bảo Bối lại vội vàng nhắm chặt mắt lại.
“Tiếu Bảo Bối, dù sao cô ngủ đi rồi sẽ không buồn chán nữa. Bây giờ chị đây
còn có chút việc phải đi làm, đợi lát nữa sẽ tới tìm cô!” Anna nói với
Tiếu Bảo Bối đang còn nằm ngay đơ ở trên ghế salon.
Sau đó Anna vừa đi vừa lẩm bẩm: “Có nên tìm anh út để hỗ trợ bắt anh Duật lại không nhỉ?”
Mà Tiếu Bảo Bối thì lẩm bẩm ở trong lòng: “Cô đi nhanh lên đi! Bởi vì như vậy tôi sẽ an toàn.”
Lập tức, Tiếu Bảo Bối thậm chí còn suy nghĩ, cón nên kêu Kiều Trác Phàm nhắc nhở Đàm Duật một chút hay không?
Nhưng mà vừa nghĩ tới nếu như Anna không làm được Duật Tiểu Gia, đến lúc đó
nhất định sẽ tới xử lý Tiếu Bảo Bối cô.
Vì an toàn của chính mình, Tiếu Bảo Bối chỉ có thể quyết định sẽ không mật báo.
Mà Duật Tiểu Gia dưới tình huống không biết gì, đã bị người ta bán đi...