“Cục cưng, tỉnh chưa?” Lúc Tiếu Bảo Bối tỉnh lại một lần nữa, thì trời đã sáng rõ.
Cô dụi mắt cho tỉnh táo, lúc này mới phát hiện cô còn đang nằm ở trong phòng nghỉ ở trong phòng làm việc của Kiều Trác Phàm.
Ngồi yên trong chăn một lúc, sau đó Tiếu Bảo Bối mới nhớ tới chuyện đã xảy ra ngày hôm qua.
Nhưng mà tại sao cô mới ngủ một giấc mà trời đã sáng vậy?
“Kiều Trác Phàm, tại sao anh không đánh thức em?” Một giấc trời đã sáng? Tiếu Bảo Bối còn nhớ mình vẫn còn chưa ăn cơm tối kia! Ôm lấy cái bụng đang
sôi ùng ục, vẻ mặt cô nhăn nhó lại.
“Ngủ một giấc thật sâu?” Thực ra thì Kiều Trác Phàm biết đó là do tác dụng của thuốc mà Đàm Duật đưa.
Sau khi thoa lên, Tiếu Bảo Bối nhất định sẽ ngủ một giấc.
Nghe nói cơ thể con người trong lúc ngủ thì chức năng của cơ thể sẽ tự giác chữa vị vết thương.
Bởi vì như vậy nên kết hợp với tác dụng của thuốc, thì có thể tạo thành hiệu quả rất tốt.
Nếu không tại sao vết sưng trên trán của Tiếu Bảo Bối lại không thấy gì
nữa. Nhưng mà anh cũng không dám xem thường, dù sao thì ngày hôm qua
Kiều Trì kiểm tra cho Tiếu Bảo Bối đã nói là nghiêm trọng rồi.
“Có phải là đói hay không?” Nhìn bộ dạng cô ôm bụng, Kiều Trác Phàm vội
vàng tiến lên đỡ đầu vai của cô, khiến cho cô dựa vào trong lòng của
mình.
“Vâng! Em rất đói...”. Tiếu Bảo Bối nheo mắt lại ai oán,
khiến cho Kiều Trác Phàm bị kích thích giật mình một, nhanh chóng gọi
người đưa cháo tới, còn anh thì bắt đầu giúp Tiếu Bảo Bối đi đánh răng
rửa mặt.
Trong quá trình này, Tiếu Bảo Bối không ngừng kháng cự:
“Em cũng không bị thương chỗ nào, có thể tự đánh răng được!” Tiếu Bảo
Bối quơ bàn tay của mình để kháng cự.
Nhưng mà cuối cùng, bàn tay của cô bị Kiều Trác Phàm nắm lại, sau đó anh lại tiếp tục giúp cô.
Tiếu Bảo Bối cho rằng Kiều Trác Phàm giúp cô đánh răng rửa mặt chỉ là chuyện nhỏ.
Nhưng cô lại không biết rằng, Kiều Trác Phàm thật sự hầu hạ cô thành nghiện luôn.
Sau khi rửa mặt xong, lại bắt đầu đút từng ngụm cháo cho Tiếu Bảo Bối.
Mỗi lần Tiếu Bảo Bối mở miệng ra muốn kháng nghị, thì Kiều Trác Phàm lại
trực tiếp đút luôn một thìa cháo vào trong miệng của cô.
Bởi vì
như vậy cho nên ngay cả lời kháng nghị cô cũng không nói ra được, chỉ
biết tiếp tục ăn cháo, để lấp đầy cái bụng trống không của mình...
Sau khi ăn xong, Tiếu Bảo Bối lại bắt đầu lẩm bẩm: “Kiều Trác Phàm, tờ giấy màu đỏ của em đâu!”
Vốn mới ăn cháo xong, Tiếu Bảo Bối liền đi đôi dép muốn chạy loạn khắp nơi. Mà điều đầu tiên khi cô vừa xuống giường là chạy ngay lại chỗ hôm qua
Anna đã đặt tờ giấy màu đỏ kia xuống trước khi rời đi, muốn đem nó giấu
đi thật kỹ.
Thật không ngờ, vừa đi tìm một thì lại càng khiến cho Tiếu Bảo Bối lo lắng hơn. .
Tờ giấy màu đỏ vốn đặt ở đó giờ lại không thấy đâu nứa!
“Tại sao lại chạy xuống?” Kiều Trác Phàm vừa mới đút hết cháo cho cô, đem
những thứ còn dư kia ra ngoài. Anh không thích nhất là trong phòng ngủ
có mùi đồ ăn, nhưng vì Tiếu Bảo Bối anh không có cách nào. Nhưng chờ khi cô ăn xong, thì bệnh thích sạch sẽ của anh liền bắt đầu phát huy tác
dụng. Chỉ trong một lát, anh đã dọn dẹp phòng ngủ sạch sẽ, mở cửa sổ ra, để thổi bay đi mùi vị trong phòng.
Nhưng chờ khi anh quay người
lại, thì Kiều Trác Phàm liền nhìn thấy Tiếu Bảo Bối vốn nên nằm trên
giường thì lúc này lại đang chạy nhảy lung tung dưới đất.
Anh vội vàng chạy tới, ôm cô vào trong lòng mình.
“Kiều Trác Phàm, em không tìm thấy tờ giấy màu đỏ...”
Vốn tâm tình của cô đã không tệ rồi, nhưng vào lúc này giọng nói của cô lại có chút nức nở.
“Anh cất rồi! Không sao không sao đâu, bây giờ anh sẽ đưa cho em!” Anh còn
đang không hiểu vì sao cô lại khóc, có phải là vì vết thương trên đầu
hay không?
Không ngờ lại chỉ vì một tờ giấy màu đỏ kia.
Kiều Trác Phàm vội vàng đứng dậy, đi lại chỗ ngăn kéo cầm lấy tờ giấy màu đỏ đưa cho Tiếu Bảo Bối.
Thực ra tờ giấy màu đỏ này đối với anh cũng rất quan trọng.
Nhìn thấy Anna tùy ý để đó, anh liền cất trong ngăn kéo. Vốn tưởng rằng Tiếu Bảo Bối chỉ nhất thời cảm thấy cái này có chút mới mẻ nên mới đòi, chỉ
một chút thì sẽ quên mất.
Nhưng bây giờ nhìn thấy cô không tìm
thấy tờ giấy màu đỏ kia thì lại khóc lên, Kiều Trác Phàm cũng bắt đầu ý
thức được, tờ giấy này đối với Tiếu Bảo Bối hình như không chỉ là nhắc
tới đơn giản như vậy. .
“Của em đây, không phải là ở chỗ này
sao!” Sau khi đem tờ giấy màu đỏ kia cho cô, Kiều Trác Phàm lại ôm cô
vào trong lòng một lần nữa.
“Hì hì...”
Tiếu Bảo Bối vốn đang giống như muốn khóc lên, lúc này lại cười hì hì bị Kiều Trác Phàm ôm vào trong lòng.
“Đồ ngốc!” Nhìn thấy Tiếu Bảo Bối đã lấy lại bộ dạng tươi cười, Kiều Trác Phàm chỉ có thể bất đắc dĩ ôm cô vào trong lòng mình.
- - Đường phân cách - -
“Anna, Kiều không làm em bị thương đâu. Em có thể đi làm lại rồi!”
Trong căn phòng trọ nhỏ, Duật Tiểu Gia nhảy từ bên ngoài cửa sổ nhảy vào.
Nghe thấy trong bếp vang lên tiếng lạch cạch leng keng, Duật Tiểu Gia trực tiếp đi qua.
Có thể ở trong phòng bếp làm như vậy, Duật Tiểu Gia cảm giác mình rất khinh địch.
Từ ngày đưa Anna tới căn phòng trọ này, Duật Tiểu Gia liền phát hiện dường như không phải Anna sợ Kiều Trác Phàm, mà là có dụng ý khác!
.
Từ lúc bị anh đưa tới căn phòng trọ này, mỗi lần Anna hiện ra ở trước mặt anh, đều khiến cho máu nóng của người ta sôi trào.
Căn phòng nhỏ này, vẫn luôn là một nơi bí mật của Duật Tiểu Gia. Bên trong
này đặt những món đồ chơi và loại rượu mà Duật Tiểu Gia thích.
Mỗi lần cha của bọn họ không cần đi khu S, mà ở nhà ân ái cùng với mẹ của
bọn họ, Duật Tiểu Gia sẽ vụng trộm trốn tới chỗ này. Được rồi, đa số
thời gian, quả thật không phải là Duật Tiểu Gia tự nguyện, mà bởi vì cha của bọn họ không muốn nhìn thấy bọn họ ở nhà, vì ảnh hưởng tới chuyện
ông thân mật với mẹ của bọn họ.
Lúc đến tập đoàn Đế Phàm để đón Anna, Duật Tiểu Gia cảm thấy cô rất sợ hãi, cho nên anh ta mới dẫn cô tới chỗ bí mật của mình.
Nào ngờ người phụ nữ này liền ở lại luôn không chịu đi!
Hơn nữa, mỗi lần Duật Tiểu Gia tới chỗ này, cô đều...
Hôm trước, Duật Tiểu Gia vừa mới đến, liền nghe thấy trong phòng tắm vang
lên tiếng nước chảy rào rào. Duật Tiểu Gia vốn định chọn cách lẩn tránh
muốn rời khỏi nơi đây. Nào ngờ người phụ nữ này liền để cả người trần
truồng mà chạy ra...
Lại một lần nữa, Duật Tiểu Gia nhân lúc đêm
khuya yên tĩnh muốn uống một chút rượu, ai ngờ vừa uống thì liền có một
người phụ nữ trần truồng nhảy ra, trực tiếp nhào vào trong lòng của anh.
Được rồi, căn cứ vào kinh nghiệm đã có, lần này Duật Tiểu Gia đã có sự chuẩn bị. .
Nếu như Anna lại trần truồng chạy tới thì anh đã tính toán rút lui toàn thân bất cứ lúc nào.
Nhưng mà nghe thấy tiếng nước chảy từ trong phòng bếp, Duật Tiểu Gia mới buông lỏng cảnh giác.
Nhưng mà anh đâu đoán được, người phụ nữ này lại trần truồng cả người mà mặc tạp dề...
Nhìn da thịt bóng loáng hiện ra kia, hầu kết của Duật Tiểu Gia không tự giác mà trượt lên trượt xuống một.
Nhưng mà Duật Tiểu Gia lại cảm thấy điều này hết sức bình thường.
Ít nhất thì đây chính là phản ứng bình thường của một người đàn ông khi nhìn thấy người đẹp.
Nhưng mà người đẹp này lại chính là Anna!
Người phụ nữ mà anh ta chạm vào không được, cũng không thể vấy bẩn được...
“Anh Duật...”
Nghe thấy phía sau vang lên tiếng động, Anna tự nhiên xoay người lại, nhưng
mà cũng không hề có cảm giác hoảng hốt khi bị người khác nhìn.
“Anna, anh nói là em nên dọn đi rồi!” Duật Tiểu Gia lại nhắc nhở một lần nữa.
Nếu như cô lại để người trần truồng xuất hiện một lần nữa, Duật Tiểu Gia cảm thấy mình sắp toi rồi.
“Anh Duật, anh đừng đuổi em đi không được sao!” Anna nhìn anh ta chăm chú,
rất lạnh nhạt và thong dong cởi tạp dề ở trên người ra, nhân tiện chậm
rãi bước về phía Đàm Duật.
“...” Được rồi, Duật Tiểu Gia thừa
nhận, Anna là một người có dáng người nóng bỏng nhất mà anh ta từng nhìn thấy. Chỗ nên đầy thì đầy, chỗ nên gầy thì gầy, cả người không cần phải tạo dáng thì đã hiện lên đường cong chữ S.
Chỉ nhìn như vậy thôi, Duật Tiểu Gia cũng cảm thấy máu nóng toàn thân đang dồn về chỗ nào đó.
Mà càng làm cho Duật Tiểu Gia bất đắc dĩ chính là Lăng Công Chúa đã trực
tiếp dán lên trên người của anh ta, lúc này hai bàn tay của cô xiết chặt lấy eo của anh ta, ngẩng khuôn mặt xinh xắn kia lên, quyến rũ ở khoảng
cách gần...
“Anna, em mau buông ra!”
Cả người của Duật Tiểu Gia đều là mồ hôi.
Mồ hôi này, dường như sắp thấm hết ra schiếc áo gió màu đen của anh ta.
Chẳng lẽ cô thật sự coi anh là Liễu Hạ Huệ sao?
Trời ạ, anh đã sắp không nhịn nổi rồi!
“Anh Duật, em mặc kệ! Dù sao thì bây giờ em rất không muốn rời khỏi anh, nếu không em sẽ rất sợ hãi!” Cô cũng giống như là một con nai nhỏ, lúc này
dường như cô thực sự sợ Kiều Trác Phàm.
Nhưng trên thực tế, từ lúc vừa mới bắt đầu, cô chỉ muốn được ở bên cạnh Đàm Duật mà thôi!
Còn với Kiều Trác Phàm, đánh cô thì cô chịu đựng một chút là được!
“Không muốn rời khỏi anh thì mau mặc quần áo vào!” Duật Tiểu Gia cảm giác mặt của mình đầy vạch đen.
Nếu không mặc lên, anh sắp không chịu được nữa rồi!
Duật Tiểu Gia vẫn còn đang quá khích!
“Em không có quần áo!” Anna chớp đôi mắt vô tội, môi chu lên.
Nhưng mà Duật Tiểu Gia vừa nghe thấy như thế thì liền khựng lại một lát: “Hôm trước không phải anh đã mang tới cho em rồi sao?”
Duật Tiểu Gia cũng không hề quên, ngày đầu tiên vào ở chỗ này, anh đã thấy thân thể trần truồng của Anna.
Duật Tiểu Gia nói cô, nhưng mà cô lại lấy lý do là không có quần áo để thay. Vì để tránh khỏi lý do này, Duật Tiểu Gia đã đưa tới cho cô hai túi
quần áo rất lớn, tất cả đều căn cứ theo nhu cầu của cô mà mua.
Nhưng mà vì cái gì mà cô lại thích để trần như vậy?
Nghĩ tới đây, ánh mắt của Duật Tiểu Gia lại không tự giác nhìn về phía hai nơi cao ngất kia...
Vừa nhìn như vậy Duật Tiểu Gia lại có cảm giác mũi của mình ngứa ngứa.
Hình như có thứ gì đó sắp chảy ra, hình như...
Lần này, Duật Tiểu Gia cho rằng ánh mắt phải nhìn đi chỗ khác!
Mà chú ý tới điểm này nên đường cong trên khóe miệng của Anna càng tươi hơn!
“Anh Duật, mấy thứ quần áo kia làm sao có thể thể hiện ra được vẻ đẹp hoàn
mỹ của em chứ? Anh không biết là em như vậy nhìn đẹp hơn sao?”
Anna vừa cười cười, sau đó lại gạt mấy sợi tóc rũ xuống bờ vai của mình đi, khiến cho xương quai xanh xinh đẹp kia hiện ra.
Mà hầu kết của Duật Tiểu Gia lại hoạt động một lần nữa...
“Anh Duật mau nói nhanh một chút!”
Anna là tiểu yêu tinh trời sinh.
Vừa nói vừa bắt đầu lượn vòng vòng trên đầu vai của Duật Tiểu Gia...
“Đẹp. Được rồi, mau buông ra!” Nếu không buông ra thì sẽ không kịp nữa rồi.
Duật Tiểu Gia cảm thấy bản thân mình sắp bị cô làm cho điên lên.
“Được, em buông ra là được chứ gì!” Dưới lời nói lạnh nhạt của Duật Tiểu Gia,
quả thật là Anna buông lỏng tay ra.
Duật Tiểu Gia nhìn thấy như vậy, thì cho là mình đã được an toàn, bảo toàn được trinh tiết của mình.
Nhưng mà Duật Tiểu Gia không ngờ được, Anna buông lỏng tay ra là để cởi chiếc tạp dề duy nhất trên người mình.
Ngay lập tức thân thể trắng muốt cứ như vậy mà hiện ra trước mặt của Duật Tiểu Gia.
Mà Duật Tiểu Gia chỉ cảm thấy bản thân mình không khống chế nối con thú
trong cơ thể mình nữa.
Lúc này đây, anh ta trực tiếp ôm lấy đầu vai của Anna, sau đó hôn lên đôi môi đỏ mọng của cô...
Cuối cùng, những nụ hôn kia không chỉ dừng lại ở trên môi cô, mà dần dần trượt xuống dưới.. .
Gió thu ngoài cửa sổ vẫn còn thổi vù vù.
Nhưng mà một đêm này dường như bọn chúng không còn vô tình như vậy nữa...