Editor: đỗ song nhi (yên yên)
“...” Cô nhìn anh một lúc lâu vẫn không nói gì.
Thật ra cô rất muốn hỏi anh, không phải đây là điều anh hy vọng nhất sao?
Người luôn muốn phải có khoảng cách là Đàm Duật anh!
Bây giờ người oán trách vẫn là anh!
“Vậy anh hy vọng em đối xử với anh như thế nào?” Sau một hồi suy nghĩ, cô hỏi.
Lúc này cô cũng bắt đầu có chút mờ mịt không hiểu.
“Anh... Chúng ta không phải đã...” Bọn họ đã làm chuyện thân mật nhất trên đời, vậy mà cô lại xem là rất bình thường. Vừa nghĩ tới sau này có người đàn ông khác lưu lại các loại dấu ấn trên cơ thể cô thì tim anh liền cảm thấy đau nhói.
Chính cảm giác này khiến anh quyết định hôm nay phải tìm gặp cô cho bằng được.
“Anh Duật, thật ra thì việc này không quan trọng.” Quan trọng là anh định làm thế nào, trong lòng anh có em hay không?
Nhưng những lời này trước đây cô đã nói quá nhiều lần, ngay chính cô cũng cảm thấy lời kịch có chút nhàm chán. Nếu đã như vậy thì cần gì phải nói ra?
“Không quan trọng? Em thật sự cảm thấy những điều này không quan trọng chút nào sao?” Lần này, anh tức đến nhe răng trợn mắt.
“Vậy em nói cho anh biết, cái gì mới là quan trọng?”
Chỉ cần cô không xa cách với anh như vậy nữa, anh nhất định sẽ làm được.
“Em cũng không biết...”
Mục tiêu của cô rất rõ ràng, nhanh chóng lớn lên rồi gả cho anh. Nhưng dường như anh chưa bao giờ nghĩ tới điều này, dần dần cô cũng bắt đầu hoài nghi sự cố chấp của mình có đúng hay không?
Cô là Lăng công chúa, cô có kiêu ngạo của mình. Nhưng trước mặt Đàm Duật, cô đã đem sự kiêu ngạo đó dẫm nát dưới lòng bàn chân mất rồi.
Thật ra Anna biết, nếu lúc này cô nói muốn hai người ở bên nhau thì có lẽ anh sẽ suy nghĩ một chút.
Nhưng...
Cô không hy vọng tình yêu của bọn họ chỉ từ một phía. Tình yêu như thế, vừa không lâu bền vừa khiến anh cảm thấy chán ghét, đã vậy thì không nên bắt đầu.
“...”
Đàm Duật cũng không nghĩ tới mình dây dưa hơn nửa ngày lại nhận được đáp án này từ cô. Trong lúc nhất thời, cả hai đều trầm mặc.
“Anh xem, lại lãng phí thời gian rồi. Em còn có chút việc, em...”
Cô muốn nói cô phải đi trước.
Mỗi lần Lăng công chúa và anh gặp nhau, phần lớn là anh rời đi trước, cô ngây ngốc nhìn theo bóng lưng anh.
Còn lần này, cô muốn mình rời đi trước. Giống như ngày đó, sau khi thân mật, cô nhanh chóng mặc áo ngủ từ trong phòng tắm chạy trốn.
Anh không biết rằng mỗi lần nhìn anh rời đi như vậy đối với cô là một loại đau khổ, cô không muốn tiếp tục chịu đựng sự đau khổ này nữa.
Anna ung dung xoay người, chuẩn bị bước đi thì nghe một giọng nói truyền tới:
“Em rất muốn gả cho anh phải không?”
Giọng nói của Duật Tiểu Gia có chút khàn khàn, so với bình thường thì nhỏ hơn rất nhiều.
Nhưng không biết vì sao, khi nghe được giọng nói này, đôi mắt đào hoa xinh đẹp của Lăng công chúa liền lóe sáng...
—— tuyến phân cách ——
“Diệp Tử Hi - người thừa kế tập đoàn Diệp Thị tuyên bố sắp kết hôn với Mã Viện Viện - tiểu thư tập đoàn Mã thị!”
Tin tức bắt đầu truyền khắp ngõ lớn ngõ nhỏ của thành phố.
Có vài tờ báo còn vì hai người mà biên tập ra đủ loại câu chuyện tình yêu lãng mạn. Nào là lúc trước hai người du học ở nước ngoài vừa thấy đã yêu, sau đó vì hiểu lầm mà chia tay, lần này về nước lại lưu luyến không quên nên nối lại tình xưa...đủ loại mô típ tổng giám đốc bá đạo cũ rích.
Tóm lại, tin tức này xôn xao khắp cả thành phố, những người hâm mộ Diệp Tử Hi càng kích động hơn.
Mọi người đều quan tâm đến hình tượng thiếu gia nhà giàu của anh, nhất là những lần anh khoe khoang về sự giàu có. Kể từ đó có nhiều cô gái đều nói muốn trở thành mợ Diệp.
Vì vậy, khi có tin tức Diệp Thiếu Gia muốn kết hôn, mạng xã hội rất náo nhiệt.
Người qua đường A bày tỏ: “Chồng ơi, anh không được cưới người phụ nữ khác, anh chỉ có thể lấy em!”
Người qua đường B nói: “Ông xã, nếu anh yêu em thì đừng kết hôn mà!”
Còn có người trực tiếp bày tỏ: “Làm gì có tình yêu đích thực chứ, chẳng qua là củ cải cùng rau thối mà thôi!”
Đây được xem như một ý kiến khá sáng suốt. Có điều người hâm mộ Diệp Tử Hi rất nhiều, nếu có ai dám nói xấu anh thì họ sẽ đáp trả lại trong nháy mắt.
Bên dưới bình luận của người vừa rồi đã xuất hiện các ý kiến phản bác: “Mẹ nó, cô đố kỵ sao?”, “Không ăn được nho thì nói nho còn xanh à?”, “Tương tự lầu trên!“...
Đủ loại bình luận xuất hiện.
Nhưng lúc này, nhân vật nam chính trong câu chuyện lại đang ngồi một mình trong phòng làm việc, không biết suy nghĩ cái gì mà ngẩn ngơ nhìn bầu trời xanh thẳm bên ngoài cửa sổ.