Editor: Mèo (meoancamam)
Chẳng lẽ, tiểu Công Chúa nhà bọn họ thật sự quyết định cả đời này sẽ không qua lại với Đàm Duật nữa sao?
Mà lần này, đột nhiên Đàm gia nói muốn tụ tập, Tô Tiểu Nữu dường như cũng có chút hiểu được suy nghĩ của bọn họ.
Đoán chừng, Cố Niệm Hề nha đầu này(*) muốn tạo cơ hội để hai đứa trẻ làm hòa.
(*) Ở đây Tô Tiểu Nữu gọi Cố Niệm Hề là nha đầu có ý thân mật, mình chưa nghĩ ra được từ thuần Việt nào hoàn toàn phù hợp với câu văn nên sẽ để nguyên văn nhé.
Cố Niệm Hề có ý tốt, dù sao hiện giờ hai đứa trẻ căng thẳng như vậy, đối với người nào cũng không tốt.
Nhưng trước mắt, Tô Tiểu Nữu thật sự không thể nói được, có nên khuyên tiểu Công Chúa nhà bọn họ qua đó hay không đây.
Chỉ là, trong lúc Tô Tiểu Nữu đang cân nhắc vấn đề này thì cửa phòng ngủ của tiểu Công Chúa cũng đẩy ra.
Một thân váy ngủ hồng nhạt làm nổi bật lên làn da mượt mà như trứng gà bóc.
Mà dáng vẻ cô không trang điểm, tóc dài xõa xuống vai khiến cho cô càng giống như một tinh linh chớ vào nhân gian.
Mà Tô Tiểu Nữu cũng lần đầu tiên tự mình nhìn thấy sức quyến rũ (sức quyến rũ) của con bé nhà bọn họ.
Không nghĩ tới đứa bé trong tã lót không sai biệt với hạt đậu nhỏ là bao ngày nào, giờ đã xinh đẹp trổ mã đi theo cái đức hạnh của tên yêu nghiệt Lăng Nhị Gia nhà bọn họ.
“Mẫu phi, nước miếng của người sắp chảy ra rồi...” Tô Tiểu Nữu đang chăm chú nhìn tiểu Công Chúa, không biết đang suy nghĩ cái gì thì câu nói đầu tiên của tiểu Công Chúa liền đánh bà về hiện thực.
Được rồi, cho dù Tô Tiểu Nữu thân là mẹ, không thừa nhận cũng không được, miệng nhỏ của tiểu Công Chúa nhà bọn họ nhiều khi vô cùng giống Lăng Nhị Gia, quá thiếu đánh!
“Con bé thối này, lại muốn bị đánh hả?”
“Mẹ đánh con con liền đi cáo trạng với phụ hoàng!”
Sau khi tiểu Công Chúa ra ngoài uống xong một ly nước ấm, liền định bước chân về cửa phòng ngủ.
Đoán chừng cô lại định quay về ngủ rồi dậy sau rồi.
Gần đây, cô đều trải qua như vậy.
Mỗi ngày đều là ngủ ăn, ăn ngủ.
Ra khỏi cửa phòng chẳng qua chỉ vì ăn gì đó thôi.
Tô Tiểu Nữu thật sự có chút lo lắng, nếu đứa nhỏ này cứ tiếp tục như vậy có thể sẽ buồn bực đến sinh bệnh gì hay không.
Nghĩ vậy, Tô Tiểu Nữu dứt khoát hỏi: “Đúng rồi, mẹ nuôi của con muốn chúng ta qua đó tụ tập, con đi không?”
Thực ra, Tô Tiểu Nữu chính là muốn giao quyền quyết định cho cô.
Mặc kệ cô có đi hay không, Tô Tiểu Nữu đều vô điều kiện đứng về phía con bé này.
Mà tiểu Công Chúa nghe được những lời này của Tô Tiểu Nữu, chân vốn đang bước đi bỗng dừng lại.
Lúc sau, cô vẫn luôn đưa lưng về phía Tô Tiểu Nữu và Lăng Nhị Gia, cũng không biết đang suy nghĩ cái gì.
“Con nếu không muốn đi, mẹ liền gọi điện nói cho mẹ nuôi con một tiếng là được!” Sau khi nói xong lời này, Tô Tiểu Nữu đã cầm lấy điện thoại định gọi cho Cố Niệm Hề.
Chỉ cần qua được sự đồng ý của Cố Niệm Hề, một cửa kia của Đàm thiếu liền không khó khăn.
Chỉ là, Tô Tiểu Nữu không nghĩ tới, ngay lại lúc bà sắp ấn gọi điện cho Đàm gia thì tiểu Công Chúa liền nói: “Đi thì đi thôi, đã lâu không ra ngoài một chút rồi!”
Lời này khiến Tô Tiểu Nữu nhìn chăm chú bóng lưng của cô mà giật mình một lúc.
Mà tiểu Công Chúa đến quay đầu cũng không có, lại lần nữa đi vào trong phòng ngủ của mình...
“Lăng Nhị Gia, anh nói rốt cuộc trong đầu tiểu Công Chúa nhà anh đang nghĩ cái gì thế?” Tô Tiểu Nữu nhìn thoáng qua Lăng Nhị Gia bên này đang làm tổ trên sô pha dáng vẻ như sắp ngủ, hung hăng đạp ông một cước.
Đều là ông làm hại hai người bọn họ cả một đêm không ngủ. Hiện giờ ông vẫn không biết xấu hổ ở bên cạnh làm dáng vẻ tinh thần không tốt?
“Ôi chao này, tiểu Công Chúa nhà chúng ta nghĩ cái gì anh không biết. Anh chỉ cảm thấy được, mạnh của anh thật khổ!”
Ôm chân mình bị đá đến đâu, Lăng Nhị Gia lầm bầm hô.
Khi Tô Tiểu Nữu và Lăng Nhị Gia lại bắt đầu một hồi đối thoại trong phòng khách thì trong phòng ngủ tiểu Công Chúa sau khi tựa vào cửa đã đóng lại liền cúi gằm đầu.
Đến bây giờ, cô cũng không biết trong đầu mình rốt cuộc đã sắp xếp lại tình cảm đối với Đàm Duật được bao nhiêu.
Nhưng cô lại nói với bản thân, không sao cả!
Không phải chỉ là một lần gặp mặt hay soa?
Chẳng lẽ, một lần gặp mặt còn có thể tùy tiện khiến cô thay đổi tâm ý?
Nhưng mà, trước khi gặp mặt cô cảm thấy bản thân mình thật sự cần thu thập thật tốt một chút.
Cô là Lăng Công Chúa!
Cô có kiêu ngạo của mình.
Cô tuyệt đối không thể để bản thân chỉ vì mất đi một phần tình cảm liền lấy dáng vẻ lôi thôi lếch thếch xuất hiện trước mặt mọi người.
Đương nhiên, cô càm thấy bản thân so với trước kia phải càng lóa mắt hơn mới được!
Bằng cách đó, cô mới có thể nói cho người đàn ông đó, cô rời khỏi anh, sống còn tốt hơn!
Nghĩ vậy, cô vốn đáng cúi gằm đầu tựa trên cửa đột nhiên ngẩng đầu ưỡn ngực, đi tới chiếc tủ để để một loạt quần áo, bắt đầu vì hình ảnh bản thân sẽ xuất hiện hôm nay mà suy tính một hồi...
- - đường phân cách - -
“Bảo bảo, ăn chút gì đó đi!”
Đại trạch Đàm gia lúc này, Cố Niệm Hề đẩy cửa phòng của của Đàm Duật.
Căn phòng này, thực ra trước đây chính là phòng ngủ của Đàm Kiến Thiên.
Bởi vì đây là ở tầng một, cửa sổ duy nhất cũng sát đất. Cố Niệm Hề không cần lo lắng tiểu tử thối này sẽ học ông già nhà mình nhảy cửa sổ cho nên phòng này liền trở thành phòng ngủ của anh.
Đàm Duật cực kỳ thích ánh mặt trời cho nên phần lớn khi anh ở nhà, anh luôn thích mở cửa sổ sát đất ra, sau đó lấy một chiếc ghế tựa nhỏ ngồi cạnh cửa sổ, phơi nắng một chút hoặc là cùng đám chó anh nuôi chơi đùa.
Nhưng hôm nay...
Cố Niệm Hề đẩy cánh cửa này ra, chỉ cảm thấy căn phòng này vô cùng u tối.
“Mẹ, con không đói!”
Anh rốt cuộc cũng lên tiếng.
Nhưng một câu này lại càng khiến Cố Niệm Hề lo lắng.
Thằng nhóc này, trước kia không ăn một bữa sẽ ồn ào mọi chỗ, nhưng đây đã mấy ngày không ăn cơm, tiếp tục như vậy thì sao tốt được?
“Bảo Bảo, nghe mẹ một câu, ăn chút gì đó đi! Con như vậy sẽ khiến cả người suy sụp đấy!” Cố Niệm Hề đau lòng nâng anh ngồi dậy, sau đó lại vươn tay cầm múc một thìa cháo đưa đến bên miệng của anh.
Vẫn nhớ rõ, thằng nhóc thối này khi còn bé, bà cũng từng bón nó ăn như vậy.
Lúc này Cố Niệm Hề hi vọng, thằng nhóc thối này xem ở phần bà tự mình bón ăn mà ăn được hai miếng.
“Mẹ... Con không ăn.”
Kết quả lại vẫn có chút khiến cho Cố Niệm Hề thất vọng rồi.
Đàm Duật đến ăn một miếng cũng không, định đẩy bà ra.
Lúc này, Cố Niệm Hề thực sự nhịn không được rồi.
“Bảo Bảo, hôm nay tiểu Công Chúa sẽ tới. Chẳng lẽ con muốn để con bé nhìn thấy cái dạng này của con ư?” Khi nói ra những lời này, viền mắt bà cũng ửng đỏ.
Mà Đàm Duật nghe được Lăng Công Chúa sẽ ghé qua, bàn tay vốn duỗi ra định đẩy đồ ăn trên tay Cố Niệm Hề liền vô thức dừng lại.
“Thật sự?” Anh hỏi.
Nhưng lúc này, giữa hai hàng lông mày anh vẫn còn nhíu lại. Rõ ràng, anh có chút không tin.
Được rồi, sau khi tiểu Công Chúa xuất viện, anh đã đứng ngoài cửa sổ phòng ngủ của cô chờ không biết bao nhiêu lần.
Trước kia mỗi khi nhìn thấy anh xuất hiện ngoài cửa sổ, cô bé đều vô vùng hưng phấn mở cửa sổ kia gần đây vừa thấy người ngoài cửa sổ là anh liền cửa sổ không thèm mở không nói, cô còn trực tiếp kéo rèm vào, che bản thân vô cùng nghiêm túc. Khiến anh muốn có cơ hội nhìn thấy mặt cô cũng không có.
Đương nhiên ngoại trừ cách này, Duật Tiểu Gia cũng thử qua những cách khác rồi.
Chẳng qua, khi anh đến tập đoàn Đế Phàm thì lại được cho hay Anna chưa có đi làm lại.
Muốn danh chính ngôn thuận tiến vào khu nhà họ Lăng, lại bị vệ sĩ của Lăng gia chặn lại bên ngoài.
Đương nhiên không phải là Duật Tiểu Gia đánh không lại những người đó.
Chỉ là anh biết, đánh nhau đi vào mà nói, đến lúc đó chỉ khiến cô không vui...
Suy xét đến những điều này, Duật Tiểu gia chỉ có thể nhốt mình trong phòng. Không ăn cái gì, cũng không ra ngoài, chỉ vì buộc bản thân không đi gặp cô.
Nhưng cho dù giày vò như vậy, anh vẫn dường như vẫn muốn nhìn thấy cô đến phát điên...
Muốn xác định hiện giờ cô có khỏe không, muốn nghe giọng nói của cô một chút...
Đến chính anh cũng không biết, cần phải chịu đựng những ngày như vậy bao lâu nữa.
Nhưng ngay vào lúc này, mẹ lại nói cho anh biết, tiểu Công Chúa sắp qua đây rồi!
Nhưng cô, thật sự sẽ tới ư?
Người trước đó đều đối với anh tránh còn không kịp, hôm nay thật sự có thể qua đây gặp anh ư?
“Thật sự. Trong lòng con nghĩ đến cái gì, mẹ đây còn không thể biết được sao?” Cố Niệm Hề nhìn dáng vẻ con trai nhíu mày, có chút đau lòng vuốt lông mày anh để anh thả lỏng lại.
Mà Duật Tiểu Gia có được câu trả lời của Cố Niệm Hề, đâu còn ngồi yên được?
Giờ phút này anh kích động đến trực tiếp ôm Cố Niệm Hề hôn xuống mấy lần: “Mẹ, chỉ có mẹ tốt nhất!”
“Thằng nhóc thối, con vẫn nên nhanh chóng tắm rửa chút đi, cả người thối đến nỗi như vừa ra khỏi kênh mương đấy!”
Cố Niệm Hề bị anh hôn như vậy, tuy ngoài miệng vẫn oán giận vài lần nhưng đáy mắt đều là ý cười.
“Vâng!” Muốn gặp tiểu Công Chúa, Duật Tiểu Gia vui vẻ đến choáng váng rồi.
Lúc này, anh đã xoay người chui vào trong phòng tằm, nơi đó liền truyền ra tiếng nước rào rào.
Mà Cố Niệm Hề sờ sờ mấy bát ăn bên cạnh, phát hiện đồ đã có chút lạnh, đang định bưng qua phòng bếp hâm nóng lên, sau khi đứa nhỏ tắm rửa xong ra ngoài liền có thể ăn.
Nhưng bà còn chưa đứng dậy, đằng sau liền truyền đến giọng nói như này: “Vui vẻ rồi sao?”
Cố Niệm Hề vừa quay đầu lại liền nhìn thấy Đàm Dật Trạch đang tựa trên khung cửa. Vì lý do ánh sáng trong phòng có chút kém mà bà không thấy rõ được vẻ mặt của Đàm Dật Trạch lúc này.
“Ừ!” Mặc kệ trong lòng Đàm Dật Trạch là cái gì, tóm lại hiện giờ tâm trạng của bà vạn lần cao hứng.
Ít nhất, Bảo Bảo của bà không u ám như khi nãy nữa rồi.
“Vui vẻ là được!” Giọng điệu của Đàm Dật Trạch vẫn lạnh lùng như vậy, nghe không ra chút lên xuống nào.
Chỉ là khi Cố Niệm Hề bưng đồ sắp ra cửa, từ người bên cạnh liền bay ra một câu âm âm u u: “Thằng nhóc thối, đến vợ ông cũng dám chiếm tiện nghi, không trừng trị một phen không được!”
Cố Niệm Hề vừa định xoay người khuyên Đàm Dật Trạch, không nghĩ tới cánh cửa sau lưng đã trực tiếp rầm một tiếng đóng lại.
Cố Niệm Hề bất đắc dĩ xoa xoa trán mình.
Đều đã một bó tuổi rồi, tại sao Đàm thiếu nhà bọn họ vẫn thích ăn dấm chua như vậy?
Nhưng bà cũng biết Đàm thiếu có chừng mực, lại có thế nào cũng sẽ không thật sự thương tổn đến Bảo Bảo nhà bọn họ cho nên cuối cùng Cố Niệm Hề vẫn bưng đồ rời đi...
- - đường phân cách - -
“Mẹ, mẹ xem con mặc như vậy có được hay không?” Cố Niệm Hề không nghĩ tới, Đàm Duật từ trước tới nay đều không chú ý ăn mặc cũng có một ngày bắt đầu để ý hình tượng của mình.
Bà vẫn ở trong phòng bếp bận rộn làm chút đồ cho anh ăn, Đàm Duật liền mặc một chiếc áo T-shirt cổ chữ V màu trắng chuyển động trước mặt bà.
“Cũng không tệ lắm!” Cố Niệm Hề giúp anh chỉnh lại vết nhăn bên bả vai, sau một lúc giúp anh đánh giá từ trên xuống dưới liền ở đó cho ra đánh giá vừa lòng như vậy.
Thằng nhóc thối này đúng là đã di truyền vô cùng đầy đủ từ Đàm thiếu nhà bọn họ. Nhất là dáng người cân xứng trời sinh này, mặc kệ mặc lên bộ quần áo nào đều vô cùng đẹp mắt.
“Được, như này nếu nhìn thấy tiểu Công Chúa, phải nói vài lời hay với người ta, biết chưa?” Cố Niệm Hề mới vừa nhắc nhở như vậy, bên ngoài liền truyền đến âm thanh động cơ xe.
Hết chương 135.